Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 382: Doanh Nguyệt Chi Mê 3





CHƯƠNG 382: DOANH NGUYỆT CHI MÊ 3

Editor: Luna Wong
Thương Minh gật đầu, ngẩng đầu nhìn Doanh Nguyệt, con ngươi u lam nhạt như kính hồ, từ từ nói: “Di nguyện của nẫu thân sinh tiền đó là tìm được muội muội thất tán, hôm nay Thương Minh rốt cuộc tìm được ngươi, cũng coi như hoàn thành di nguyện của mẫu thân.”

“Di nguyện!” Thân thể của Doanh Nguyệt nhoáng lên, trong con ngươi nổi lên một tầng hơi nước lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ nàng. . . Đã không ở nhân thế?”

Nàng đột nhiên giơ tay lên che mặt, bi thống nói: “Nhưng ta còn chưa từng gặp qua nàng, nàng thế nào đã không ở nữa?”

Thương Minh rũ mâu, thanh âm u tĩnh than thở: “Sinh tử có mệnh, mong rằng di nương nén bi thương.”


Doanh Nguyệt phất lệ ở khóe mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, hỏi: “Ngươi làm sao tìm được ta?”

“Là Thanh Hoan, nàng có thể sử dụng thông linh ngọc, ta liền biết nàng là người trong thần tộc. Nhưng phụ thân và mẫu thân chỉ có một hài tử là ta, nên, ta đoán nàng có lẽ là nữ nhi của di nương. Khi ta biết được thân thế của Thanh Hoan, liền tới tìm tung tích của di nương.”

Lúc đó hắn cho rằng mẫu thân của Mạnh Thanh Hoan đã chết, ai biết trung gian lại có khúc chiết như vậy.

Doanh Nguyệt nghe được thông linh ngọc, tâm không khỏi cả kinh, mi tâm nàng nhíu lại nhìn Thương Minh: “Thông linh ngọc, vì sao lại là thông linh ngọc?”

Nàng chưa từng thấy qua dáng dấp của thông linh ngọc ra sao, nhưng nàng lại biết sự tồn tại của mình liền là bởi vì thông linh ngọc.

Vật này tựa như ác mộng của nàng, lái đi không được!

“Đối thoại của ngươi và nam nhân mới vừa rồi, ta đều nghe được, di nương, có thể cùng ta ngươi nói một chút cố sự không? Như vậy ta mới có thể biết phải giúp ngươi như thế nào!”

Bookwaves.com
Mới vừa rồi tới đây, hắn phát hiện có người tới sớm hơn, nên hắn chỉ có thể núp trong bóng tối, nghe Thượng Quan Quyết và Doanh Nguyệt nói chuyện vào trong tai.

Có thể nam nhân kia quá mức kích động, cho nên mới không có phát giác sự hiện hữu của hắn.

Dạ Quân Ly vẫn đang tìm dư nghiệt của Thiên Linh quốc, nguyên lai đang ở trước mắt, nhưng bí mật này hắn lúc này vẫn không thể nói!

Thần sắc của Doanh Nguyệt buồn bã, con ngươi mê ly tràn đầy bi thương và tiêu điều, nàng khinh phúng cười, thanh âm buồn bã thấp nam nói: “Chuyện xưa của ta. . . A, ta phải nói từ đâu đây?”

Nàng lâm vào trong chuyện cũ, cả người đều lũng lên một tầng bi thương, thanh âm nhàn nhạt mỏng lạnh trong phòng an tĩnh phá lệ chọc người thần thương.

“Từ khi ta bắt đầu biết chuyện liền không biết mình nương là ai, Tần Ngạo Thiên cũng chưa từng nhắc qua với ta, thẳng đến năm ta mười sáu tuổi, mẫu thân của ta tìm được ta, nói cho ta biết chân tướng!”

Doanh Nguyệt cau mi tâm, nói lên đoạn chuyện cũ kia, trên sắc mặt bình tĩnh, mơ hồ mang theo một ít trào phúng và bi thương.


“Mẫu thân của ta tên là Băng Khanh Lạc, là tộc trưởng Cương tộc, có người nói năm đó thông linh ngọc báo động trước, Thiên Linh quốc sẽ vong. Thần tộc quyết định thuận lòng trời mà đi, do đó đắc tội Tần Ngạo Thiên. Thần tộc vì tị nạn mà bắt đầu trốn chết, nhưng mẫu thân của ta bất hạnh bị Tần Ngạo Thiên bắt được!”

Doanh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, khóe mắt tràn ra một giọt thanh lệ, thanh âm mơ hồ run nói: “Tần Ngạo Thiên bắt mẫu thân ta xong, liền lăng. . . Nhục nàng, cũng không lâu lắm, mẫu thân nàng mang thai ta!”

“Sau này nàng chạy ra ngoài, lại không thể mang ta đi. Thẳng đến năm ta mười sáu tuổi, nàng tìm được ta, nói cho ta biết chân tướng. Ta mới biết được, bản thân dĩ nhiên tồn tại bẩn thỉu như vậy! Mẫu thân nói nàng sẽ mang ta rời khỏi nơi này, nhưng ta không có đợi được nàng, lại chờ được Thiên Linh quốc diệt vong!”

Nàng vĩnh viễn đều nhớ, mình ở ngoài cửa cung điện khiểng chân ngóng trông, chờ nữ nhân xinh đẹp dịu dàng kia tới đón nàng đi.

Nhưng là, thẳng đến thành phá nước vong, nàng cũng không có đợi được nàng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.