Thời Không Phiêu Lưu Ký

Chương 10: Hoa hoa lệ lệ xuyên qua




Quay về bên Tưởng Nhược Đồng.
Sau khi được Thiên Lôi đưa tiễn một đoạn thì cô bắt đầu lâm vào vô thức. Bỗng dưng cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu như búa bổ, cô khẽ rên một tiếng rồi từ từ hé mắt ra.
Nhìn khung cảnh xung quanh cũng quá xúc động đi, bỗng dưng cô muốn khóc ghê a. Nằm nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả hình ảnh trong mơ kia, cô mới biết được là mình thật sự đã sống lại, tất cả những hình ảnh kia là quá khứ của thân xác này chứ không phải mộng ảo.
Thân xác này cùng tên, cùng ngày tháng năm sinh với cô. Chỉ khác là nơi đây là một thời không khác, chắc có lẽ cùng tồn tại song song với nơi trước kia cô sống. Vì sao cô biết ư? Vì trong ký ức thân xác này, nơi đây có nhiều cái khác hoàn toàn với nơi trước kia, khác cái gì thì từ từ, đến đâu sẽ nói đến đó.
Thân xác này, nói gọn lại là cô hiện giờ, có một gia thế không phải tầm thường. Ba là Tưởng Húc Nghiêu, ông trùm trong giới Hắc Đạo. Mẹ mất sớm, khi cô tròn 10 tuổi thì ba cô đi thêm bước nữa, lấy người phụ nữ tên Từ Tâm. Kết tinh của tình yêu hai người là cô em gái cùng cha khác mẹ với cô hiện nay, Tưởng Nhược Hy.
Mẹ kế của cô với vẻ bề ngoài yếu đuối, mềm mỏng cùng cái tên nghe rất động lòng người, ai gặp cảm giác cũng muốn nâng niu, sợ chạm mạnh sẽ vỡ ra mất. Cô thật cũng nâng niu, chăm sóc lắm nếu như hiện tại cô không phải ngồi chỗ này. Mà chỗ này là đâu? Xin trân trọng giới thiệu, nơi đây là nhà tù a!
Vì sao một tiểu thư như cô lại vào đây? Còn không phải cảm ơn hai mẹ con kia sao. Vì cái gia tài kết xù đến hoa mắt chó, hai mẹ con mụ ta không chừa một thủ đoạn nào để hại cô. Cuối cùng với tội danh bán hàng phi pháp, cô đã bị kết án 5 năm tù giam. May là vì thế lực ba cô không nhỏ nên cô chỉ việc ngồi đây vài tháng rồi sẽ được tại ngoại.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, mụ ta biết được cô sẽ không ở đây lâu, mụ ta đã thuê người thủ tiêu cô trong này. Khi cô xuyên vào thân thể này thì chủ nhân của nó đã chính thức bị đánh đến chết. Có lẽ vì thừa hưởng tất cả nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn của thân xác này, cô cảm thấy được con người mình trưởng thành không ít. Không còn muốn tuỳ hứng bốc đồng, không còn nhìn cuộc đời này mãi màu hồng, không không và không không.
Cô bây giờ phải hảo hảo mà sống, hảo hảo mà bảo hộ chính mình, có lẽ vì cô hoặc có lẽ trong đó có một phần vì chủ nhân thân xác này. Cảm ơn vì đã cho cô cơ hội được sống lại một lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.