Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 333: Dạ Thám Lao Phòng




CHƯƠNG 333: DẠ THÁM LAO PHÒNG
Editor: Luna Wong
Thân thể Mạnh Thanh Hoan co ro, dựa lưng vào trên mặt tường ẩm ướt suy nghĩ, liền nghe có tiếng bước chân truyền đến. Nàng tưởng Dạ Quân Ly vội vàng ngẩng đầu, chờ thấy người đến thì có chút ngẩng ngơ.
“Lâu tướng?” Mạnh Thanh Hoan có chút ngoài ý muốn, nàng thật không ngờ Lâu Vũ Thần dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa nhìn hắn phong trần mệt mỏi, áo bào còn dính chút bụi, hình như là sốt ruột chạy tới.
“Tiểu… Thanh Hoan, ngươi khỏe không?” Thanh âm ôn nhu mang theo một tia đông tích và hổ thẹn, khắc sâu trong trí nhớ của tiểu Diệp nhi bành trướng trong lặng yên, tự dưng để đáy lòng Mạnh Thanh Hoan nhói lên.

Trách chỉ trách ký ức của tiểu Diệp nhi quá sâu, sâu đến để cho nàng không cách nào khống chế! Thật giống như trước đây tiểu Diệp nhi sống nhờ thân thể này chưa từng rời đi vậy, cất một luồng chấp niệm, vây khốn Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan đứng lên, cách một đạo cửa lao, như trước ngăn cản không được ánh mắt không chút che giấu nào của Lâu Vũ Thần.
“Đa tạ Lâu tướng, ta rất khỏe!” Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu, tách ra ánh mắt nóng rực của Lâu Vũ Thần ra.
Lâu Vũ Thần đột nhiên yếu ớt cười, có chút trào phúng nói: “Ngươi đều bị hắn đưa vào đại lao, còn tốt sao? Thanh Hoan, ngươi tin tưởng hắn như vậy sao? Hắn phàm là có biện pháp cũng sẽ không để ngươi ở nơi này chịu tội!”
“Hắn đang lợi dụng ngươi, bởi vì hắn biết rõ ta không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc ngươi!” Khi biết tin tức Mạnh Thanh Hoan bị hạ ngục, hắn ra roi thúc ngựa chạy về.
Lấy lý giải hắn đối với Dạ Quân Ly, kiên quyết không có khả năng nhốt Mạnh Thanh Hoan, trừ phi hắn không có đường lui, muốn dùng tính mệnh của Mạnh Thanh Hoan đánh một trận!
“Ta không có chịu tội, ở đây mặc dù là đại lao, nhưng bọn hắn không có nghiêm hình tra tấn, không có khắt khe với ta. Còn nữa, ta vốn chính là tội phạm quan trọng phát lệnh truy nã, lý nên nhốt trong đại lao.”
Noveltown.asia
“Còn có, ta tin tưởng hắn làm như vậy, nhất định hắn có dụng ý của mình! Ta tin tưởng hắn nhất định có thể cứu ta!” Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan nặng nề, thanh âm lộ ra kiên định bất dung trí nghi!

Nhưng nàng không mỗi một câu nói của nàng, như đao nhọn cắm vào trên ngực của Lâu Vũ Thần.
Ánh mắt của Lâu Vũ Thần thâm thúy nhiễm vẻ đau xót nhàn nhạt, hắn nhìn nàng, hình như muốn ở trên người nàng tìm cái bóng của tiểu Diệp nhi năm đó, nhưng hắn tìm không được chút nào.
“Thanh Hoan, trước kia là ta hồ đồ, bỏ lỡ ngươi. Nhưng bây giờ sẽ không, ta vĩnh viễn đều là Thần ca ca của ngươi, mặc kệ phát sinh cái gì! Ta sẽ chờ, chờ tiểu Diệp nhi của ta trở về!” Lâu Vũ Thần đồng dạng ngữ khí kiên định, cũng để Mạnh Thanh Hoan cảm thấy phiền muộn.
Đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhàng vặn một cái, thanh âm lạnh lùng nói: “Lâu Vũ Thần, tiểu Diệp nhi của ngươi đã chết rồi. Ngươi chờ không được đâu!”
Mạnh Thanh Hoan rất muốn nói thật với hắn, để hắn đừng cố chấp như thế nữa. Nhưng chuyện ly kỳ như thế lại có mấy người sẽ tin tưởng?

Sắc mặt của Lâu Vũ Thần hơi phát lạnh, hắn thu hồi đường nhìn, con ngươi u toại rơi ở phương xa nói rằng: “Ta sẽ cứu ngươi, không cần lo lắng.”
Hắn xoay người, dáng người cao ngất kia mang theo một loại cô đơn còn có một loại kiên quyết, dần dần tiêu thất trong tầm mắt của Mạnh Thanh Hoan.
Một bên im lặng không lên tiếng Mạnh Thiên Nhã nhìn một màn này, nàng có chút không thể tin che miệng, hai mắt trừng lớn, lắp ba lắp bắp hỏi hỏi: “Cửu muội ngươi và Lâu tướng hắn. . .”
“Ta và hắn không có gì.” Mạnh Thanh Hoan có chút tâm phiền ý loạn, nàng xoay người ngồi xuống trên đống cỏ khô, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Mạnh Thiên Nhã thấy thần sắc không tốt, liền không dám nhiều lời, đại lao trong lúc nhất thời tĩnh đến đáng sợ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.