Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 400: Phong Vân Triều Đường





CHƯƠNG 400: PHONG VÂN TRIỀU ĐƯỜNG

Dịch giả: Luna Wong
Ngày kế, trong triều đình.

Trên Tuyên Chính điện hoa lệ, bách quan san sát hai bên.

Dạ Đình Giang mặc long bào minh hoàng sắc khoác long y khắp nơi lưu kim, khí thế uy nghiêm thuộc về đế vương để người sinh uy, con ngươi thâm thúy quét bách quan dưới điện.

“Chư vị ái khanh có chuyện gì khải tấu?” Thanh âm của Dạ Đình Giang chìm lãng hỏi thăm.

Liền thấy một người tiến lên đây, quỳ trên mặt đất: “Bẩm hoàng thượng, quốc quân Thánh Dương đã đưa đến một phong thư.” Trong tay trung thư lệnh thư Chấn Giang cầm quốc thư quỳ gối trong điện, hơi cúi đầu tràn đầy khiêm cung.


Trung thư lệnh, chuyên ti chiếu lệnh, phác thảo thánh chỉ, quốc thư, là cơ cấu chuyên môn xử lý ngoại chính cho hoàng thượng, bởi vậy quốc thư của Thánh Dương quốc, từ trước đến nay đều truyền qua trung thư lệnh!

Dạ Đình Giang nghe nói hai chữ quốc thư, con ngươi thâm thúy của hắn nhất thời thu lại, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý không dễ phát giác: “Trình lên.”

Phúc Hải đi xuống ngự thai, trình quốc thư trong tay Chấn Giang cho Dạ Đình Giang.

Sau khi Dạ Đình Giang nhận lấy, ánh mắt quét mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy viết thư, đó là chữ viết quen thuộc đến không thể quen hơn nữa

Hắn híp mắt một cái, mở phong, mở phong quốc thư ra, liền thấy sát thời gian hắn vốn là âm vụ u lãnh nhất thời đốt đốt, đáy mắt hỏa diễm đặc hơn, hận ý ngập trời.

Dạ Đình Giang nắm chặt quốc thư, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.

Bách quan thấy sắc mặt tức giận của Dạ Đình Giang, đều cúi đầu, đều tự thấp thỏm trong lòng, chỉ có Dạ Quân Ly và Lâu Vũ Thần ngắm nhìn đế vương thật cao.

“Bãi triều!” thanh âm tựa hồ có chút nghiến răng của Dạ Đình Giang vung lên, hắn nắm chặt quốc thư trong tay, mang theo đầy bụng lửa giận xoay người đi!

Bách quan quỳ từ, đều tự lo sợ bất an đứng dậy, lần lượt ly khai đại điện.

Đáy mắt của Dạ Quân Ly xẹt qua một tia tiếu ý không dễ phát giác, xoay người đi ra ngoài, phía sau Lâu Vũ Thần đột nhiên mở miệng nói: “Nghĩ đến vương gia nhất định là biết nội dung của quốc thư phải không?”

Dạ Quân Ly quay đầu lại, mâu quang yêu dị lóe một chút quang thải, cười khẩy nói: “Chẳng lẽ Lâu tướng không biết?”

Mi tâm của Lâu Vũ Thần thu lại tay ẩn ở trong tay áo cẩm bào rộng hơi nắm chặt, từ khi Dạ Đình Giang tứ hôn Mạnh Thanh Hoan và Dạ Mạch Hàn xong, bọn họ liền không có chút động tĩnh nào.

Mấy ngày nay hắn một mực tĩnh quan, muốn nhìn xem thử Dạ Quân Ly đến tột cùng đùa giỡn hoa chiêu gì.

Hôm nay xem ra, phong quốc thư này của quốc quân Thánh Dương quốc, tất nhiên liên quan đến việc tứ hôn, nhưng hắn lại đoán không ra, hai cái này đến tột cùng có quan hệ gì?

“Còn thỉnh vương gia giải tỏa nghi vấn giúp bổn tướng.” Lâu Vũ Thần chỉnh đốn trang phục thi lễ, dáng dấp thỉnh cầu chỉ giáo khiêm cung.

Bookwaves.com
Dạ Quân Ly nhướng nhướng mày, khóe môi mím, một tia cười nhạt tản ra khóe môi, thanh âm ôn lãnh nói: “Trên đời này dĩ nhiên cũng có chuyện Lâu Vũ Thần ngươi không biết, quả nhiên là ngạc nhiên!”

Hắn cười cười, đưa mắt phóng xa, nhìn phong cảnh phía xa.

“Hồ Ly trà lâu của tiểu cửu sắp khai trương, đến lúc đó mong rằng Lâu tướng hãnh diện đi ngồi một chút, dù sao lá trà kia còn là Lâu tướng ngươi hùng hồn tặng, không phải sao?”

Dạ Quân Ly cố ý nói sang chuyện khác, không đề cập tới việc quốc thư kia, mà ý trong lời này, có thể thấy được trào phúng.

Sắc mặt của Lâu Vũ Thần trầm xuống, mi lạnh lùng của hắn chợt khẽ động, con ngươi sâu thẳm như đàm hiện lên tầng tầng gợn sóng, bất quá chỉ chốc lát lại khôi phục như lúc ban đầu: “Thanh Hoan có thể sử dụng lá trà bổn tướng tặng cho mở trà lâu, bổn tướng cảm thấy sâu sắc vui mừng.”

Khóe môi của hắn nhộn nhạo một tia khổ sáp, hành động này của Mạnh Thanh Hoan để hắn kinh ngạc. Bất quá có nữ tử đảm thức này trong cuộc sống hiếm thấy, huống chi vậy người này còn là nữ nhân trong lòng hắn.

Trước đây, hắn cũng không biết, tiểu Diệp nhi của hắn đúng là thông tuệ đại khí, khí phách diệu nhân như vậy.

Coi như, nàng tử mà phục sinh, thay đổi hoàn toàn thành một người khác, nhưng tiểu Diệp nhi như vậy lại để hắn càng thêm khó có thể dứt bỏ, khó có thể quên.

(Luna: Nói ra, ổng cũng không yêu thương gì TDN cho lắm, nói trắng ra là yêu MTH, ai. . .thật thương cho một đám nam phụ trà xanh, lại cảm thương TDN ở hiện đại)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.