Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào

Chương 12: Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À




Bây giờ là thời đại gì rồi còn có dáng vẻ trọng nam khinh nữ như vậy chứ?
Lúc đầu Nam Kiều là một nhân tố mới xuất sắc, vốn dĩ cô có thể có được một tương lai tốt.
Nhưng vì phải kiếm tiền cho cái gia đình này, cô vẫn luôn không ngừng nhận những show diễn hội chợ.
Từ đó… Làm chậm trễ sự phát triển của bản thân, đến bây giờ cô vẫn chỉ là một ca sĩ hạng ba nhỏ.
Chẳng qua cô vô tư cống hiến lại không đổi lấy được một xíu quan tâm từ người trong nhà này.
Lúc cô kiếm tiền, đám người này điên cuồng hút máu cô, cô vừa mới xảy ra chuyện thì muốn một chân đá văng cô ra.
Nam Kiều sẽ đối xử tốt, vô tư cống hiến cho bọn họ, còn cô thì không tốt bụng như thế đâu.
Cô cũng không đi vào phòng, ngược lại đi đến phòng khách ngồi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Rất xin lỗi, hiện tại việc kiện cáo cần rất nhiều tiền, tôi cũng cần trả tiền bồi thường cho công ty nữa, căn nhà này… Tôi dự định bán đi.”
“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ, sổ đỏ đứng trên cha cô, chúng tôi không đồng ý bán, cô đừng mơ tưởng đến việc đánh chủ ý lên căn nhà này.”
Phan Phượng Vân nghe thấy cô muốn bán nhà, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi.
Căn nhà này có giá hơn mười triệu tệ, sao có thể để cô mang đi bán.
Nam Hồng Minh căm tức chỉ vào mặt cô rồi mắng.
“Chính mày không biết xấu hổ quyến rũ chồng người ta, bây giờ xảy ra rắc rối, còn muốn bán nhà đi bù đắp?”
Nam Kiều cầm lấy trái cây đã được rửa sạch để trên bàn, gặm một miếng, hỏi.
“Nhà này là do tôi mua, dựa vào đâu mà tôi không thể bán chứ?”
Nam Hồng Minh nghe thấy thế, lạnh lẽo nói.
“Căn nhà này mày bỏ tiền, tao cũng bỏ tiền, không đến lượt mày làm chủ.”
“Tiền đặt cọc hơn sáu triệu, ông bỏ ra năm trăm nghìn, đúng là nhiều thật đấy.” Nam Kiều lạnh lùng châm chọc.
“Tao nuôi mày lớn như thế, chẳng lẽ không có công gì à?”
Nam Hồng Minh biết rõ chính mình bỏ ra rất ít tiền để mua căn nhà này, cho nên lôi ơn nuôi dưỡng ra nói.
“Lúc trước mẹ mày không cần mày, nếu không phải tao cho phép mày trở về nhà họ Nam, mày đã sớm chết mất xác ở bên ngoài rồi.”
“Nam Hồng Minh, tôi thật đúng là đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của ông.” Nam Kiều chậc chậc một tiếng, thở dài, hờ hững nói: “Ông tốn bao nhiêu tiền để nuôi tôi, mấy năm nay ông dựa dẫm, lấy bao nhiêu tiền từ chỗ tôi, đoán chừng cũng phải gấp mười, gấp trăm lần nhỉ.”
Nam Hồng Minh và vợ cũ Tôn Uyển Như kết hôn, sau khi sinh Nam Kiều thì ly hôn.
Ban đầu Nam Kiều đi theo Tôn Uyển Như, nhưng sau đó Tôn Uyển Như tái hôn có gia đình riêng của mình, vì thế đã đưa cô về nhà họ Nam.
Thế nhưng Nam Hồng Minh đã tái hôn với Phan Phượng Vân, lại có thêm hai đứa nhỏ, đâu có chỗ cho cô sống yên ổn.
Trong hai gia đình, cô đến đâu cũng đều là dư thừa.
Vẫn là em trai của Nam Hồng Minh, chú út của cô – Nam Hồng An nhìn cô đáng thương, mới để cho cô ở lại nhà họ Nam.
Hiện tại người cha ruột chưa nuôi cô được mấy ngày lại dám có mặt mũi nhắc đến ơn nuôi dưỡng với cô.
“Nam Kiều, cô nói chuyện với ba mình kiểu gì thế, cô làm con, hiếu kính với cha cũng là chuyện nên làm.”
Phan Phượng Vân nhìn đứa con gái riêng của chồng có dáng vẻ kỳ quái, bà ta không chút lưu tình mắng.
“Bán căn nhà này đi, cô muốn người một nhà đều phải ra ngủ ngoài đường à, sao cô có thể ích kỷ độc ác như thế chứ?”
“Tôi ích kỷ? Tôi độc ác?”
Nam Kiều cười lạnh thành tiếng, chất vấn: “Hiện tại quần áo, nhà cửa, xe mà các người đang dùng, đang mặc trên người, có thứ nào không phải do tôi mua chứ?”
Cô cho rằng bản thân mình bị người cha rác rưởi và Thịnh Thi Vũ lừa bịp nhiều năm như vậy đã là ngu lắm rồi, không nghĩ tới bây giờ sống lại trong thân xác Nam Kiều, Nam Kiều này lại càng ngốc hơn.
Mặt mũi Nam Hồng Minh tràn đầy tức giận nhìn Nam Kiều, không chút nào cảm thấy áy náy, ngược lại còn chỉ trích cô.
“Kiện cáo là do mày gây ra, mày tự mình giải quyết, đừng mơ đánh chủ ý lên căn nhà này.”
Nam Tương Ninh bày ra dáng vẻ xem thường, mở miệng lại càng nói ra mấy lời ác độc.
“Tự bản thân cô cam tâm tình nguyện đi làm kẻ thứ ba cho người ta, bây giờ chính mình gánh chịu hậu quả.”
Nam Kiều đứng dậy, một tay nhét lõi táo ăn xong vào trong miệng Nam Tương Ninh.
“Miệng cô ác độc như thế, nhất định là ăn rác lớn lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.