Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 346: Vô Luận Bao Lâu





CHƯƠNG 346: VÔ LUẬN BAO LÂU

Editor: Luna Wong
Ánh mắt của Dạ Quân Ly ảm đạm trong nháy mắt, nàng vẫn còn trách hắn, trách hắn quyết định vận mệnh của nàng, che giấu tất cả!

Hắn thực sự. . . Làm sai sao?

Dạ Quân Ly rũ đôi mắt, mi tâm chăm chú nhíu lại, tay ẩn trong tay áo hơi nắm chặt, chợt hít sâu một hơi thanh âm trầm thấp nói: “Ta đưa Vân Thường đến, nàng ở dưới lầu, nàng nghĩ ngơi cho tốt, hôm nào ta trở lại thăm nàng!”

Mạnh Thanh Hoan cũng trầm mặc, không để ý đến hắn.

Đột nhiên Dạ Quân Ly từ phía sau ôm lấy nàng, môi mỏng khẽ hôn nhẹ vành tai của nàng thấp giọng nói: “Ta chờ nàng, vô luận bao lâu, ta cũng chờ nàng!”


Lòng của Mạnh Thanh Hoan sáp sáp, đáy mắt dần dần phủ một tầng sương mù dày đặc.

Dạ Quân Ly lưu luyến không rời buông lỏng tay, đáy mắt tràn đầy quyến luyến ôn nhu nhìn Mạnh Thanh Hoan, thấy nàng như trước đưa lưng về phía hắn, quang thải trong con ngươi hắn dần dần nhạt đi, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Mạnh Thanh Hoan nghe tiếng bước chân rời đi, mắt chua xót khó chịu, thế nhưng nàng không muốn khóc nữa.

Nàng phải suy nghĩ kỹ một chút xem đường sau này phải đi thế nào? Còn có, từ giờ khắc này phải lập kế hoạch thật tốt, trực giác nói cho nàng biết, hôn sự của nàng và Dạ Quân Ly sẽ không thuận lợi đâu.

Hoặc có lẽ, nàng chờ không được đến lúc đại hôn!

Mạnh Thanh Hoan hơi giương mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn phía xa xa, đã thấy mặt hồ dưới lầu, dáng người Dạ Quân Ly ở xa xa nhìn nàng.

Cách sương mù dày đặc, thân ảnh của Dạ Quân Ly cao ngất như vậy, rồi lại bi thương như vậy.

Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Ly mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người ly khai Kính Nguyệt lâu!

Ra Ngọc phủ, Dạ Quân Ly liền bị người ngăn cản lối đi.

“Đi đi, đến phủ ta, mời ngươi uống một ly!” Dạ Mạch Hàn mang nụ cười ôn hòa trên mặt, cẩm bào nguyệt bạch sắc quả nhiên ôn nhã xuất chúng.

Hắn ở chỗ này chờ lâu rồi.

Bất quá thấy Dạ Quân Ly sắc mặt âm trầm, hắn biết lần này tam đệ của hắn gặp phải phiền toái, tính tình kia của Mạnh Thanh Hoan, trong thiên hạ ít có, có thể đơn giản tha thứ cho hắn mới là lạ!

Dạ Quân Ly liếc Dạ Mạch Hàn một mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, thật là có chút chuyện muốn thỉnh giáo nhị ca!” Hắn vén áo bào, thẳng lên xe ngựa Kính vương phủ.

Dạ Mạch Hàn che miệng ho nhẹ một tiếng, khóe môi nổi lên một tia cười khổ, xem ra muốn giấu tam đệ này của hắn, thật đúng là không dễ dàng!

Bên trong Kính vương phủ, Dạ Mạch Hàn thiết yến trên lương đình, huynh đệ hai người, đối mặt mà ngồi!

Dạ Mạch Hàn rót một chén rượu cho Dạ Quân Ly, ôn thanh hỏi: “Thanh Hoan có khỏe không?”

Dạ Quân Ly bưng ly rượu, thần sắc hơi trầm xuống một cái, mâu quang chớp động, nhưng trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng để hắn khó có thể hô hấp, hắn nâng chén ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thanh âm thật thấp nói: “Nàng đang giận ta!”

Bookwaves.com
“Lúc ngươi quyết định làm như thế, không nghĩ đến sao?” Dạ Mạch Hàn tiếp tục rót rượu cho hắn, nhưng trong lòng có sầu não nhàn nhạt.

Lúc này thái tử ngã xuống, hợp tác với Ngọc gia, tựu như lột da hổ! Mạnh Thanh Hoan có thân phận là người Ngọc gia không thể thay đổi, điều này cũng đại biểu cho sau này, địa vị của Ngọc gia càng ngày càng ổn, thậm chí vô pháp lay động!

Dự đoán được binh quyền của Ngọc gia, khó khăn rất nhiều rất nhiều!

“Ta sẽ nàng tha thứ cho ta!” Dạ Quân Ly nói ngẩng đầu quét Dạ Mạch Hàn một mắt, thanh âm đột nhiên chìm vài phần hỏi hắn: “Nhị ca có phải cũng nên nói cho ta biết ngươi giấu Phong Nguyệt Nùng đi đâu rồi hay không?”

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn khẽ động, than thở: “Tam đệ, Phong Nguyệt Nùng đã chết!”

Dạ Quân Ly hừ lạnh một tiếng, thưởng thức chén rượu trong tay thanh âm lạnh lùng nói: “Đã chết thì tốt nhất, không thôi nếu để cho ta nhìn thấy nàng, định để cho nàng tỏa cốt dương hôi, hôi phi nhân diệt!”

Mâu quang của hắn nhất thời phát lạnh, chén rượu trong tay nhất thời vỡ thành mảnh vụn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.