Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 403: Hợp Hoan Ngọc





CHƯƠNG 403: HỢP HOAN NGỌC

Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, thần tình mang theo chút nghi hoặc không giải thích được, một bên Ngọc Phi Trần thấy thế, vội vội vàng vàng nắm cánh tay của Doanh Nguyệt nói rằng: “Nương, tam ca là một nam nhân tốt, nếu tỷ tỷ gả cho hắn chắc chắn suốt đời hạnh phúc!”

Doanh Nguyệt lại hất tay của Ngọc Phi Trần ra, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì? Đế vương gia vô tình lãnh khốc nhất, thâm cung nội trạch nơi chốn đều là tính toán, lục đục với nhau, ngươi nhẫn tâm để tỷ tỷ ngươi nhảy vào hố lửa sao?”

“Nhưng là. . .” Ngọc Phi Trần còn muốn biện hộ cho tỷ tỷ, Doanh Nguyệt lại có chút không nhịn được đứng lên, nàng xoa mi tâm nói với hai tỷ đệ bọn họ: “Nương mệt mỏi, các ngươi đều trở về đi.”

Mạnh Thanh Hoan mím môi, thần sắc nhàn nhạt, thái độ của Doanh Nguyệt kiên quyết như thế, nàng biết lúc này nói cái gì cũng không hữu dụng.

“Nương ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Mạnh Thanh Hoan nói chuyện đưa cho Ngọc Phi Trần một ánh mắt.


Ngọc Phi Trần hiểu ý đứng dậy tập lễ lập tức theo sau lưng Mạnh Thanh Hoan ly khai viện tử.

Đi trên đường, Ngọc Phi Trần thấy thần tình của Mạnh Thanh Hoan buồn bã, hắn có chút đau lòng, đi tới trước mặt của Mạnh Thanh Hoan vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, chúng ta đang nghĩ biện pháp.”

Mạnh Thanh Hoan nhướng nhướng mày, khóe môi lộ ra một tia vui mừng cười, nàng gật đầu, chỉ thấy quản gia vội vã đi tới.

“Tiểu thư, trong cung truyền thánh chỉ, nói là quốc sư tính toán, bát tự của tiểu thư ngươi cùng Kính vương không hợp, nên hôn sự này trở thành phế thãi! Lão gia để lão nô nói với tiểu thư một tiếng.” Quản gia cúi đầu thật là khiêm cung hữu lễ.

Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vặn một cái, khóe môi đẩy ra một tia tiếu ý, bát tự không hợp? Dạ Đình Giang này thật biết tìm lý do.

“Ta đã biết.” Mạnh Thanh Hoan trả lời quản gia, tâm tình thật tốt.

Nghĩ đến nhất định là phong quốc thư kia của Thánh Dương quốc đến trong tay của Dạ Đình Giang rồi, nên Dạ Đình Giang giá mới thu hồi ý chỉ tứ hôn.

Dạo lâu như vậy, cái cọc hôn sự này rốt cục hủy bỏ rồi, chẳng biết lúc này yêu nghiệt kia đang làm cái gì?

Hiên vương phủ.

Dạ Quân Ly ngồi ở trong thư phòng, cầm bút đang viết danh sách sính lễ, hắn mỗi viết một chữ khóe môi đều không tự chủ tràn ra một tia cười yếu ớt, coi như dưới ngòi bút của hắn đang viết chính là hôn thư của hắn và tiểu cửu.

Ngoài cửa, Lăng Túc đi đến, hắn nhìn nam nhân ngồi trước án thư chính chăm chú cử bút, đáy lòng hơi kinh hãi, lập tức ôm quyền nói: “Vương gia, hoàng thượng đã ban hạ thánh chỉ, hôn sự của Ngọc cô nương và Kính vương hủy bỏ.”

Trên mặt của Dạ Quân Ly không thấy ngoài ý muốn, hắn khẽ ân, tiếp tục viết.

Đột nhiên, Dạ Quân Ly ngừng bút, dừng một chút hắn vuốt cằm ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật hỏi: “Lăng Túc, ngươi cảm thấy là Nam Hải trân châu tốt hay là ngọc san hô tốt?”

Khóe môi của Lăng Túc run lên, dùng một loại nhãn thần không thể tưởng tượng nổi nhìn nhà vương gia bọn họ.

Bookwaves.com
Hắn biết vương gia nhà bọn họ đang viết danh mục quà tặng, kỳ thực lễ đan này hoàn toàn có thể giao cho những thuộc hạ như bọn họi làm, nhưng vương gia nhà bọn họ lại muốn đích thân động thủ, thân lực thân vi.

Không đợi Lăng Túc trả lời, Dạ Quân Ly lại có chủ ý: “Vẫn là ngọc san hô đi, vừa lúc tương xứng với Ngọc gia!”

Đáy mắt của Dạ Quân Ly vung lên một tia lượng sắc, cử bút lại viết trên danh mục quà tặng ngọc san hô một đôi.

Trong lòng Lăng Túc có chút xúc động, ngày vương gia nhà bọn họ chờ đợi đã lâu nầy đã tới rồi, nên ngay cả mục lục sính lễ đều như thế dụng tâm!

Phần tâm ý này, sao mà đáng quý, bất quá trên đời này cũng chỉ có nữ tử kia có thể được vương gia nhà bọn họ ái mộ ái chi như thế thôi!

Nghĩ đến Dạ Quân Ly sắp được thỏa mong muốn, hắn làm thuộc hạ trong lòng cũng cao hứng theo, hắn đang nghĩ, chợt nghe Dạ Quân Ly phân phó nói: “Lăng Túc, ngươi đi truyền lời cho Linh Hư, bảo hắn chọn mấy ngày tốt đưa qua.”

Lăng Túc hoàn hồn, ôm quyền lên tiếng, xoay người ly khai thư phòng.


Dạ Quân Ly viết xong danh mục quà tặng, xác định không có lầm xong, liền phân phó quản gia đi đặt mua.

Làm xong đây hết thảy, hắn mở một hộp gấm trên án, lấy tạo hình một nửa ngọc thô chưa mài dũa bên trong ra.

Ngọc thô chưa mài dũa này xanh ngọc doanh nhuận hiện lên ánh sáng nhu hòa, mà nó kỳ lạ ở chỗ bên trong ngọc thạch hiện lên hồng sắc, như nở nhiều đóa hợp hoan hoa, bởi vậy được gọi là hợp hoan ngọc.

Dạ Quân Ly cầm đao chạm ngọc, tỉ mỉ tạo hình ngọc thô chưa mài dũa một chút xíu, mài, hắn an tĩnh ngồi ở phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua dương cương ấm áp từ cửa sổ vậy chiếu vào trên người của hắn.

Giờ khắc này, hắn không phải vương gia cao cao tại thượng, chỉ là một nam nhân vì nữ tử mình yêu mà tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật.

Qua hồi lâu, khối ngọc thô chưa mài dũa kia trong tay hắn bị hắn tạo hình thành một vòng tay, từng chút từng chút hợp hoan hoa ở bên trong bạch ngọc thịnh phóng xán lạn.

Dạ Quân Ly khẽ vu.ốt ve vòng ngọc kia, khóe môi hiện lên tiếu ý mê người, từ từ thì thầm: “Duy nguyện trường vô biệt, hợp hình tác nhất thân, lai dữ tử cộng tích, khứ dữ tử đồng trần! Tiểu cửu, chờ ta!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.