Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 312: Ăn Dấm Của Hồ Ly




CHƯƠNG 312: ĂN DẤM CỦA HỒ LY
Editor: Luna Huang
Ngày kế.
Mạnh Thanh Hoan miễn cưỡng trở mình, cũng cảm giác được một hàn khí âm u kéo tới, nàng cơ linh mở mắt, chỉ thấy Dạ Quân Ly nằm ở bên cạnh thân nàng, nhắm hai mắt ngủ say.
Nàng mờ mịt, đêm qua không biết ngủ thế nào, đến Dạ Quân Ly đến lúc nào nàng cũng không biết, nhìn trong phòng, nam nhân gọi là Bạch Thời Nguyệt sớm biết mất, tựa hồ chỉ là nàng nằm mơ.
Thế nhưng nàng biết, đó không phải là mơ!

Mạnh Thanh Hoan không nghĩ nhiều nữa, nàng nâng cằm, yên lặng nhìn Dạ Quân Ly, dáng dấp thèm nhỏ dãi dài ba thước.
“Phu quân ngươi đẹp mắt không?” Dạ Quân Ly mở hai mắt ra, ánh mắt u toại lóe ra đầy sao yêu dị mà lại dễ nhìn.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi kéo ra một cái mỉm cười ngọt ngào: “Tướng mạo của ngươi là yêu nghiệt tự nhiên sẽ không tệ? Bất quá đêm qua ta mở thấy một nam nhân còn đẹp mắt hơn ngươi, hắn nói hắn là cửu vĩ hồ tiên, còn nói ta là thần tiên chuyển thế!”
Nếu không thể nói với Dạ Quân Ly có một nam nhân tên Bạch Thời Nguyệt theo nàng, vậy nàng đổi cách nói khác, xem như bản thân mơ là được.
Dạ Quân Ly nghe nàng nói như vậy, mi tâm lòng không khỏi vặn một cái, mặt không hề thoải mái, u oán nhìn nàng, âm cuối hơi nâng: “Ân? Cửu vĩ hồ tiên đẹp mắt hơn cả ta?”
Mạnh Thanh Hoan nghe giọng điệu này liền biết nàng gặp nguy hiểm, nàng vội vội vàng vàng tự giác rụt vào trong ngực hắn, cằm cọ cọ lồng ngực của hắn, ôn nhu nói: “Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng là ngươi tương đối dễ nhìn!”
Dạ Quân Ly cũng không tính sổ nữa, đột nhiên hắn xoay người đặt Mạnh Thanh Hoan ở dưới thân, cắn răng nói: “Nàng biết ta không phải là đang nói cái này?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, chợt nghe một đạo tiếng cười sâu kín truyền vào trong tai của nàng: “Đã sớm nói với ngươi, không được nói ra sự tồn tại của ta, ngươi không nghe!”
Là Bạch Thời Nguyệt, nghe giọng điệu này rất có chút cảm giác hả hê.

Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nhìn u quang ở đáy mắt Dạ Quân Ly, nàng đột nhiên ôm cổ hắn hôn một cái lên môi hắn, thanh âm mị hoặc nói: “Dạ Quân Ly, ngươi quả thực quá bá đạo! Ta bất quá chỉ là mơ thấy một con cửu vĩ hồ, dấm của hồ ly ngươi cũng ăn a?”
Dạ Quân Ly hừ lạnh một tiếng nói: “Là nàng nói cửu vĩ hồ là yêu, yêu nghiệt trong lòng nàng cũng chỉ có thể là bổn vương! Mặc dù là nằm mơ, cũng chỉ có thể mơ thấy ta, chứ không phải người khác!”
Mạnh Thanh Hoan có chút líu lưỡi, còn có chút dở khóc dở cười, nam nhân này hễ bá đạo thì không nói lý, ngươi nói cái gì cũng vô dụng.
Nàng cũng không muốn tiếp tục cùng hắn tranh chấp nữa, cùng lắm thì sau này chuyện của Bạch Thời Nguyệt nàng không đề cập tới nữa.
“Quả nhiên là yêu nghiệt, vô lý như vậy.” Mạnh Thanh Hoan trừng hắn hai mắt, mày kiếm của Dạ Quân Ly khẽ động, đang muốn phản bác, lại thấy Mạnh Thanh Hoan đột nhiên hôn một cái vào gò má của hắn nói bổ sung: “Bất quá, ta thích!”
Đáy lòng của Dạ Quân Ly đẩy ra một mảnh gợn sóng, tiếu ý đáy mắt mơ hồ, quyến luyến nhu trường, hắn ôm nàng, môi lạnh lưu luyến chốc lát trên môi mềm mại của nàng, mới lưu luyến không rời buông ra nói rằng: “Đi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên khởi hành rồi!”

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, theo Dạ Quân Ly ra khỏi phòng.
Ai biết, trong viện yên lặng, có thêm một khách không mời mà đến! Nhìn người nọ, lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp, thần sắc nhất thời ngơ ngẩn, liền nghe thanh âm u u lãng nhuận thấp thuần dễ nghe của hắn chậm rãi nói: “Đã lâu không gặp, Thanh Hoan!”
Hắn còn nhớ rõ lời trước đây, quen biết với nàng lần nữa, nên hắn gọi nàng là Thanh Hoan, mà không phải tiểu Diệp nhi!
Liền nghe tiếng cười u lãnh trầm thấp của Dạ Quân Ly cùng một loại khí phách không có gì sánh kịp: “Lâu tướng quả nhiên thật có bản lĩnh!”
(Luna: Chạy trời không khỏi nắng :D)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.