Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 384: Tâm Tư Đế Vương





CHƯƠNG 384: TÂM TƯ ĐẾ VƯƠNG

Editor: Luna Wong
Lúc này bóng đêm đã rất sâu.

Trong thâm cung tĩnh dật, trong đại điện ngọn đèn dầu trong suốt, Dạ Đình Giang đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xa xa một mảnh xán lạn phồn hoa thịnh cảnh, trong lòng lại tràn đầy phiền táo.

Cửa điện bị người đẩy ra, Thượng Quan Quyết cúi đầu đi đến.

“Thượng Quan, lúc này đây ngươi để ta thất vọng rồi.” Thanh âm của Dạ Đình Giang bỗng lạnh vài phần, mang theo đế vương uy nghiêm chi thế.


Thượng Quan Quyết vén áo bào quỳ ở trên mặt đất, cúi người nói: “Thượng Quan phụ sự phó thác của hoàng thượng, thực sự đáng chết!”

Dạ Đình Giang cũng không quay đầu lại, chỉ híp mắt nhìn bóng đêm xa xa, trầm giọng nói: “Sự tình đã đến tận đây, nói những thứ này còn có tác dụng gì? Ngươi nói, kế tiếp trẫm phải làm sao?”

Thượng Quan Quyết rũ mâu, nhãn thần hơi lóe lên trả lời: “Ngọc gia tiểu thư lúc này đã không thể giết, nếu nàng chết, bách tính chắc chắn sợ hãi.”

“Trẫm tự nhiên biết, chỉ là trẫm chính là nuốt không trôi khẩu khí này, nhi tử ngoan của trẫm vậy dĩ nhiên cùng quốc sư làm một hồi trò hay như thế, thực sự là rất tốt a.”

Mi phong của Dạ Đình Giang sắc bén, trong giọng nói lộ ra lửa giận, nghĩ đến tất cả phát sinh vào hôm nay, đáy lòng của hắn có hàng loạt co rút đau đớn.

“Hiên vương làm như vậy, không phải là muốn thú Ngọc gia tiểu thư làm thê sao, đã như vậy, hoàng thượng hà tất đoạn niệm tưởng của hắn?” Trong lời này của Thượng Quan Quyết có chuyện, trong ưng mâu lộ ra một tia giảo quyệt.

Dạ Đình Giang nhíu mày, tinh quang đáy mắt chợt lóe lên, sau một lúc lâu khóe môi của hắn giương lên cười nói: “Vẫn là Thượng Quan tối hiểu tâm tư của trẫm, ngươi đứng lên đi!”

Thượng Quan Quyết khấu tạ ân, đứng lên, hắn nhìn bóng lưng của Dạ Đình Giang, thử dò xét hỏi: “Tin tưởng bệ hạ đã có người chọn!”

Dạ Đình Giang tà mâu, lại là phất phất tay nói: “Ngươi lui ra đi, việc này trẫm tự có sắp xếp.”

Bookwaves.com
“Vâng.” Thượng Quan Quyết gật đầu, đáy mắt lóng lánh quang thải nhàn nhạt, lập tức thoáng qua rồi biến mất.

Bên trong cung điện, yên tĩnh lại, Dạ Đình Giang đứng ở phía trước cửa sổ hít một hơi thật sâu, chợt xoay người đi ra cung điện.

“Bệ hạ, người muốn đi đâu?” Cân sau lưng Dạ Đình Giang Phúc Hải thấy con đường này không phải đi tẩm cung, không khỏi có chút hồ nghi hiếu kỳ.

Dạ Đình Giang nhìn cung điện yên lặng xa xa, trầm giọng nói: “Lãnh cung.”

Sau lưng Phúc Hải đánh một cơ linh, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, trong lãnh cung chỉ có một vị chủ tử, đó chính là Cố hoàng hậu hai mươi bốn năm trước bị phế.

Từ khi Cố hoàng hậu bị phế, Dạ Đình Giang liền không còn có gặp nàng nữa.

Nhưng hôm nay. . . quả nhiên là chuyện kỳ quái!

Ngọc phủ, trong Kính Nguyệt lâu.


Mạnh Thanh Hoan nằm ở trong lòng Dạ Quân Ly, thần sắc có chút bất an hỏi hắn: “Ngươi thực sự dự định ngày mai đến phủ cầu hôn sao? Nếu như nương ta cự tuyệt, mặt mũi của Hiên vương như ngươi để ở nơi nào? Bằng không, ngươi đi cầu hoàng thượng tứ hôn?”

Dạ Quân Ly giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má của Mạnh Thanh Hoan, ôn nhu nói: “Phụ hoàng sẽ không tứ hôn, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, hắn đối với ta đã thất vọng đến cực điểm, lúc này ta đi cầu tứ hôn, chỉ chọc giận hắn. Nên, ta muốn tiền trảm hậu tấu!”

Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích nói: “Còn tiền trảm hậu tấu nữa, cũng không biết dũng khí của ngươi ở đâu ra mà lớn như vậy, dĩ nhiên công nhiên cùng phụ hoàng ngươi đối nghịch, thái tử vị ngươi là không muốn nữa rồi sao?”

Dạ Quân Ly nhíu mày, hình dạng bất dĩ vi nhiên nói rằng: “Phản chính thái tử vị không phải của ta đó là của nhị ca, ta có gì phải sợ?”

Mạnh Thanh Hoan cảm thấy Dạ Quân Ly lời nói này thật có đạo lý, Dạ Đình Giang chỉ còn lại hai nhi tử này, thái tử vị cũng không thể giao cho người khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.