Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 354: Kính Vương Phản Chiến





CHƯƠNG 354: KÍNH VƯƠNG PHẢN CHIẾN

Edtior: Luna Wong
Dạ Mạch Hàn thấy nàng cố chấp như thế, chỉ phải yếu ớt thở dài nói: “Tam đệ a tam đệ, ngươi chỉ có thể tự cầu nhiều phúc!”

Da mặt của Mạnh Thanh Hoan run lên, mũi hừ một cái, mắt lạnh quét Dạ Mạch Hàn hai mắt, cười nói: “Kính vương điện hạ cũng tự cầu nhiều phúc đi, cái cọc hôn sự này của ngươi và Tiêu Thủy Vân ta có mười phần năm chắc sẽ thúc đẩy!”

Dạ Mạch Hàn nghe nàng nhắc tới việc này, sắc mặt hắn trầm xuống, da đầu có chút tê dại.

Mạnh Thanh Hoan đột nhiên đứng lên, đi tới phía Dạ Mạch Hàn, áp sát hắn tỉ mỉ nhìn, không hiểu hỏi: “Nhìn ngươi vừa nhắc tới hôn sự sắc mặt cũng thay đổi, ngươi là không thích Tiêu Thủy Vân, hay không thích nữ nhân? Hay hoặc là, ngươi thích nam phong, có đoạn tụ chi phích?”

Mặt của Dạ Mạch Hàn càng đen hơn vài phần, trong đầu nha đầu này cả ngày nghĩ là cái gì? Còn thích nam phong, đoạn tụ chi phích?

Hắn ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn nàng, than nhẹ: “Bổn vương phản chiến, ngày sau đứng ở bên ngươi, được không?”

Mạnh Thanh Hoan hài lòng gật đầu, nàng cười khanh khách, khen: “Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bổn cô nương chuẩn!”

Dạ Mạch Hàn cong môi cười, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Mạnh Thanh Hoan lại đột nhiên quay Vân Thường ngoài cửa nói: “Vân Thường, chuẩn bị ngọ thiện, ta muốn lưu Kính vương ở chỗ này ăn cơm!”

Vân Thường lên tiếng, liền xoay người rời đi.

Dạ Mạch Hàn là người thông minh, hắn có thể nhìn ra được Mạnh Thanh Hoan là cố ý cho Vân Thường đi, mi tâm của hắn hơi trầm xuống một cái hỏi: “Ngươi có lời muốn nói với ta?”

Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc gật đầu, nàng có chút vô cùng thân thiết khoác cánh tay của Dạ Mạch Hàn, hỏi hắn: “Có phải Dạ Quân Ly sống lại, sứ mệnh ngươi gánh vác liền hoàn thành hay không?”

Thần sắc của Dạ Mạch Hàn ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Có phải ngươi biết làm sao cứu tam đệ hay không?”

Mạnh Thanh Hoan ngước mắt, trên mặt hiện lên một chút tiếu ý sáng rỡ nhìn hắn, trả lời: “Biết, Thương Minh đều nói với ta rồi. Ca ca, ngươi giúp ta làm một chuyện đi, cuốn Quỷ Môn trận ngươi cho ta rơi ở Mạnh gia rồi, ngươi giúp ta thu hồi lại đi!”

Quyển sách kia có thể cứu Dạ Quân Ly, vẫn được nàng cất ở Mạnh gia, hơn nữa quyển sách kia cực kỳ trọng yếu, nàng không thể tự mình đi lấy, để tránh khỏi bị người hoài nghi, nên, nàng chỉ có thể xin Dạ Mạch Hàn giúp đỡ!

Dạ Mạch Hàn gật đầu, đáp: “Được, việc này giao cho ta.” Lúc nói chuyện hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Mạnh Thanh Hoan trầm trầm nói: “Thanh Hoan, ta hy vọng bất luận chuyện gì, ngươi cũng không giấu ta.”

“Nhị ca, ngươi biết ở chỗ này, ngoại trừ Dạ Quân Ly, ngươi chính là người mà ta tín nhiệm nhất. Chuyện cứu Dạ Quân Ly, ta sẽ không gạt ngươi, chờ ngươi lấy lại Quỷ Môn Trận cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Vẻ mặt Mạnh Thanh Hoan thành thật nói rằng.

Nàng quả thực không có ý định giấu Dạ Mạch Hàn, bởi vì có rất nhiều chuyện nàng còn muốn phiền phức Dạ Mạch Hàn giải quyết tốt hậu quả, hơn nữa nàng tin tưởng Dạ Mạch Hàn sẽ không xử trí theo cảm tính, hắn vẫn luôn là nam nhân lãnh tĩnh theo lý trí!

“Được.” Dạ Mạch Hàn trầm trầm lên tiếng, mâu quang đột nhiên liễm một tầng phức tạp, hắn nhớ tới lời tiên tri mẫu hậu tính ra, đến tột cùng kiếp của Dạ Quân Ly, là cái gì?

Hắn có chút bận tâm và sợ!

Trong Hiên vương phủ

Lăng Túc cúi đầu an tĩnh đứng ở một bên, trong phòng, Dạ Quân Ly khó nén một thân hàn khí, con ngươi u lãnh chiếu lấp lánh.

“Lâu Vũ Thần đi gặp tiểu cửu?” Thanh âm của Dạ Quân Ly âm trầm đáng sợ, Lăng Túc một bên sợ run cả người, ứng tiếng phải, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Dạ Quân Ly hơi híp mắt một cái, hỏi: “Bọn họ nói cái gì?”

Bookwaves.com
Lăng Túc nói đối thoại của Lâu Vũ Thần và Mạnh Thanh Hoan trong Ngọc phủ không sót một chữ, liền cảm giác hàn khí bên cạnh tựa hồ thu liễm rất nhiều, hắn len lén ngẩng đầu, đã thấy mặt âm trầm của Dạ Quân Ly nổi lên nụ cười thản nhiên.


Lăng Túc không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Dạ Quân Ly hỏi: “Nhị ca còn chưa có trở lại sao?”

Nhắc tới Dạ Mạch Hàn, Lăng Túc không khỏi che miệng ho nhẹ một tiếng nói: “Cái kia, Vân Thường nói, Kính vương hắn… Phản bội!”

Thần tình của Dạ Quân Ly ngẩn ra, lập tức hiểu được, hắn mím môi, mâu quang yêu dị lóe ra quang thải, thanh âm sâu kín nói: “Phản thì phản đi, phản chính nhược điểm của nhị ca, tiểu cửu biết, bổn vương cũng biết. Hồi kinh lâu như vậy, bổn vương còn chưa kịp viết thư cho Trường Lan!”

Sau khi hồi kinh hắn liền vội vàng xử lý chuyện yêu tinh, mặc dù biết thân thế của Mạnh Thanh Hoan, rất nhanh thì có thể truyền tới chỗ Trường Lan, nhưng phong thư này, hắn vẫn muốn viết.

Huống chi, tình hình gần đây của Tiêu Thủy Vân, hắn cũng có một câu cần nói với Trường Lan!

Khóe môi của Dạ Quân Ly cong lên, vung lên một tia tiếu ý giảo quyệt nguy hiểm, hắn thẳng đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu cử bút, viết một phong thư rồng bay phượng múa, lập tức dán kín, giao cho Lăng Túc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.