Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 412: Thay Ta Yêu Nàng





CHƯƠNG 412: THAY TA YÊU NÀNG

Dịch giả: Luna Wong
Lúc Dạ Quân Ly từ Kính Nguyệt lâu rời đi, sắc trời đã tối, bầu trời còn đang bay hoa tuyết nho nhỏ, trên đường tuyết đọng một tầng dày.

“Tam đệ, ngươi thực sự không có chuyện gì sao?” Dạ Mạch Hàn đi theo bên người của Dạ Quân Ly, hai người không có ngồi xe, mà là bộ hành đi ở trên đường tràn đầy tuyết đọng.

Mới vừa rồi ở Kính Nguyệt lâu, Dạ Mạch Hàn để hết tất cả ở trong mắt, Dạ Quân Ly giả như chuyện gì cũng không có phát sinh.

Dạ Quân Ly như vậy, để hắn đau lòng!


“Nhị ca, sau này ta phải làm sao?” Ánh mắt của Dạ Quân Ly mê ly nhìn đường dưới chân, hắn chẳng bao giờ cảm thấy mê man như vậy.

Sau này hắn phải làm sao đối mặt với tiểu cửu của hắn, phải làm sao nói cho nàng biết chân tướng của chuyện?

Huynh muội? Vì sao bọn họ sẽ là huynh muội?

Giờ khắc này, hắn thực sự hận Dạ Đình Giang, hận hắn làm ra nghiệt sự như vậy, để hắn thừa thụ thống khổ như thế? Hắn thực sự, sống không bằng chết!

“Tam đệ, lúc này chỉ có thể gạt Thanh Hoan trước, không cho nàng khả nghi, có thể giấu một ngày thì một ngày đi! Nếu quả như thật không gạt được, ta tin tưởng lấy tâm tính của Thanh Hoan tính nhất định có thể kiên trì vượt qua!” Trong giọng nói của Dạ Mạch Hàn mang theo chút bất đắc dĩ.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ có thể làm như thế nào?

Khóe môi của Dạ Quân Ly tạo nên một tia khổ sáp, lại nghe Dạ Mạch Hàn đột nhiên lôi kéo cánh tay của hắn biểu tình nhận chân vài phần lại nói: “Tam đệ, kỳ thực ngươi nên may mắn nàng là muội muội của chúng ta, ngươi biết không? Kỳ thực tiểu cửu nàng là. . .”

Dạ Mạch Hàn nắm tay, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly.

“Không gạt ngươi, kỳ thực nương của Thanh Hoan là trưởng công chúa của Thiên Linh quốc, trên người Thanh Hoan chảy xuôi huyết thống hoàng tự của Thiên Linh quốc, là trọng yếu hơn nàng còn là người Cương tộc!”

Dạ Mạch Hàn không muốn gạt Dạ Quân Ly chuyện này, trước đây hắn là tâm tồn may mắn không đành lòng chia rẽ bọn họ, cho nên không có nói ra thân thế Mạnh Thanh Hoan là người Cương tộc.

Mà nay, Mạnh Thanh Hoan thành muội muội của bọn họ, như vậy chuyện này hắn cũng không muốn tiếp tục giấu nữa.

Dạ Quân Ly hiển nhiên có chút khiếp sợ, thanh âm chìm rất nhiều: “Đây là có chuyện gì? Tiểu cửu nàng sao lại là người Cương tộc?”

Bookwaves.com
Dạ Mạch Hàn hít một tiếng, đem sự tình ngọn nguồn như thực chất nói ra: “Nương của Ngọc phu nhân vốn là tộc trưởng của Cương tộc, tên gọi Băng Khanh Lạc, năm đó thông linh ngọc báo động, thần tộc trốn chết, Băng Khanh Lạc bị Tần Ngạo Thiên bắt được, mang thai hài tử của Tần Ngạo Thiên, đó là trưởng công chúa của Thiên Linh quốc, mẫu thân của Thanh Hoan.”

“Cho nên Thanh Hoan cùng nương nàng, đều là người Cương tộc, có huyết thống của thần tộc. Tựa như trên người ngươi chảy xuôi huyết mạch của Vu tộc vậy, ngươi cũng là người của thần tộc. Ngươi biết không, thần tộc Vu Cương hai tộc không cho phép thông hôn, nếu không sẽ bị trời phạt! Cho nên ngươi và Thanh Hoan, cho dù không phải huynh muội, các ngươi cũng căn bản không có thể ở cùng một chỗ!”

Kể từ khi biết tin tức này, Dạ Mạch Hàn không một ngày không quấn quýt, hắn hy vọng nguyền rửa kia không tồn tại, cho nên mang theo một loại may mắn như vậy.

Ai ngờ, sự tình xoay ngược lại như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.

Thân hình của Dạ Quân Ly cứng đờ, biểu tình ngơ ngẩn, qua hồi lâu hắn đột nhiên khẽ cười ra tiếng, nụ cười kia lành lạnh mang theo chút bi thảm: “Thực sự là trời muốn vong ta, trời muốn vong ta a. . . Ta chỉ là muốn yêu một người, muốn cả đời ở cùng với nàng, vì sao cứ khó như vậy?”

“Ta đã làm sai điều gì? Có phải ta không nên để tiểu cửu quay về Ngọc gia hay không? Như vậy đây hết thảy sẽ không phát sinh, có phải hay không?” Thần tình của Dạ Quân Ly kích động, đầy mặt đau xót.

Dạ Mạch Hàn nắm hai vai của hắn thanh âm u chìm nói: “Tam đệ, ngươi phải tĩnh táo! Lúc này còn có rất nhiều chuyện cần ngươi làm, ngươi không thể ngã xuống, biết không?”

Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt, tùy ý đau đớn đáy lòng lan tràn, sau một lúc lâu hắn đột nhiên chậm rãi mở mắt, trong thanh âm một mảnh bình thản u lạnh: “Nhị ca, gọi Trường Lan đến kinh đi! Hiện tại duy nhất ta có thể làm đó là. . . để Trường Lan thay ta yêu nàng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.