Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 352: Chấp Niệm Của Nam Nhân





CHƯƠNG 352: CHẤP NIỆM CỦA NAM NHÂN

Editor: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan nhướng nhướng mày, thầm mắng Lâu Vũ Thần ở trong lòng, quả nhiên là hồ ly, giảo hoạt như thế!

Nếu như nàng là tiểu Diệp nhi, tự nhiên luyến tiếc lấy mạng hắn!

“Vậy thì thật là đáng tiếc, tiểu Diệp nhi của Lâu tướng hương tiêu ngọc vẫn từ lâu, hồn phách vô tung.” Mạnh Thanh Hoan khẽ suy một tiếng, xoay người sang chỗ khác.

Cách đó không xa Ngọc Hương Cẩm nghe đối thoại của bọn họ không hiểu ra sao, trừng mắt líu lưỡi!


Nàng còn đang nghi hoặc, đã thấy Lâu Vũ Thần đột nhiên đi ra phía trước, cầm cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, thanh âm thoáng chìm vài phần gọi tên của nàng: “Thanh Hoan.”

Mạnh Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn Lâu Vũ Thần một mắt, còn không chờ nàng mở miệng, đã bị Lâu Vũ Thần dắt đi đến trong vườn u tĩnh phía trước.

Vân Thường vội vội vàng vàng đuổi theo, ba người chỉ chốc lát tiêu thất trong tầm mắt của Ngọc Hương Cẩm.

Ngọc Hương Cẩm thấy bọn họ đi xa, không khỏi tức giận giậm chân, nơi này là nhà của nàng, Mạnh Thanh Hoan vừa tới liền làm càn như vậy, sau này Ngọc gia còn có địa vị của nàng sao?

Còn có Lâu Vũ Thần, nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm ái mộ giấu ở trong lòng ba năm, hôm nay vì một thứ nữ ti tiện chỉ trích nàng!

Nàng hận!

Sẽ có một ngày, nàng phải đòi lại hết nhưng gì đã mất, nhưng gì bản thân bị ủy khuất! Ngọc Hương Cẩm tràn đầy giận dữ nhíu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng mang theo một bụng oán khí ly khai.

Xa xa trong vườn, Mạnh Thanh Hoan hất tay của Lâu Vũ Thần ra, ngữ khí có chút bất thiện: “Lâu tướng làm cái gì vậy?”

Mi phong của Lâu Vũ Thần khẽ động, con ngươi thâm thúy liễm một tầng buồn rầu, thanh âm hơi lạnh hỏi: “Ngươi thực sự yêu Dạ Quân Ly sao?”

“Phải. Ta yêu hắn, hơn nữa cuộc đời này không phải hắn thì không gả!” Mạnh Thanh Hoan đón nhận ánh mắt xem kỹ của Lâu Vũ Thần, gương mặt kiên định ngạo nghễ, quyết đoán phong tư vô song.

Bookwaves.com
Tay rũ xuống của Lâu Vũ Thần âm thầm nắm chặt, trong con ngươi thâm trầm xẹt qua một tia lệ khí, thoáng qua tiêu tán.

“Vì sao, đến tột cùng là đâu sai rồi? Thanh Hoan, ngươi nói cho ta biết, ngươi là oán thái độ của ta lúc trước bất minh với ngươi, với ngươi thái độ bất minh, cho ngươi bị ủy khuất, cho nên ngươi nghiêm phạt ta như thế sao?”

Rõ ràng là tiểu Diệp nhi một lòng một ý với hắn, vì sao đột nhiên, tựa như biến thành một người khác, để hắn khó có thể nắm lấy, cũng không bắt được nữa.

“Lâu Vũ Thần, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không phải là tiểu Diệp nhi của ngươi, tiểu Diệp nhi của ngươi đã chết. Đây là lần cuối ta giải thích với ngươi! Ta bây giờ tên Ngọc Thanh Hoan, trong lòng chỉ có một mình Dạ Quân Ly, trên đời này nếu có ai dám thương tổn hắn, dù là ta liều mạng cũng để người đó xuống địa ngục!”

Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan dị thường sắc bén, khí phách uy vũ khiếp người, để Lâu Vũ Thần có chút cực sợ.

Nàng quả thực, không phải tiểu Diệp nhi của hắn!

“Chuyện ở Phượng lăng, ta biết là kiệt tác của ngươi. Lâu Vũ Thần, bút trướng này ta nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đòi lại. Ta hơi mệt chút, sẽ không thỉnh tướng gia uống trà, không tiễn!”

Mạnh Thanh Hoan xoay người, mang theo một thân lăng nhiên và quyết tuyệt.


“Được, ta chờ ngươi đến đòi nợ! Bất quá Thanh Hoan, ta tin tưởng một ngày nào đó, ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, nguyện ý gả cho ta!” Phía sau, truyền đến thanh âm chắc chắc tự tin của Lâu Vũ Thần.

Mạnh Thanh Hoan có chút phiền táo, nàng cuối cùng là hiểu, chấp niệm của nam nhân có đôi khi vô cùng đáng sợ. Nàng đã nói đến nước này rồi, Lâu Vũ Thần lại không chút biết khó mà lui nào.

Lâu Vũ Thần chấp nhất như thế, là bởi vì không bỏ được tiểu Diệp nhi, hay là bởi vì vô pháp tiếp thu nữ tử đã từng ái mộ hắn thích người khác?

Có lẽ nói, cướp lại nàng, có thể tìm về tự tôn đã mất đi của hắn?

Thật không biết trong lòng những cổ nhân này đến tột cùng là nghĩ như thế nào?

Theo Mạnh Thanh Hoan, trên đời này cũng yêu nghiệt Dạ Quân Ly, có thể vì nàng từ bỏ tự tôn, nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.