Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 347: Thượng Quan





CHƯƠNG 347: THƯỢNG QUAN

Editor: Luna Wong
Dạ Mạch Hàn nhìn Dạ Quân Ly bóp nát ly rượu, vô cùng đau đớn nói: “Tam đệ, ngươi không biết trong phủ ta nghèo khó, đây chính là thanh trú bạch ngọc bôi trân quý nhất của ta, thường ngày không nỡ xài, cố ý lấy ra chiêu đãi ngươi. Ngươi lại …ngọc bôi của ta a!”

Dạ Mạch Hàn nhặt mảnh nhỏ trên bàn, biểu tình tràn đầy đau lòng.

Khóe môi của Dạ Quân Ly không khỏi co rút, có chút buồn cười, hắn tự nhiên biết Dạ Mạch Hàn không phải đau lòng ngọc bôi, hắn chỉ là muốn hóa giải tối tăm trong đáy lòng của hắn thôi.

Phong Nguyệt Nùng chết, hắn biết là nhị ca tốt này của hắn ra tay!

Nếu quả như thật bởi vì một câu nói của hắn, bức tử Phong Nguyệt Nùng, ngày sau hắn và Phong Nguyệt Bạch tự nhiên cũng không làm được bằng hữu nữa.

Trá tử đào sinh!
(Luna: Giả chết để trốn)
Từ nay về sau, trên đời này cũng không có Phong Nguyệt Nùng nữa!

Bất quá, nếu là kẻ ngu dốt dám can đảm ở xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định để cho nàng chết khó coi!

“Nhị ca, mặc kệ thế nào, ta còn phải cám ơn ngươi!” Dạ Quân Ly ngước mắt nhìn hắn, thần tình có chút nghiêm túc.

Dạ Mạch Hàn lắc lắc ống tay áo, nâng mi nói: “Tạ ơn thì không cần, nhớ trả ngọc bôi cho ta!”

Khóe môi của Dạ Quân Ly khẽ nhếch, tiếu ý y hi, hắn lấy ngọc bôi trước mặt Dạ Mạch Hàn đổ rượu, uống một mình.

Mi tâm của Dạ Mạch Hàn hơi nhíu, từ trong tay hắn đoạt lại cái ly: “Làm gì dùng ly của ta, muốn uống rượu tự nghĩ biện pháp.”

Hắn ngước mắt, hơi có chút khiêu khích nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt.

Dạ Quân Ly híp mắt một cái, có chút không có hảo ý cười nói: “Nhị ca, đây chính là ngươi nói.” Lúc nói chuyện, hắn thần kỳ không ngớt xuất thủ công Dạ Mạch Hàn, đoạt cái ly trong tay hắn.

Dạ Mạch Hàn phản ứng cấp tốc, lập tức tách thế tiến công cùa Dạ Quân Ly ra.

Bookwaves.com

Trong nháy mắt, hai huynh đệ cách bàn đá, qua chiêu trong lương đình nho nhỏ này, đánh thật sự không vui.

Cùng lúc đó, trong thâm cung.

Ánh nến mờ tối hơi chập chờn, Dạ Đình Giang ngồi một mình ở trên long ỷ, thân ảnh có chút tiêu điều, đột nhiên cửa điện bị người đẩy ra, trung niên nam nhân tàng thanh bào đi tới.

Dạ Đình Giang ngẩng đầu, nhìn người đến, thanh âm hơi trầm xuống một cái: “Thượng Quan, ngươi đã đến rồi.”

Nam nhân kia đến gần, hơi lắc tay áo, hướng phía Dạ Đình Giang thi lễ, thanh âm hơi trầm xuống nói: “Bệ hạ, có tâm sự?”

Hắn là tri kỷ hảo hữu của Dạ Đình Giang cũng là mưu sĩ của hắn, họ Thượng Quan, tên một chữ Quyết, trong triều hầu như không người nào biết sự tồn tại của hắn!

Dạ Đình Giang khẽ cười một tiếng, xuống long ỷ, giọng tràn đầy giễu cợt nói: “Kịch hôm nay, lẽ nào Thượng Quan không biết?”

“Có nghe.” Thượng Quan Quyết cúi đầu.

Hắn hơn bốn mươi, mi phong núp vào trong tóc, ưng mâu thâm thúy, chòm râu không dài dưới cằm, trên mặt cương nghị có thể thấy được thành thục, không khó nhìn ra lúc còn trẻ trác tuyệt bất phàm.

“Thượng Quan thấy thế nào?” Dạ Đình Giang hỏi thăm hắn.

Thượng Quan Quyết ngẩng đầu, ưng mâu lộ ra một cổ ngoan sắc, thanh âm lại đạm đạm như nước: “Chuyện hôm nay, bệ hạ mới là người thắng không phải sao?”

Dạ Đình Giang nghe lời này, khóe môi không khỏi nâng lên, tán thưởng nhìn Thượng Quan Quyết một cái nói: “Vì sao Thượng Quan cho rằng trẫm mới là người thắng?”

Con ngươi Thượng Quan Quyết bình tĩnh từ từ nói: “Thái tử vốn cũng không gánh nỗi trọng trách, bệ hạ sớm đã có ý phế lập, hôm nay Hiên vương và Ngọc gia liên thủ kéo thái tử xuống ngựa, không phải trúng ý của bệ hạ sao?”

Mâu quang của Dạ Đình Giang lóe lên, cười nói: “Người hiểu ta, quả nhiên là Thượng Quan!” Lúc nói chuyện hắn nhìn Thượng Quan Quyết tiếp tục hỏi: “Thượng Quan cho rằng, kế tiếp trẫm nên đi thế nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.