Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 332: Hạ Ngục




CHƯƠNG 332: HẠ NGỤC
Editor: Luna Wong
Thiên Huyền quan.
Mạnh Thanh Hoan tựa ở trên lan can lương đình, thưởng thức con tiên hạc nhàn nhã tự tại bước chậm.
Vốn có nàng còn nhiệt tình muốn bái Linh Hư vi sư, nhưng đạo sĩ lòng dạ hiểm độc kia luôn có thể tìm ra các loại biện pháp qua loa tắc trách với nàng, thế cho nên hiện tại tình cảm mãnh liệt của nàng cũng biến mất.
Bất quá Dạ Quân Ly mới đi hai ngày, nàng cảm thấy cuộc sống của mình một mảnh hắc ám.
Mạnh Thanh Hoan buồn khổ thở dài một tiếng, lại nghe bên ngoài đạo môn truyền đến một trận thanh âm huyên náo, con tiên hạc trong viện tựa hồ đã bị chút kinh hách, quơ cánh bay đi.

Tiếng bước chân kia tới gần, Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, hãy nhìn chiến trận trước mắt nàng không khỏi cả kinh.
“Phụng Hiên vương tróc nã Mạnh Cửu Nhi đang lẩn trốn.” Lăng Túc cầm lệnh bài trong tay, vung tay lên một cái, cấm quân phía sau hắn bao vây lương đình.
Mạnh Thanh Hoan không hiểu ra sao, ý nghĩ hỗn độn chỉ chốc lát, nhưng thấy thần sắc Lăng Túc lăng nhiên, không giống đang đùa với nàng, Mi tâm của nàng không khỏi cau lại, quan sát mọi nơi, Vân Thường không ở, ngay cả Linh Hư cũng không ở.
Giờ khắc này, trong lòng Mạnh Thanh Hoan đột nhiên vắng vẻ, có một loại cảm giác nói không nên lời sinh sôi dưới đáy lòng.
Nàng hít sâu một hơi, bước xuống lương đình, đi tới bên người Lăng Túc.
Chợt nghe Lăng Túc ôm quyền thấp giọng nói: “Mạnh cô nương, đắc tội!”
Mạnh Thanh Hoan mím môi hỏi: “Đây là ý của Dạ Quân Ly? Hắn đến tột cùng muốn làm gì?”
Lăng Túc cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Mạnh Thanh Hoan thấy Lăng Túc tựa hồ là không dám nhìn ánh mắt của nàng như vậy, nàng hơi híp mắt một cái, lo lắng đáy lòng vào giờ khắc này đột nhiên đều bình tĩnh lại.
Nếu là Dạ Quân Ly an bài, nhất định có dụng ý của hắn. Mạnh Thanh Hoan không hỏi nhiều nữa, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ta đã biết!”
Noveltown.asia
Lăng Túc ngẩng đầu, quay thị vệ bên cạnh nói: “Mang đi.”
Mạnh Thanh Hoan bị áp giải xuống núi, ngồi một chiếc xe ngựa về tới kinh thành, nàng cho là mình có thể nhìn thấy Dạ Quân Ly, nhưng đợi nàng là đại lao phủ nha.
Trong địa lao mờ tối, Mạnh Thanh Hoan bị người đẩy vào, chợt nghe một bên truyền đến thanh âm kinh ngạc: “Cửu muội, ngươi sao cũng bị bắt vào đây rồi?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bên trong đại lao đang nhốt thất tỷ của nàng Mạnh Thiên Nhã.
Nàng bước nhanh đi tới, có chút kích động tên của nàng: “Thất tỷ.”
Mạnh Thiên Nhã thấy nàng như gặp cứu tinh, tay nàng từ trong khe hở hàng rào gỗ duỗi tới, thanh âm nghẹn ngào hô: “Cửu muội, ngươi là tới cứu chúng ta sao?”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan có chút chua xót, nàng vội vội vàng vàng nắm tay Mạnh Thiên Nhã vươn tới, an ủi: “Thất tỷ yên tâm, không có việc gì, nhất định không có việc gì.”
“Nhưng là. . .” Mạnh Thiên Nhã ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ có chút không hiểu hỏi: “Cửu muội, sao ngươi cũng bị nhốt vào đây, ngươi không phải rời kinh sao? Hiên vương đâu, hắn cũng biết người bị giam chứ, hắn sẽ đến cứu ngươi không?”

Đối mặt những nghi vấn này của Mạnh Thiên Nhã, khóe môi nàng khẽ động, cũng nắm chặt tay của Mạnh Thiên Nhã hơn một chút, thanh âm khẳng định nói: “Vương gia hắn biết, hắn đang nghĩ biện pháp cứu chúng ta, thất tỷ ngươi không cần lo lắng!”
Nghe Mạnh Thanh Hoan nói lời này, hai tròng mắt của Mạnh Thiên Nhã không khỏi ẩm ướt, từ lúc bị giam đến nay, nàng không biết đã qua mấy ngày, nàng chỉ biết là Mạnh gia các nàng sắp bị tịch biên rồi!
Nhưng nhìn thấy Mạnh Thanh Hoan, nàng thật giống như nhìn thấy hy vọng!
Trong lòng Mạnh Thanh Hoan có chút đau khổ, nàng không biết Dạ Quân Ly đến tột cùng muốn làm gì, không có một chút dấu hiệu nàng đã bị nhốt vào trong đại lao, mà Dạ Quân Ly cũng không có xuất hiện.
Nàng biết Dạ Quân Ly sẽ không đưa nàng vào trong nguy hiểm, thế nhưng nàng không biết, yêu nghiệt kia đến tột cùng muốn làm gì?
Loại chẳng biết này để cho nàng cảm thấy sợ và mê man!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.