Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 340: Tam Phu Nhân





CHƯƠNG 340: TAM PHU NHÂN

Editor: Luna Wong
Dạ Quân Ly thân thân ngọc lập, dáng người vậy có chút cô đơn mơ hồ lộ ra một cổ bi thương nồng hậu.

Liền nghe một đạo thanh âm khinh phúng hơi lạnh truyền đến: “Hiên vương quả nhiên thủ đoạn tốt không chỉ có nhất cử ban đảo thái tử, còn thu phục Ngọc gia. Ngươi lợi dụng thân thế của Thanh Hoan làm văn, ngươi nói nàng sẽ tha thứ cho ngươi chứ?”

Lâu Vũ Thần đứng ở trước đại điện, khóe môi mang theo tiếu ý châm chọc, mâu quang trầm trầm nhìn Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly ngước mắt, khẽ liếc Lâu Vũ Thần có chút khinh thường nói: “Lâu Vũ Thần, nếu ngươi biết bổn vương thu phục Ngọc gia, nên hiểu bổn vương hứa cho họ cái gì! Là ngươi nói, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, bổn vương còn phải đa tạ chỉ điểm của ngươi!”

Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tú bào xoay người lướt qua hắn đi ra ngoài.

“Bổn tướng còn phải cảm ta vương gia nói rõ thân thế của Thanh Hoan! Như vậy, bổn tướng cầu hoàng thượng tứ hôn, có phần thắng nhiều một chút.” Lâu Vũ Thần khẽ cười, ngữ khí tràn đầy khiêu khích.

Cước bộ của Dạ Quân Ly hơi dừng lại một chút, chỉ là cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Lâu Vũ Thần, xuống bậc thang bạch ngọc thạch đi xa.

Con ngươi sâu thẳm của Lâu Vũ Thần nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Quân Ly rời đi, hắn hơi híp mắt một cái, trên mặt xẹt qua một tia biểu tình tự tiếu phi tiếu.


Không từ thủ đoạn?

Vậy phải xem đến tột cùng là ai lợi hại hơn!



Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng lại trước Ngọc phủ, Mạnh Thanh Hoan xuống xe, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn lướt qua tấm biển treo trên chu môn.

Hai chữ Ngọc phủ, đại biểu quyền lợi và tôn vinh vô thượng, nàng từ cửu tiểu thư thượng thư phủ trở thành thiên kim Ngọc gia.

Duy nhất không thay đổi, đó chính là vẫn là một thứ xuất!

Bookwaves
Đang nghĩ ngợi, một đạo thanh âm quen thuộc truyền tới: “Nương, ngươi cẩn thận một chút.” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Phi Trần đỡ nữ nhân trung niên phong vận dư âm đi ra.

Nữ nhân trung niên kia thấy Mạnh Thanh Hoan, trên mặt tràn đầy vui mừng kích động, ngay cả cước bộ cũng hơi run, lảo đảo chạy tới chỗ nàng.

“Nữ nhi của ta, thật là ngươi sao? Ngươi còn sống, còn sống!” Trong nháy mắt của nữ nhân kia hai mắt đẫm lệ dịu dàng, một tay nắm chặt tay của Mạnh Thanh Hoan, nước mắt tràn mi.

Tuy rằng nàng qua tuổi bốn mươi, nhưng trên mặt lại nhìn không ra vết tích năm tháng, ngoại trừ tóc đã bạc nửa đầu.

Mạnh Thanh Hoan cảm thụ được, nữ nhân kia nắm tay nàng, chặt như vậy, coi như nàng buông lỏng tay, người trước mắt sẽ biến mất!

Mạnh Thanh Hoan biết, đây là một cái sợ của mẫu thân.

Mười tám năm, mất lại có được, chết lại phục sinh,cho dù là ai cũng sẽ lo được lo mất, cũng sẽ sợ hãi.

“Doanh nhi, ngươi chớ dọa hài tử. Có lời gì, chúng ta đi vào rồi nói.” Ngọc Quy Trì nhìn phu nhân của mình, ngữ khí có chút nhu hòa.

Tam phu nhân này là thiếp thất hắn thú, tên gọi Doanh Nguyệt.

Năm đó Doanh Nguyệt ở thanh lâu, thời điểm chạy trốn đụng phải hắn, lần đầu thấy nàng hắn đã bị nàng mê hoặc. Sau khi cứu nàng, hắn càng không để ý lưu ngôn phỉ ngữ, mang nàng về trong phủ.

Sau này, hắn lấy lễ chính thê nạp nàng làm thiếp, cưng chìu.

Nhưng từ mười tám năm trước, sau khi hắn bóp ch.ết nữ nhi của mình, vị phu nhân này liền sinh hiềm khích với hắn, từ từ xa cách, sau này đi Diệu Pháp am, vẫn tránh không gặp hắn!

Nếu không phải là tìm được nữ nhi, chỉ sợ cả đời này, hắn cũng rất khó gặp được nàng.

“Được, chúng ta đi vào rồi nói.” Doanh Nguyệt nắm thật chặt tay của Mạnh Thanh Hoan, sắc mặt lệ ngân tỏa ra ánh dương quang trong suốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.