Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 355: Bắt Thích Khách





CHƯƠNG 355: BẮT THÍCH KHÁCH

Editor: Luna Wong
Ban đêm, ánh trăng thanh tịch.

Trong Kính Nguyệt lâu, Mạnh Thanh Hoan nằm ở trên giường đang ngủ say, thình lình bên tai truyền đến một đạo thanh âm sâu kín: “, Này nam nhân của ngươi tới thăm ngươi.”

Mạnh Thanh Hoan đánh một cơ linh, nàng cho là mình đang nằm mơ, vừa vặn có một cổ khí tức quen thuộc cực kỳ, để cho nàng chỉ một thoáng thanh tỉnh lại.

Thanh âm của Bạch Thời Nguyệt lại vang lên bên tai: “Hắn đều đã tới một canh giờ, nếu không phải thấy hắn không có ý muốn đi, ta mới không gọi ngươi dậy.”

Lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một chút, khuya khoắt, yêu nghiệt này sao lại đến?

Trong hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ lại ngày hôm nay từng nói một câu với Dạ Mạch Hàn: Nếu yêu nghiệt có bản lĩnh, để hắn giống như trước đây, có thể không kinh động bất luận kẻ nào tùy thời đều có thể nhìn thấy ta.

Trong bụng nàng run lên, lập tức hiểu chút gì.


Dạ Quân Ly hắn sẽ không phải là len lén mò đến chứ? Yêu nghiệt này đúng là điên, cũng không nhìn một chút xem đây là địa phương nào, nếu như bị người phát hiện vậy làm sao cho phải đây?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe một đạo tiếng thở dài nhỏ đến không thể tra truyền đến, Dạ Quân Ly nhẹ nhàng dịch chăn cho nàng, chợt đứng dậy đi ra ngoài.

Khí tức trong phòng tiêu tán, Dạ Quân Ly đi vô thanh vô tức.

Mạnh Thanh Hoan trở mình, nương ánh trăng mỏng lạnh, nhìn căn phòng tĩnh dật, như mới vừa rồi hết thảy đều là một giấc mộng.

Mạnh Thanh Hoan có chút thất thần, chỉ thấy bên gối nàng mọc ra một đạo sương trắng, Bạch Thời Nguyệt hồi lâu không gặp đứng ở trong ánh trăng sáng tỏ, giống hệt tiên nhân, khí chất cao nhã, phong thái loá mắt.

“Hắn biết ngươi đã tỉnh!” Bạch Thời Nguyệt quét Mạnh Thanh Hoan một mắt hỏi nàng: “Vì sao không gặp hắn?”

Hắn đứng ở trong ánh trăng, cả người tản ra bạch quang hơi yếu, phong thần tuấn tú, mang theo ba phần tuấn dật bảy phần mị hoặc, đứng ở nơi đó coi như thẩm vấn Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan hoàn toàn không có buồn ngủ, nàng co ro thân thể ngồi ở trên giường, không phải là không muốn gặp hắn, chỉ là trong lòng có oán khí chưa tiêu tán mà thôi.

Nàng yếu ớt thở dài, thanh âm cụt hứng bi thương vài phần hỏi hắn: “Tiểu Bạch, ngươi nói nếu như ta chết, Dạ Quân Ly nên làm cái gì bây giờ?”

Vấn đề này, nàng thực sự là không dám tưởng tượng, Dạ Quân Ly yêu nàng như vậy, nàng đến tột cùng phải làm sao?

Mạnh Thanh Hoan đột nhiên phiền muộn!

Trong phòng, một con cửu vĩ hồ ngạo kiều, khóe môi run lên.

Tiểu Bạch? Nàng đây là đang gọi hắn?

Con ngươi đạm tử ngọc lưu ly sắc của Bạch Thời Nguyệt nhẹ nhàng rung động liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan chút điềm đạm đáng yêu trên giường.

Bookwave.com
Quên đi, không cùng nàng so đo!

Bạch Thời Nguyệt kéo kéo khóe môi, sau quay đầu đi, thanh âm thuần hậu ôn nhã nói: “Phàm nhân chính là tục tằng, không hiểu được hưởng thụ hiện tại, luôn luôn e ngại tương lai! Luôn luôn đến lúc sắp chết, mới hiểu thấu, khi còn sống không có quý trọng, nắm chặt!”

Những lời này của hắn cực kỳ chẳng đáng, trong giọng nói còn mang theo chút thái độ ngạo kiều.

Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này của hắn, trong lòng có chút xúc động. Bạch Thời Nguyệt nói những thứ này, cũng là bệnh chung của phàm nhân, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người có thể sống tiêu sái tùy hứng, đi theo chuyện mình muốn?

Nàng đang cảm khái, chợt nghe Bạch Thời Nguyệt đột nhiên than thở: “Lưu nhân gian da thiểu ái, nghênh phù thế thiên trọng biến, làm chuyện vui vẻ với người có tình, đừng hỏi là kiếp hay là duyên!”

Thanh âm sâu kín của hắn lúc nói chuyện, thân ảnh liền hóa thành bạch quang, tiêu thất ở trong phòng.

Mạnh Thanh Hoan si ngốc ngồi ở trên giường, tỉ mỉ phẩm đọc câu cuối của Bạch Thời Nguyệt, làm chuyện vui vẻ với người có tình, đừng hỏi là kiếp hay là duyên!

Đừng hỏi là kiếp hay là duyên!

Mạnh Thanh Hoan có chút bùng tỉnh, cho tới nay nàng đều lo sợ không đâu, tự tìm khổ để ăn.

Trước kia như thế, hiện tại cúng thế.

Nguyên lai đối mặt ái tình, nàng cho tới bây giờ không thể tiêu sái tùy hứng, luôn luôn sợ đầu sợ đuôi, chiêm tiền cố hậu, lo lắng sợ sệt.

Bất quá từ giờ khắc này, nàng sẽ không thế nữa.

Mặc kệ sống hay chết, nàng đều phải biết quý trọng mỗi một ngày với Dạ Quân Ly, như vậy mới không uổng công cuộc đời này, không uổng công yêu hắn.

“Tiểu Bạch, cám ơn ngươi.” Mạnh Thanh Hoan có loại cảm giác thông suốt sáng tỏ, trên mặt nàng tràn đầy dáng tươi cười, quay gian phòng trống rỗng, biểu đạt cảm tạ của mình.

Chỉ là trong phòng trống rỗng, một mảnh an tĩnh.

Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, quả nhiên là còn cửu vĩ hồ ngạo kiều, so với tổ tông còn lớn hơn. Nàng từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên chợt nghe bên ngoài có người đang gọi: “Người đến a, bắt thích khách!”

Mạnh Thanh Hoan nhất thời cả kinh, nàng nghĩ Dạ Quân Ly mới rời đi, chẳng lẽ là bị người phát hiện? Thủ vệ của Ngọc phủ này là số một số hai ở kinh thành, mặc dù Dạ Quân Ly võ công cao tới đâu, cũng khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện.

Trong bụng nàng hoảng hốt, đến hài cũng không kịp mang, chân trần chạy xuống lầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.