Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 365: Lam Sao Yêu?





CHƯƠNG 365: LAM SAO YÊU?

Editor: Luna Wong
Dạ Quân Ly thấy Dạ Mạch Hàn biểu lộ như vậy, không khỏi cười nói: “Xem ra nhị ca cũng là hôm nay mới hiểu.”

Mạnh Thanh Hoan cũng vững tin Dạ Mạch Hàn trước cũng không biết tâm tư của Đoàn Thiên Vũ, chỉ sợ trước hắn đến dáng dấp ra sao của Đoàn Thiên Vũ dáng dấp ra sao cũng không biết.

Nghĩ đến những quan gia nữ tử này của kinh thành kinh thành, Mạnh Thanh Hoan cảm khái nói: “Bây giờ suy nghĩ một chút vẫn là ta sống tương đối tiêu sái một ít. Ngươi xem Ngọc Hương Cẩm thân là quận chúa ái mộ Lâu Vũ Thần cũng không dám nói, còn có Đoàn Thiên Vũ này cũng không biết thế nào coi trọng nhị ca, cũng là cất giấu tâm tư của mình.”

“Hôm nay ngẫm lại bọn họ sống thật mệt.” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy những người này bên ngoài ngăn nắp, nội tâm hết sức thê thảm.

Các nàng đều là tuổi như hoa, nhưng vận mệnh lại điều khiển trong tay người khác, là một quân cờ cân nhắc lợi ích trong tay phụ thân.

Nàng thật may mắn, bản thân không có sống ở cổ đại, bản thân có tư tưởng to gan hào phóng của người hiện đại.

“Tiểu cửu của ta đương nhiên trên đời này không ai bằng, các nàng ai dám trước mặt bổn vương gọi yêu nghiệt? Mất hứng thì đá ta một cước, cáu kỉnh sẽ không để ý đến ta, nhưng lại báo thù cho ta mà liều lĩnh?” Ánh mắt của Dạ Quân Ly sáng quắc nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy trìu mến ôn nhu.

Mạnh Thanh Hoan nghe hắn lần này nói ra tình thoại say lòng người, đáy lòng tràn đầy cảm động.

Đối diện Dạ Mạch Hàn lơ đễnh hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải là bởi vì ngươi cưng chìu nàng yêu nàng, nàng mới dám tùy ý như thế? Nếu trong lòng không có nàng, đó là bỏ mạng chết vì ngươi cũng như trước không nhúc nhích được ngươi, trên đời này chuyện hạnh phúc nhất đó là đôi bên cùng yêu nhau.”

Mạnh Thanh Hoan có chút hết ý nhìn Dạ Mạch Hàn, nàng long long mi tâm hỏi hắn: “Nhị ca, ngươi thật không có ý trung nhân sao?”

Dạ Mạch Hàn yếu ớt thở dài, mặt mày nhàn nhạt thương trả lời: “Giống ta như vậy tự thân khó bảo toàn, sinh tồn trong kẽ hở, nhẫn nhục sống tạm bợ, làm sao yêu?

“Trước khi ta cũng chưa đủ cường đại, ta sẽ không thích bất luận kẻ nào, không thôi đó chính là hại nàng!” Dạ Mạch Hàn quay ánh mắt chỉ chừa một gò má tuấn tú cho Mạnh Thanh Hoan.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc minh bạch Dạ Mạch Hàn Dạ Mạch Hàn tránh yêu.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều sống run sợ trong lòng, không có thân tình không có cảm giác an toàn, chỉ có thể dựa vào năng lực của mình từng bước bước đi.

Trước khi bản thân chưa cường đại, không thương bất luận kẻ nào, làm sao không phải một loại thủ hộ với người thương chứ?

Chẳng biết sau này là ai có vinh hạnh này, có thể bồi bên người Dạ Mạch Hàn, cùng hắn vui vẻ cùng nhau thống khổ, thủ hết đắng cay mặn nhạt, bách vị nhân sinh!

“Nhị ca, chờ sau hôn sự với tiểu cửu liền giúp ngươi cứu Cố hoàng hậu từ lãnh cung ra.” Dạ Quân Ly biết, Cố hoàng hậu là tiếc nuối duy nhất trong lòng Dạ Mạch Hàn.

Hai mươi bốn năm!

Một nữ nhân ở lãnh cung nhịn đủ hai mươi bốn năm, Dạ Mạch Hàn chính là kiên trì hy vọng của nàng!

Bookwaves.com
Thần sắc của Dạ Mạch Hàn hơi buồn bã, đột nhiên hỏi hắn: “Tam đệ, nếu như ta cùng ngươi đoạt thái tử vị, ngươi sẽ tương nhượng chứ?”

Môi mỏng của Dạ Quân Ly hơi nhếch lên, tiếu ý dạt dào nói: “Nhị ca, ta cầu còn không được!”

Dạ Mạch Hàn khẽ cười một tiếng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nghĩ đến thái tử vị, cũng không suy nghĩ, nếu như hắn có thể cứu mẫu thân của mình tất nhiên mang theo nàng đi tha hương, sống cuộc sống bình thản.

Hoàng thất hậu duệ quý tộc gì đó, vương gia gì đó, hắn cũng không tiết. Hắn mong muốn chỉ có một phần thân tình, một phần thái bình mà thôi!

“Giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, gánh vác này quá nặng, vẫn là tam đệ ngươi tương đối thích hợp.”

Lúc nói chuyện Dạ Mạch Hàn đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Dạ Quân Ly nói: “Tam đệ, đây là ngươi gánh vác trách nhiệm, mặc kệ sau này phát sinh cái gì, ta đều hy vọng ngươi có thể tiếp tục kiên trì!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.