Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 341: Tình Mẫu Nữ





CHƯƠNG 341: TÌNH MẪU NỮ

Editor: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan nhìn nàng, ở chỗ sâu trong đáy lòng hiện lên một mảnh mềm mại. Nàng đột nhiên giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt khóe mắt nàng, động tác trong lúc lơ đảng, chọc cho Doanh Nguyệt khóc lớn cực kỳ bi ai.

Nàng ôm Mạnh Thanh Hoan, tràn đầy áy náy nói: “Hài tử, nương có lỗi với ngươi, có lỗi với ngươi!”

Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, chịu đựng chua xót đáy lòng, dang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Từ khi biết được thân phận của mình, nàng cũng không có hảo cảm với Ngọc Quy Trì và Ngọc Lăng Phong, cảm thấy bọn họ dối trá.

Chỉ có nữ nhân này, nàng cảm thấy thân thiết, cảm thấy chân thực, đó là tình cảm phát ra từ nội tâm, hiện ra trước mặt nàng không giữ lại chút nào, để cho nàng cảm thấy ấm áp cùng cảm động.


“Nương, ta đã trở về!” Mạnh Thanh Hoan khẽ tựa vào trên vai của nàng, tiếng nương gọi cực kỳ tự nhiên. Từ hiện đại đến cổ đại, mười tám năm nhân sinh của nàng không thể tưởng tượng nổi.

Hôm nay, nàng có tính không là lá rụng về cội không?

“Hài tử!” Thanh âm kích động của Doanh Nguyệt kèm theo tiếng khóc, thương cảm nữ nhi của nàng, còn không có tên liền rời khỏi nàng rồi.

Mười tám năm này, nàng một mực sống trong hổ thẹn và thống khổ, mặc dù là hàng đêm sám hối trước mặt Bồ Tát cũng vô pháp tiêu trừ nghiệp chướng trong lòng nàng.

Năm đó, nàng cứu không được nàng, trơ mắt nhìn nàng chết, không còn hơi thở nữa.

Sau khi biết tin tức nữ nhi chưa chết, nàng liền hạ quyết tâm, nhất định trả lại những thứ mình nợ nàng, không bao giờ để nàng chịu dằn vặt nữa!

“Được rồi, chúng ta vào đi thôi!” Ngọc Quy Trì thấy mẫu nữ các nàng nhận nhau, tâm cũng có chút buồn bã.

Hắn than nhẹ một tiếng, để Ngọc Lăng Phong và Ngọc Phi Trần đỡ mẫu nữ các nàng vào phủ.

Trong khách phòng.

Ngọc Quy Trì để người mời Bình An quận chúa Ngọc Hương Cẩm đến, không bao lâu, nữ tử cả người phi sắc cẩm y hoa quần khoan thai đi đến.

bookwaves
“Cha.” Ngọc Hương Cẩm ngọt ngào hô Ngọc Quy Trì, nhìn thấy Mạnh Cửu Nhi xuất hiện ở nơi này, thần tình nàng hơi kinh ngạc, mặt không hiểu hỏi: “Cha, sao nàng lại ơ đây?”

Đối với vị cửu tiểu thư Mạnh gia này, tuy rằng Ngọc Hương Cẩm chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng chung thân khó quên. Lúc đầu ở trên đường, nàng chịu nhục nhã của Dạ Quân Ly, khẩu khí này, nàng thủy chung chưa tiêu hóa được.

Huống chi, tên của Mạnh Cửu Nhi ở kinh thành có thể nói là thịnh truyền đã lâu, nhất là gần đây, nàng bị truy nã với tội danh yêu tinh, kinh thành người người đều biết.

“Cẩm nhi, nàng muội muội của ngươi, sau này ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt.” Thanh âm Ngọc Quy Trì thoáng uy nghiêm nói rằng.

Ngọc Hương Cẩm hơi ngẩng ngơ, mặt nhỏ tú lệ tràn đầy nghi hoặc, chờ phản ứng kịp nàng thanh sắc cả kinh: “Cái gì? Nàng. . . Nàng sao lại là muội muội của ta?”

Ngọc Quy Trì thở dài một tiếng, liền nói ngọn nguồn chuyện năm đó cho nữ nhi hắn nghe. Hắn nói, hệt như lúc ở trong cung vậy.

Có điều phải giấu giếm chuyện năm đó hắn tự mình bóp ch.ết Mạnh Cửu Nhi, chuyện này, chỉ có Ngọc Lăng Phong, Dạ Quân Ly cùng với tam phu nhân hắn Doanh Nguyệt biết được.


Dù sao, Mạnh Cửu Nhi là yêu tinh không giả, nên việc này hắn phải giấu!

Ngọc Hương Cẩm nghe xong lời của Ngọc Quy Trì, đáy lòng nàng mơ hồ không cam lòng, nguyên cho mình là kiều nữ Ngọc gia, ai ngờ dĩ nhiên thêm một Mạnh Cửu Nhi, thực tại ghê tởm.

Nhưng ngại vì phụ thân ở đây, nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ tâm bất cam tình bất nguyện kêu một tiếng: “Muội muội.”

Mạnh Thanh Hoan đương nhiên biết từ nhỏ Ngọc Hương Cẩm được nuông chiều từ bé, không phải thật muốn nhận muội muội như nàng rồi.

Chỉ sợ những người Ngọc gia này, không có mấy người là thật tâm, ngoại trừ mẫu thân của nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.