Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 62: Khách mời biểu diễn Khẩn Na La




Editor: Lông
Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đi theo bác Lưu tới nơi làm phép của thầy pháp Giác Âm.
Trên đường, Thương Khuyết đơn giản giải thích cho Dụ Tranh Độ về Khẩn Na La*. Khẩn Na La là một trong Thiên Long Bát Bộ của Phật giáo, ý chỉ âm nhạc, hay còn gọi là thần nhạc. Trên thực tế chính là vị thần chưởng quản âm nhạc, giỏi ca múa, khi thiên đình tổ chức hội thì đều là do họ đảm nhận việc tấu nhạc.
(*Khẩn Na La: (tiếng Phạn Pali: Kinnara/Kinnari) là một sinh vật huyền thoại xuất hiện trong thần thoại có nguồn gốc ở Ấn Độ xuất hiện trong Bà La Môn giáo, Ấn Độ giáo và Phật giáo. Hình dạng bên ngoài của sinh vật này thay đổi tùy theo từng nền văn hóa nhưng hình dạng ban đầu của sinh vật này là nửa người nửa ngựa (half-human, half-horse). Khi thể hiện Nam thần nó có tên gọi là Kinnara, khi là Nữ thần thì được gọi là Kinnari.)
Lúc kể lại, giọng điệu của Thương Khuyết tỏ vẻ trào phúng: “Chỉ là biểu diễn trong dạ hội thôi mà cũng có thể thành cái giáo phái.”
Dụ Tranh Độ: “…” Đáng thương cho Khẩn Na La, trước kia vẫn còn là tiểu thần âm nhạc, giờ thì trực tiếp biến thành khách mời biểu diễn trong dạ hội.
Cậu bình tĩnh đáp: “Bình thường mà, hiện giờ có rất nhiều minh tinh biểu diễn trong dạ hội, fan của họ cũng chẳng khác tà giáo là mấy.”
Thương Khuyết suy nghĩ một lúc: “Ừ, cũng đúng.”
Chốc lát sau, bọn họ đã tới công viên trung tâm, vừa thấy đã hết hồn, ở đó người tới rất đông, chen chen chúc chúc. Thoạt nhìn có khoảng tới mấy trăm người, những người này hầu hết đều là các bác lớn tuổi, toàn bộ đều ngồi xếp bằng, ngước đầu nhìn về phía trước.
Tuy đông người nhưng rất yên tĩnh, không hề có tiếng nói chuyện nào.
Trên đài cao có hai hòa thượng, một người chừng 40 tuổi, ngồi trên bồ đoàn, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt đang làm phép cho người bên dưới, hiển nhiên đây chính là thầy pháp Giác Âm.
Người đứng bên cạnh là một tiểu sa di, trên tay nâng hòm báu, đây hẳn là đệ tử.
Lúc Dụ Tranh Độ tới, thầy pháp Giác Âm đã kết thúc buổi làm phép rồi, thầy pháp từ tốn nói: “Hôm nay kết thúc giảng kinh ở đây. Sau này, lão nạp cùng đệ tử sẽ đi tới nơi khác tiếp tục độ hóa chúng sinh.”
Phía dưới lập tức có người hô: “Đại sư Giác Âm, ngài đừng đi nhanh như thế. Chúng tôi còn muốn tiếp tục nghe ngài giảng kinh.”
Những người khác đều gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Đại sư, cầu ngài ở lại Đế Dương đi.”
“Chúng ta phải tiếp tục đi theo đại sư cùng Khẩn Na La vương!”
Trên mặt thầy pháp Giác Âm không hề có chút gợn sóng, tỏa ra khí chất của một cao nhân, nói: “Các vị có lòng mà bần tăng là đệ tử thủ tịch dưới chân Khẩn Na La vương, thân phải phổ đổ chúng sinh, phải nhận lấy trọng trách dẫn thế nhân khỏi bể khổ đi tới Phạn âm (thế giới âm thanh của Phật giáo) cực lạc, sao có thể chỉ vì ham muốn cá nhân mà không màng tới chúng sinh.”
Thầy pháp Giác Âm hùng hồn phân trần khiến nhiều người tỏ vẻ kính nể, không dám tiếp tục giữ lại, rối rít nói: “Đại sư cực khổ rồi.”
“Phát dương Phật pháp Phạn âm, giải cứu chúng sinh là ý chỉ của Khẩn Na La vương, bần tăng không dám kể công.” Thầy pháp Giác Âm khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt từ bi, “Chỉ là chúng sinh mờ mịt khổ ải, con đường này không biết còn phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu gian nan, duy nguyện thế nhân có thể được gột rửa, hiểu được tấm lòng từ bi của Khẩn Na La vương mới không uổng công bần tăng trằn trọc bao ngày.”
Theo lời của thầy pháp Giác Âm, người phía dưới đều cùng cúi đầu, nói: “Đệ tử xin nghe lời dạy của Khẩn Na La vương.”
Thầy pháp Giác Âm gật đầu: “Như vậy là tốt rồi, chỉ cần chư vị thành tâm cung phụng Khẩn Na La vương, dốc lòng kính Phật, tương lai nhất định có thể đi tới miền cực lạc.”
Chờ thầy pháp Giác Âm nói xong, phía dưới có một bác trai nâng một bao nhỏ, nói: “Thưa thầy, ngài phát dương Phật pháp thật cực khổ. Đây là chút tâm ý, mong thầy đừng ghét bỏ.”
Bác trai nói xong thì có mấy người lấy túi dâng tặng lễ vật, rối rít nói: “Đại sư cực khổ rồi, chút tâm ý mong ngài nhận lấy.”
Thầy pháp Giác Âm tư thái đạm bạc, vẻ mặt không hề bị lay động: “Bần tăng chỉ là vâng theo lời của Khẩn Na La vương, tất cả vì độ hóa thế nhân không phải vì lợi ích trần thế.”
Dụ Tranh Độ trông có vẻ thờ ơ, cùng Thương Khuyết mắng: “Tên đại sư này thật lươn lẹo.”
Quả nhiên, cậu vừa mới nói xong đã nghe nhiều người khẩn cầu: “Đại sư, đây là dâng cho Khẩn Na La vương, mong ngài nhất định phải nhận.”
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là hy vọng có thể trợ giúp đại sư nhanh chóng đem Khẩn Na La vương Phạn âm truyền bá ra ngoài, phổ độ chúng sinh.”
“Chỉ hy vọng sau này đại sư có thể còn nhớ tới đệ tử, để đệ tử được lãnh hội sự tuyệt vời của Phạn âm.”
Thầy pháp Giác Âm thở dài một tiếng, vẻ mặt như không thể từ chối mà bất đắc dĩ: “Nếu là dâng cho Khẩn Na La vương vậy bần tăng không tiện tự ý từ chối. Vậy bần tăng thay ngài nhận lấy, sau này nhất định sẽ truyền đạt lại tấm lòng chân thành của chư vị tới Khẩn Na La vương, trợ giúp mọi người sớm tới thế giới âm nhạc miền cực lạc.”
Nghe vậy mọi người đều vui mừng, ai cũng bái phục: “Cảm ơn đại sư”, “Cảm ơn đại sư.”
Thầy pháp Giác Âm quay đầu, ra hiệu cho tiểu sa di: “Giới Hối, con thay Khẩn Na La vương nhận lấy tâm ý của mọi người đi.”
Giới Hối gật đầu, đi xuống bậc đài, cầm trong tay hòm báu, nói: “Các vị, xin xếp thành hàng từng người lên.”
Dụ Tranh Độ bày ra vẻ mặt vô cảm: “…Làm bộ mãi, thì ra đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Lại nghe có người đau đớn hô lên: “Con trai tôi khóa hết sổ tiết kiệm và tiền của tôi rồi, tôi không lấy được đồng nào cả.”
“Tôi không biết đại sư Giác Âm sẽ đi hôm nay, không có chuẩn bị từ sớm, phải làm sao bây giờ?”
Giới Hối thuần thục lấy trong hòm báu mã QR ra, nói: “Các vị chớ sốt ruột, nếu mang điện thoại di động thì có thể trực tiếp chuyển khoản.”
Dụ Tranh Độ đã không còn sức mắng nữa: “…Đại sư này quá đáng rồi đấy!” Đây chẳng phải là không ép khô các bác ấy thì không bỏ qua sao!
Các tín đồ cuồng nhiệt nhanh chóng xếp hàng, bác gái Lưu cuối cùng cũng tìm được bác trai Lưu trong đám đông, dùng sức xông lên, kéo ông rồi đánh: “Ông Lưu, nếu ngày hôm nay ông dám đem hết tiền đi cho thì tôi không để yên cho ông đâu!”
Người xung quanh bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa hết hồn, mau chóng dừng lại rồi chạy sang bên cạnh xem trò vui.
Bác trai chợt thấy trước mặt tối sầm, vừa trốn bác gái vừa nói: “Bà thì biết cái gì, đây gọi là tích công đức! Cầu cho Khẩn Na La vương phù hộ chúng ta!”
“Tôi hỏi ông Khẩn Na La vương có thể mua thức ăn không? Hay là trả tiền điện nước cho ông không?” Bác gái tức giận, đánh càng mạnh hơn, “Tôi đi chùa Thanh Liên nhiều năm như vậy cũng chẳng tốn mấy đồng, còn Khẩn Na La vương gì đó vừa mở miệng đã đòi toàn bộ tài sản, nào có vị thần như thế?”
Bác gái vừa nói xong, đừng nói là bác trai ngay cả người xung quanh cũng thay đổi sắc mặt, có người quen bác gái liền lên tiếng: “Bà Lưu, lời này của bà không đúng rồi. Khẩn Na La vương không có đòi tiền, đây là do chúng tôi chủ động dâng hiến.”
“Đúng vậy, Khẩn Na La hạ xuống Phạn âm, mang chúng tôi đi tới thế giới cực lạc, đây chỉ là chút tâm ý biểu đạt lòng biết ơn thôi.”
Tính bác gái nóng nảy, thấy thế thì không sợ chút nào, chống nạnh phản bác: “Tôi thấy mấy người bị tẩy não hết rồi, đem hết tiền tiết kiệm đi quyên góp thì sống thế nào?”
Lời của bác gái đã chạm vào giới hạn nhiều người, quần chúng xung quanh bắt đầu tức giận, mắng lại bác, có người kích động hơn đẩy bác một cái: “Bà có gan lặp lại lần nữa!”
Bác gái thế đơn lực bạc, bị đẩy như thế suýt nữa đã ngã sấp xuống, may là có Dụ Tranh Độ đã đoán trước được đúng lúc tiến lên đỡ bác, che bác ở phía sau, hét to với mọi người: “Xin mọi người bình tĩnh, bình tĩnh!”
Tín đồ cuồng nhiệt sao có thể nghe cậu, dồn dập kêu gào: “Bà ta dám chửi Khẩn Na La vương, thật đánh khinh!”
“Đúng vậy, còn không mau xin lỗi cầu Khẩn Na La vương khoan dung.”
“Chờ Khẩn Na La vương hạ phàm trừng phạt, bà mới thấy hối hận!”
Dụ Tranh Độ vội vàng khoát tay nói: “Các bác không phải mới nói Khẩn Na La vương lòng dạ từ bi sao? Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trừng phạt người khác, vậy thì quá nhỏ nhen rồi!”
Mọi người: “…”
Đám người đang chửi hăng say nghe vậy thì bị nghẹn họng, có người không cam lòng mạnh miệng tiếp tục mắng: “Cho dù Khẩn Na La vương không tính toán thì chúng tôi cũng không thể bỏ qua cho bà ta!”
Có người đang định phụ họa thì Dụ Tranh Độ cau mày nói: “Vậy chẳng phải các bác vi phạm ý của Khẩn Na La vương sao, Khẩn Na La vương biết được cũng sẽ tức giận.”
Mọi người: “…”
Lần này ai cũng ngậm miệng lại, mọi người nhịn một hơi, có người tiếp tục muốn mắng nhưng không tìm được chỗ mắng, bầu không khí nhất thời trở nên cứng ngắc, có người theo bản năng nhìn thầy pháp Giác Aam.
Lúc này, thầy pháp Giác Âm cuối cùng cũng đứng dậy, mở miệng: “Chúng sinh đều cực khổ, trần gian cực khổ cũng đều đi về miền cực lạc nơi cuối đường. Các vị thí chủ hà tất phải lăn tăn với hiện tại, tốn thời gian vào ham muốn trần tục?”
Thầy pháp vừa mở miệng, các tín đồ mới chịu yên lặng, có người chủ động lên tiếng truyền giáo vì thầy pháp: “Thầy pháp Giác Âm chính là đệ tử thủ tịch của đại thánh Khẩn Na La, từng được Khẩn Na La vương tự mình niệm chú, sáng lập giáo phái Khẩn Na La. Bây giờ thầy pháp đi truyền giáo Phật pháp ở Thần Châu, độ hóa chúng sinh, vì mang mọi người tới Phạn âm cực lạc.”
Thầy pháp Giác Âm gật đầu, nhìn mấy người Dụ Tranh Độ, một mặt từ bi: “Chỉ cần nhóm thí chủ quay đầu làm bờ, buông xuống ý niệm sân si, Khẩn Na La vương sẽ gột rửa tội nghiệt của các người, giúp các người tới cực lạc.”
Nghe đến đó, trong lòng Dụ Tranh Độ đã có suy đoán mơ hồ, xem ra cách thu hút tín đồ của giáo phái Khẩn Na La chính là nói với quần chúng là có thể giúp bọn họ tới được thế giới cực lạc, kỳ thực cách thức tuyên truyền này không khác nhiều với các tông giáo khác. Điểm kỳ lạ chân chính nhất là mức cuồng nhiệt của tín đồ ở đây không bình thường, tựa hồ là tuyệt đối tin tưởng giáo phái Khẩn Na La, thậm chí có người không tiếc dâng toàn bộ tiền bạc.
Suy nghĩ của Dụ Tranh Độ xoay chuyển thật nhanh, còn Thương Khuyết thì xì cười: “Hiện giờ Khẩn Na La mà cũng có thể giúp người tới cực lạc?”
Trong lòng Dụ Tranh Độ nhất thời hiểu ra, từ bác Lưu tới mấy người này đều không ngừng nhắc tới Phạn âm mà Khẩn Na La là thần nhạc Tây Thiên, nghĩ tới thầy pháp Giác Âm có thể đạt được nhiều tín nhiệm từ nhiều người như thế chắc hẳn có liên quan tới việc đó.
Quả nhiên, Thương Khuyết vừa lên tiếng đã có người không kiềm chế nổi mà lên tiếng: “Đại Khẩn Na La vương Phật pháp vô biên, đương nhiên có thể làm được.”
“Đúng đúng, thầy pháp chính là vì được Khẩn Na La vương niệm chú nên đã đi tới thế giới cực lạc rồi nhưng vì phổ độ chúng sinh mới từ thế giới đó trở về, vì dẫn chúng ta tới Phật pháp cùng Phạn âm, khiến chúng ta có thể biết được sự tuyệt vời của miền cực lạc.”
“Thầy đã bỏ qua cơ hội thành thần của chính mình, chỉ chút tiền nho nhỏ này có đáng là gì?”
“Thầy đã khiến chúng ta có thể nghe được âm thanh của thế giới cực lạc!”
Vừa nhắc tới Phạn âm lập tức có người lộ ra vẻ mặt say mê: “Phạn âm quá tuyệt vời, chỉ cần nghe thấy thanh âm kia là tôi đã có thể tưởng tượng tới thế giới cực lạc tươi đẹp tới cỡ nào.”
Biểu cảm của Dụ Tranh Độ cứng lại, thầm nghĩ quả nhiên là cái dạng này.
Bác gái cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Rốt cuộc Phạn âm là cái gì mà lúc nào ông nhà tôi cũng luôn miệng nói tới thế?”
Bác gái thành kính chùa Thanh Liên đã lâu, dâng hương nhiều năm, chưa bao giờ tin giáo phái khác nên mấy khi thầy Giác Âm truyền pháp bác chưa từng tới, bởi vậy bác mới không rõ.
“Hầy…” Thầy pháp Giác Âm bỗng phát ra tiếng thở dài, khuôn mặt hiện lên vẻ trách trời thương dân, nói, “Thế nhân đều thật ngu muội, không thấy được Phật chân chính hiển linh, tự cho mình là đúng, nói năng cuồng vọng, gây ra tội nghiệt… Thôi, hôm nay bần tăng liều mạng một lần, lần thứ hai làm phép vì mọi người mời Khẩn Na La phật quang, để thế nhân trong bể khổ hiểu được âm nhạn nơi cực lạc…”
Mọi người xung quanh đều vui mừng: “Đại sư, ngài nói thật sao?”
“Quá tốt rồi, chúng ta có thể nghe thấy thanh âm cực lạc lần thứ hai rồi!”
“Thầy à, ngài cực khổ rồi!”
Thầy pháp Giác Âm vung tay, vẻ mặt liều mình lấy nghĩa: “Chỉ cần có thể thông não bọn người phàm ngu muội thì chút khổ ấy có đáng là gì.”
Lời này nói rất hùng hồn khiến mọi người dồn dập kính ngưỡng và càng căm tức bọn Dụ Tranh Độ hơn.
“Đại sư cao thượng không tính toán với các người mà còn muốn độ hóa nữa, hy vọng mấy người biết tri ân báo đáp.”
“Có thể nghe thấy Phạn âm là may mắn cả đời của mấy người, sau này các người phải cung phụng Khẩn Na La vương đấy.”
Thầy pháp Giác Âm vung tay, ra hiệu mọi người im lặng, lúc này mới nhìn về phía bọn Dụ Tranh Độ, lộ ra nụ cười cao thâm khó dò: “Các vị thí chủ, sau đây mời các người chuẩn bị sẵn sàng cùng bần tăng lĩnh hội âm thanh cực lạc đi.”
Lúc bọn Dụ Tranh Độ nhìn lại thì thầy pháp Giác Âm trở về trên đài cao, ngồi xuống bồ đoàn, đem tràng hạt trên cổ tay lấy xuống, hai tay nâng lên giơ cao khỏi đỉnh đầu, trong miệng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tiểu sa di Giới Hối ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, bắt đầu đốt hương, khói thuốc tràn lan xung quanh tạo nên cảm giác thần bí.
Bên trong khói trắng, thầy pháp Giác Âm cũng niệm xong kinh văn, cất cao giọng nói: “Cung thỉnh đại Khẩn Na La vương hạ xuống Phật quang, phổ độ chúng sinh mang tới âm thanh cực lạc tới bể khổ mờ mịt này.”
Xung quanh có nhiều người đã từng thấy nghi thức này nên ai nấy cũng kích động, kìm lòng không được mà chen về phía trước.
Dụ Tranh Độ không khỏi nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía chuỗi hạt bị giơ cao lên.
Phật châu thoạt nhìn đã nhiều năm rồi, màu đen sáng lạ thường, trong sương khói mờ ảo phản xạ hào quang nhàn nhạt.
Ngay sau đó có hai Phật châu to bằng ngón cái bay ra rồi bay tới giữa không trung.
Dụ Tranh Độ không tự chủ mà lại gần nhìn, lúc này xuyên qua đám khói thấy rõ thì ra là có hai người trong vầng hào quang, một nam một nữ, nam đầu ngựa thân người, cầm trên tay trống ngang, nữ tướng mạo đoan trang cầm trên tay là đàn hạc.
Lại nhìn xung quanh, hình như những người khác không nhìn thấy hai người này, hiển nhiên là họ không phải người phàm.
Thương Khuyết ghé vào tai cậu từ tốn nói: “Đó đúng là khách mời biểu diễn nghi thức Tây Thiên, Khẩn Na La.”
Dụ Tranh Độ: “…” Cậu vốn còn cảm thấy hai người này lên sàn còn mang theo vầng sáng, thần thái ngút trời, kết quả là nghe Thương Khuyết nói xong thì buff thần quang biến mất trong nháy mắt.
Cậu lại nhìn sang rồi cảm thấy hai vị tiểu thần này không còn uy hiếp nữa.
Thầy pháp Giác Âm cũng nhìn hai Khẩn Na La kia, trên mặt là vẻ đắc ý, chỉ còn chờ bọn họ tấu nhạc để bọn người phàm này kinh sợ.
Nhưng hai Khẩn Na La không biết có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên dừng lại giữa không trung như bị cố định lại, không hề có động tác gì nữa.
Các tín đồ vốn đã chuẩn bị kỹ càng đợi mãi lại không đợi được Phạn âm thì nghi hoặc mà nhìn lại.
Thầy pháp Giác Âm cũng không rõ, không thể không ám chỉ lần thứ hai: “Thỉnh đại Khẩn Na La vương hạ xuống Phạn âm đi.”
Khẩn Na La trong không trung vẫn không nhúc nhích.
Bốn phía yên tĩnh, Phạn âm trong truyền thuyết vẫn không vang lên.
Tín đồ bên dưới dần xôn xao, thầy pháp Giác Âm không thể ngồi nữa, mạo hiểm rủi ro bị phát hiện đến gần xem Khẩn Na La, chỉ thấy không biết vì sao mà vẻ mặt họ đều biểu cảm như bị sét đánh, nhìn kỹ lại mới phát hiện bọn họ nhìn thẳng về nơi nào đó, thân thể tựa hồ hơi phát run.
Trong lòng thầy pháp Giác Âm nghi ngờ, theo tầm mắt của họ nhìn lại thì đối mặt với ánh mắt của Thương Khuyết.
Thương Khuyết khoanh tay, vẻ mặt không thay đổi nhìn hai Khẩn Na La kia, thấy thầy pháp Giác Âm nhìn sang mới bật cười thành tiếng, liếc nhìn Khẩn Na La: “Đại Khẩn Na La vương?”
Trong lòng thầy pháp Giác Âm kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ người này có thể nhìn thấy Khẩn Na La?
Trong khi thầy pháp còn suy đoán đối phương có đang nói chuyện với Khẩn Na La không thì hai Khẩn Na La đã luống cuống tay chân, ở giữa không trung bày ra tư thế quỳ lạy: “Không đúng không đúng, chúng tôi không phải Khẩn Na La vương, chỉ là Khẩn Na La nho nhỏ.”
Nam Khẩn Na La nói: “Tôi là Khẩn Na La trống.”
Gái Khẩn Na La nói: “Tôi là Khẩn Na La đàn.”
Hai người: “Chúng tôi chỉ là tấu nhạc ca hát, Khẩn Na La vương là do tên hòa thượng này bịa ra lừa người, không có liên quan gì tới chúng tôi!”
Thầy pháp Giác Âm:???
Dụ Tranh Độ: “…”
Hai vị khách mời biểu diễn này không thể có tí khí chất thần linh nào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.