Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 348: Túy Ngọa Nhi Miên





CHƯƠNG 348: TÚY NGỌA NHI MIÊN

Editor: Luna Wong – uống say mà ngủ

Khóe môi của Thượng Quan Quyết hơi vung lên, nhìn Dạ Đình Giang.

” Hiên vương đưa cho bệ hạ một phần lễ vật rất tốt, đó chính là vị tiểu thư thất tán của Ngọc gia. Chỉ cần nàng chết, Hiên vương và Ngọc gia chắc chắn phản bội!” Thượng Quan Quyết chắc chắc nói, tiếu ý ở chỗ sâu trong đáy mắt yếu ớt.

Dạ Đình Giang mím môi, mâu quang hỏi sâu, thanh âm có chút âm lãnh: “Ngươi nói không sai, Mạnh Cửu Nhi, không thể lưu!”

Lúc nói chuyện mâu quang của hắn đột nhiên thu lại, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ly nhi của ta chỉ có thể thú Trường Nhạc công chúa, những người khác nếu dám tiếu tưởng, đều đáng chết!”


“Nghĩ đến Hiên vương nhất định có thể hiểu dụng tâm lương khổ của bệ hạ!” Thượng Quan Quyết cúi đầu, ôn thanh nói rằng, đen tối giấu ở đáy mắt bất minh.

Dạ Đình Giang khẽ ân, than thở: “Chuyện này giao cho Thượng Quan ngươi, đi đi, ngươi làm việc, ta yên tâm!”

“Vâng.” Thượng Quan Quyết lắc ống tay áo, thi lễ một cái xoay người lui xuống.

Trong đại điện mờ tối, Dạ Đình Giang từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, qua một lúc lâu, hắn chậm rãi mở mắt, trong con ngươi âm xẹt qua một tia tiếu ý lành lạnh, là có chút quỷ dị!

Ngày kế, trong Kính vương phủ.

Dạ Mạch Hàn cảm thấy đầu có chút đau, mi đẹp của hắn hơi nhíu, chóp mũi tựa hồ có một cổ mùi thơm truyền đến, nhất thời để đầu đang đau của hắn thư giãn rất nhiều.

Hắn theo bản năng mở hai mắt ra, liền thấy nữ tử nhìn không quen mặt nằm trong lòng hắn.

Kinh ngạc một lát sau, trong óc hắn hỗn độn mới nhớ tới, người nọ là Tiêu Thủy Vân sau khi dịch dung.

Chỉ là nàng làm sao sẽ ngủ ở đây? Hơn nữa, còn là trong lòng của hắn?

Đẹp mắt của Dạ Mạch Hàn hơi thu lại, nhớ lại chuyện đêm qua.

Hắn phân minh nhớ kỹ uống rượu với tam đệ Dạ Quân Ly ở lương đình, sau đó vì đoạt một ngọc bôi mà đánh nhau, bất quá, ngọc bôi kia không thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn, đã bể trong tay của bọn nọ.

Bookwaves.com
Sau đó hai người liền ôm bầu rượu, ngươi một ngụm ta một ngụm, uống tới cuối cùng hắn không nhớ nữa,

Trong lòng, Tiêu Thủy Vân trong lúc ngủ mơ đột nhiên ninh nam một tiếng, nàng mở hai mắt có chút nhập nhèm, đón nhận ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Dạ Mạch Hàn xong, Tiêu Thủy Vân sửng sốt một lát sau, đột nhiên hoàn hồn, ngồi dậy.

“Dạ Mạch Hàn, ngươi ngụy quân tử.” Tiêu Thủy Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, húc đầu về phía Dạ Mạch Hàn mắng chửi.

Dạ Mạch Hàn thấy y sam của hai người bọn họ hoàn hảo, có thể thấy được đêm qua giữa bọn họ phân minh không có phát sinh cái gì.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, miễn cưỡng ngồi dậy, khóe môi nhộn nhạo tiếu ý mê người, một đôi mắt xếch đẹp mắt hơi híp, nhìn Tiêu Thủy Vân hỏi: “Chẳng biết đêm qua bổn vương làm cái gì, để công chúa tức giận như vậy?”

Tiêu Thủy Vân cắn răng trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, hận hận nói rằng: “Giả ngu với ta, ngươi và Hiên vương ở lương đình uống say, ta hảo tâm đưa ngươi về, nhưng ngươi tốt rồi, ngươi ngươi ngươi….”

Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua gương mặt nàng giận dữ.


Dạ Mạch Hàn không hiểu ra sao, mâu quang nhợt nhạt cười hỏi: “Ta thế nào?”

“Ngươi mượn rượu phát điện, gắt gao ôm ta không nói, còn nói mê sảng!” Tiêu Thủy Vân nghĩ đến đêm qua Dạ Mạch Hàn thất thố, đáy lòng đột nhiên nổi lên một trận mềm mại.

Đêm qua, dựa vào công phu của nàng muốn chạy trốn khỏi gông cùm xiềng xiếc của Dạ Mạch Hàn cũng không khó, chỉ là đêm qua nàng nhìn thấy một Dạ Mạch Hàn rất lạ.

Lúc hắn say rượu, ôm nàng nói thật là nhiều lời, nhắc tới nhiều nhất là mẫu hậu của hắn, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn và thương tâm.

Nguyên tưởng rằng Dạ Mạch Hàn nàng biết là một tên xấu miệng, giả bộ bệnh để làm vương gia tùy ý, nhưng mà đêm qua nàng nhìn thấy một nam nhân lòng tràn đầy hổ thẹn, gánh nặng.

Nàng không biết hắn trải qua cái gì, nàng chỉ biết là, nam nhân này cũng có thời gian yếu ớt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.