Thời Không Phiêu Lưu Ký

Chương 6: Đừng có đùa chứ!




Ánh sáng chói chang chiếu vào hai gương mặt tuấn tú đang ngủ say. Hai soái ca nằm ngủ cạnh nhau, cho dù nhìn thế nào thì cũng cảm thấy có gì không ổn lắm. Đừng hiểu lầm nha, thật ra nhìn kỹ thì họ rất chật vật, quần áo lắm lem, tóc tai bù xù. Và hơn hết là cho dù có ngủ nhưng tay của người này vẫn đang nắm cổ người kia, tay người kia thì nắm tóc người này. E hèm! Có hơi mất hình tượng quá.
Tư Mã Nghị tỉnh dậy trước, ngoài cơ thể khá đau nhức, tay chân trầy trụa một ít thì hầu như đều ổn. Như chợt nhớ đến cái gì, hắn đứng bật dậy, quên cả việc là trong tay mình vẫn còn đang nắm tóc kia. Hắn quát to:
- Kiều Mạc, ngươi ra đây cho ta.
Vì bị ăn đau, Kiều Mạc cũng bừng tỉnh, cáu gắt quát lại:
- Bỏ tay ra, tên thối tha kia.
Sau khi nhìn thấy nhau, cả hai chính thức ngây người. Kiều Mạc mất kiên nhẫn lên tiếng trước:
- Không...không thể nào! Sao...sao có đến hai ta?
Tư Mã Nghị trông có vẻ bình tĩnh hơn, dù trong lòng cũng đang rối thành một nùi. Hắn lên tiếng:
- Nói đúng hơn là ngươi đang trong cơ thể ta và ta đang ở trong cơ thể ngươi.
Nhưng cả hai nhận thấy cũng không đúng lắm. Trước tiên là tóc cả hai đều bị cắt ngắn, quần áo và giày dép vô cùng kỳ lạ, không phải quần áo mà bọn hắn mặc trước đây. Ở đuôi mắt phượng của Kiều Mạc nhiều thêm một nốt ruồi, càng tăng thêm vẻ yêu nghiệt. Còn ở chân mày trái Tư Mã Nghị thì nhiều thêm một vết sẹo, dù là sẹo nhưng vẫn không làm giảm đi mỹ cảm, chỉ tăng thêm phần phong trần, khí khái. Cả hai về độ mỹ thì không ai kém ai nhưng khí chất, phong thái lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Nhưng hiện nay, oái ăm thay là "râu ông này cắm cằm bà nọ", hồn người này xác người kia. Thử nghĩ, một Tư Mã Nghị oai phong, lực lưỡng, cao to, cơ bắp hôm nay lại thêm phần lả lướt, nâng tay, nhấc chân đều mềm mỏng đến mù mắt người nhìn. Còn Kiều Mặc, thân hình mặc dù tập võ rắn chắc nhưng là thon dài, trắng trẻo không tỳ vết, hôm nay lại mất đi phong thái ngã ngớn, kiều mỵ hằng ngày mà thay vào đó là cứng nhắc, bước đi oai phong lẫm lẫm. Hai người đi cạnh nhau, muốn bao nhiu quái dị thì có bấy nhiu quái dị. Đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Vì tình thế rối tung rối mù nên cả hai quyết định đình chiến, cùng nhau rời khỏi đây trước rồi tính sau. Thân thủ cả hai vẫn không có gì thay đổi nhưng là nội lực hoàn toàn không sử dụng được a. Nhìn vách đá trước mặt mà cả hai ngán ngẫm đành trèo lên. Bình thường chỉ cần khinh công vài cái là lên đến nơi, hôm nay phải trèo đến thở không ra hơi, ông trời cũng là biết thử thách lòng người quá đi a.
Trong khi hai đại soái ca ta vẫn đang hỳ hỳ hục hục trèo vách đá thì ở cách đó không xa, có hai vẫn là đứng nhìn từ đầu đến cuối. Đứa bé trai quay sang hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao hai chú kia không đi cầu thang giống mình mà phải trèo lên thế?
Ông cụ mỉm cười với cháu mình.
- Họ là đang tập thể lực để tăng cường sức khoẻ.
Đứa cháu như hiểu ra, gật gật đầu, trong lầm thầm nghĩ, sau này nhất định mình cũng phải cố gắng như thế.
Không biết là, nếu nghe được đoạn đối thoại vừa rồi thì A Nghị và A Mạc nhà ta có tức học máu chết không. Họ là họ không có rãnh thế đâu, họ là không biết có cầu thang, có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.