Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 391: Động Khẩu





CHƯƠNG 391: ĐỘNG KHẨU

Editor: Luna Wong

Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Trường Lan trở lại đông cung liền rơi vào trầm tư.

Nếu như tất cả đúng như bọn họ liệu, vậy Dạ Quân Ly tính cái gì? Hắn chẳng bao giờ cảm thấy trái tim băng giá như vậy, cảm thấy tính toán trong thâm cung quá mức tỉ mỉ, cảm thấy đế vương đáng sợ như vậy.

Trường Lan hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại, hắn thật hy vọng đây hết thảy đều là hắn và phụ hoàng của hắn phỏng đoán, là bọn hắn suy nghĩ nhiều.

Không thôi Dạ Quân Ly hắn phải làm sao tiếp thu thực tế như vậy?


. . .

Dạ Chiêu quốc.

Việc tứ hôn đã qua ba ngày, nhưng Dạ Quân Ly vẫn không có chút động tĩnh nào, mỗi ngày hắn vẫn khuya khoắt mò đến Kính Nguyệt lâu của Mạnh Thanh Hoan, xem như cái gì cũng không có xảy ra.

Ban đêm.

Nếu như Dạ Quân Ly tới, Mạnh Thanh Hoan sớm thành thói quen ngâm một bầu trà ngon chờ hắn. Trong ánh trăng lương bạc, Dạ Quân Ly đạp sương lộ mà đến, trên người mang theo lương khí nhè nhẹ.

Mạnh Thanh Hoan rót một ly trà đưa cho hắn, nhịn không được trêu nói: “Ngươi đây có phải gọi lại riêng tư gặp mặt tẩu tử tương lai hay không?”

Da mặt của Dạ Quân Ly giật một cái, run lên vài cái, hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận đẩy nước trà Mạnh Thanh Hoan đưa qua, giọng nói sâu kín: “Vốn có tin tức tốt muốn nói với nàng, nhưng bổn vương nhất thời không có tâm tình.”

Hắn bưng ly trà thẳng uống, dáng dấp ngạo kiều kia, trái lại để Mạnh Thanh Hoan nhớ tới Bạch Thời Nguyệt hồi lâu không gặp, con cửu vĩ hồ tổ tông kia, tính tình lớn như cái gì vậy.

“Ngươi thật dự định không nói?” Mạnh Thanh Hoan chống cằm, mắt trực câu câu nhìn hắn.

Dạ Quân Ly quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt ngạo nghễ thái độ kiên quyết: “Không nói.”

Hai tròng của Mạnh Thanh Hoan mắt vừa chuyển, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nàng đột nhiên lôi kéo cánh tay của Dạ Quân Ly thanh âm nhu nhu kêu: “Phu quân, ngươi nói cho ta biết đi, đến tột cùng là tin tức tốt gì?”

Đáy mắt của Dạ Quân Ly lưu quang, khóe môi giật giật, lại là nhịn xuống vẫn không có để ý nàng.

Mạnh Thanh Hoan thấy chiêu này không dễ xài, nàng vỗ mạnh bàn một cái đứng lên, nộ chỉ vào Dạ Quân Ly nói: “Dạ Quân Ly, ngươi đừng đặng mặt lên lỗ mũi, lão nương đã a dua nịnh hót ngươi, ngươi chuyển biến tốt thì thu, chớ buộc lão nương động thủ với ngươi!”

Khóe môi của Dạ Quân Ly run dữ dội hơn, một tia tiếu ý đẩy ra, hắn buông cái ly xuống vẻ mặt yêu mỵ nói với nàng: “Nương tử, quân tử động khẩu không động thủ, nàng không biết sao?”

Bookwaves.com
“Ta cũng không phải quân tử, ta là nữ tử, ta chỉ muốn động thủ. Dạ Quân Ly, ngươi nói hay không?” Mạnh Thanh Hoan cắn răng, một đôi tay nhỏ bé rơi vào trên người Dạ Quân Ly, tùy ý khi dễ hắn.

Dạ Quân Ly cảm thụ được lực đạo không đến nơi đến chốn, hắn giương giọng cười đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, giam cầm hai tay của nàng, thanh âm yếu ớt trầm thấp mà có nhiều từ tính nói: “Để vi phu nói cho nàng biết, phải động thủ thế nào!”

Mạnh Thanh Hoan chỉ cảm thấy một cổ khí nguy hiểm kéo tới, nàng phản ứng không kịp nữa, Dạ Quân Ly liền đột nhiên bắt môi của nàng, tùy ý triền miên.

Mạnh Thanh Hoan khó có thể chống đỡ thế tiến công như vậy của Dạ Quân Ly, chỗ nào là động thủ, phân minh chính là động khẩu, giá không đứng đắn yêu nghiệt, đợi cơ hội tựu cật nàng đậu hũ, thương cảm nàng không hề chống đỡ lực.

Cái hôn này triền miên nhu trường, Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình sắp say.

Thật vất vả Dạ Quân Ly buông lỏng nàng ra, thở hơi của nàng hổn hển, nằm ở trong lòng Dạ Quân Ly có chút nhộn nhạo mê ly, chợt nghe thanh âm thật thấp của Dạ Quân Ly nói: “Trà phường của nàng ta tìm xong rồi, sẽ dẫn nàng đi xem!”

Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, đầu còn vựng vựng trầm trầm, chợt nghe Dạ Quân Ly lại nói: “Hôn sự của nàng và nhị ca, Trường Lan sẽ giúp chúng ta giải quyết, nàng đừng lo lắng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.