Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 396: Vấn Tội Ngọc Hương Cẩm





CHƯƠNG 396: VẤN TỘI NGỌC HƯƠNG CẨM

Dịch giả: Luna Wong
“Đi, tự nhiên phải đi. Còn nữa, Thanh Hoan là ta mang ra ngoài, cũng phải do ta đưa trở về mới phải.” Khóe môi của Dạ Mạch Hàn ôm tiếu ý, lời nói có lý!

Dạ Quân Ly khẽ suy một tiếng, nói ra chân tướng nói: “Nhị ca, ngươi là sợ trong Kính vương phủ có người chờ ngươi đi?”

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn co rút, trên mặt có chút phẫn hận và bất đắc dĩ.

Hắn bây giờ thật không muốn hồi phủ, bởi vì hắn biết, Mạnh Thanh Hoan khẳng định dạy cho Tiêu Thủy Vân chiêu gì đang chờ hắn, bây giờ đi về khẳng định chính là tự chui đầu vào lưới!


Huống chi bản lĩnh của Mạnh Thanh Hoan, hắn là biết!

Mạnh Thanh Hoan nhìn dáng dấp có chút phẫn hận của Dạ Mạch Hàn, không khỏi cười nói: “Nguyên lai nhị ca cũng có thời gian sợ, ha ha ha ha.”

Dạ Mạch Hàn lắc đầu cười khổ, đầy mặt bất đắc dĩ, Mạnh Thanh Hoan này quả thực chính là khắc tinh của hắn!

“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh lên.” Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan lên xe ngựa của Kính vương phủ.

Ba người ngồi trong xe ngựa, Mạnh Thanh Hoan đẩy mành ra nhìn bên ngoài. Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, xa xa một mảnh rặng mây đỏ vạn trượng, phá lệ đẹp.

“Chúng ta đi đâu a?” Mạnh Thanh Hoan thấy bọn họ đi phía ngoại ô, không khỏi nghi hoặc.

Mày kiếm của Dạ Quân Ly thu lại, trong thanh âm sinh ra một tia trầm thấp: “Dẫn nàng đi gặp Ngọc Hương Cẩm!”

Mạnh Thanh Hoan đánh một cơ linh, gần đây chuyện đã xảy ra quá nhiều, nàng lại quên mất Ngọc Hương Cẩm, không nghĩ tới Dạ Quân Ly dĩ nhiên còn băn khoăn.

Đối diện Dạ Mạch Hàn đại để đoán được ý đồ trong chuyến này của bọn họ, liền không có hỏi nhiều hơn. Nửa nén hương sau, bọn họ đi tới một khu nhà biệt viện ở ngoại ô.

Lúc đầu Ngọc Lăng Phong mang Ngọc Hương Cẩm ra khỏi phủ, liền dàn xếp ở bên trong biệt viện này, trong viện có thị vệ coi chừng, bất quá dưới mắt sớm bị người của Dạ Quân Ly giải quyết rồi.

Bookwaves.com

Dạ Quân Ly mang theo bọn họ đi về phía căn phòng của Ngọc Hương Cẩm ở, rất xa chợt nghe thanh âm của thị nữ Ngâm Thúy khuyên nhủ: “Tiểu thư, ngươi ăn một chút đi, công tử nói chờ tiếng gió thổi qua liền đón ngươi trở về.”

“Đây đều là những thứ gì, ta không ăn! Ta cũng không tin ta bây giờ về, cha có thể giết ta?” Thanh âm kiêu hoành bạt hỗ của Ngọc Hương Cẩm phá lệ chói tai.

Giữa hai lông mày của Dạ Quân Ly xẹt qua lệ khí, hắn đẩy cửa phòng ra sẳng giọng nói: “Ngọc Quy Trì sẽ không giết ngươi, nhưng bổn vương sẽ!”

Ngọc Hương Cẩm nhìn người đến, nhất thời run run, nàng nhất thời sững sờ ở tại chỗ, một bên Ngâm Thúy từ lâu sợ đến quỳ ở trên mặt đất.

“Vương, vương gia. . .” Ngọc Hương Cẩm từ trước đến nay e ngại Dạ Quân Ly, nàng vội vội vàng vàng đứng lên, quỳ gối hành lễ với Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly lại không có ý để cho nàng đứng dậy.

Cái trán của Ngọc Hương Cẩm tràn đầy mồ hôi lạnh, không có phân phó của Dạ Quân Ly nàng cũng không dám thẳng lưng chỉ có thể chịu đựng, thẳng đến nghe được thanh âm u lãnh của Dạ Quân Ly: “Nói, vì sao muốn ám sát Thanh Hoan?”

“Ta. . . Ta. . .” Ngọc Hương Cẩm phù phù một tiếng quỳ ở trên mặt đất, cả người run, thanh âm có chút nói lắp.


Kinh thành ai chẳng biết người không nên đắc tội nhất đó là Dạ Quân Ly và Lâu Vũ Thần.

Trước ca ca đưa nàng tới nơi này đã từng nói qua, ám sát nhất thời nếu là bị Dạ Quân Ly biết, nàng chắc chắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, nàng đương nhiên sợ.

Ngọc Hương Cẩm cúi đầu, thanh âm chiến run trả lời: “Vương gia, ta. . . Ta không phải cố ý muốn ám sát muội muội, ta chỉ nhớ rõ trong giấc mộng của bản thân, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, liền. . . liền. . .”

Lúc đó nàng cũng không biết làm sao vậy, cả người đều không được khống chế, tựa hồ bị giấc mộng kia cho quấn lấy, không phải do bản thân nàng!

Sau đó, nàng tỉnh táo lại đến bản thân nàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.