Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 59: Tranh luận tinh lọc âm khí




Editor: Lông
Dụ Tranh Độ nhìn Nguyên Thanh hưng phấn mở word lên và bắt đầu ghi chép lại suy nghĩ mới, tâm tình cậu trở nên phức tạp.
Xem ra tiểu đạo trưởng thật sự muốn tu đạo trên con đường công nghiệp hóa, tuy đây không phải chuyện xấu gì nhưng đạo thuật với kỹ thuật hiện đại không giống nhau, đã trở thành ấn tượng cắm rễ trong lòng người dân rồi.
Ví dụ Nguyên Thanh vất vả lắm mới nghiên cứu ra máy lọc, cho dù chùa Thanh Liên có nhiều hương khách thì chưa chắc mọi người đã mua.
Dụ Tranh Độ vừa tự hỏi nên bán máy lọc thế nào vừa mở Wechat gửi tin nhắn.
Đột nhiên có một đạo sĩ trung niên mặc áo bào tro vội vàng chạy vào, sắc mặt khó coi nhìn bọn họ, tức giận nói rằng: “Nguyên Thanh, sao cháu còn ở đây? Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!”
“Chào sư thúc.” Nguyên Thanh cung kính chào hỏi, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Người tới chính là sư đệ của đạo trưởng Mục, cũng là trưởng lão của chùa Thanh Liên – Ngô Ngọc Bình. Ông tiến vào chùa Thanh Liên từ rất sớm, bối phận cao mà thiên phú ngộ đạo lại bình thường, hằng ngày chủ yếu phụ trách quản lý tục vụ trong chùa, đối với chuyện Nguyên Thanh có thiên phú không tệ nhưng lại cố tình không làm việc không đàng hoàng cực kỳ bất mãn.
“Xảy ra cái gì?” Ngô Ngọc Bình quái gở hỏi, “Còn không phải là cái máy lọc gì đó của cháu gây họa?”
“A? Máy lọc làm sao?” Trên mặt Nguyên Thanh có một tia mờ mịt.
“Còn có thể làm sao? Là người mua không hài lòng tới làm loạn.” Ngô Ngọc Bình hiển nhiên đối với nghiên cứu của Nguyên Thanh rất không hài lòng nên coi bọn Dụ Tranh Độ cũng không ra gì, “Đầu óc của cháu có vấn đề thật rồi, căn cốt tốt như vậy lại không cố gắng tu đạo lại chạy đi tạo mấy thứ bàng môn tà đạo, nói cái gì mà để tu đạo thành chánh quả phải vào ngàn vạn gia hộ, sư huynh cũng bị gì mới dung túng cháu làm bừa. Lần này thì tốt rồi, xảy ra chuyện rồi…”
Ngô Ngọc Bình là trưởng bối của Nguyên Thanh, ông ta phê bình thì Nguyên Thanh chỉ có thể cúi đầu lắng nghe, không dám cãi lại.
Thương Khuyết rất thiếu kiên nhẫn, hờ hững xen lời: “Ông có nói trọng điểm không? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Ngọc Bình bất thình lình bị chặn lời, mấy lời trách mắng bị nghẹn lại ở giữa ngực, thở phì phò chỉ vào Nguyên Thanh nói: “Hai ngày trước không phải cháu bán cho bà Cô máy lọc âm khí sao. Giờ người ta tới làm loạn muốn trả hàng, bên ngoài một đống khách hành hương đang chế giễu chúng ta đây.”
Nguyên Thanh suy sụp: “Không thể nào?” Tổng cộng cậu chỉ bán có hai cái máy mà giờ còn có người tới trả hàng.
Đây không phải chỉ dùng một từ ‘thảm’ để hình dung nữa.
Một đám người vội vã chạy về hướng tiền điện, dọc đường đi Nguyên Thanh rất lo lắng, Dụ Tranh Độ an ủi nói: “Cậu đừng quá lo lắng, tôi vừa mới xem qua rồi, đồ vật không có vấn đề, chuyện khác thì chúng ta tới xem rồi giải quyết là được.”
Ngô Ngọc Bình ở bên cạnh nghe vậy thì không khách khí trừng cậu và Thương Khuyết: “Chính là các người xúi Nguyên Thanh từ bỏ tu đạo, đi làm mấy thứ vớ vẩn này?”
Nguyên Thanh vội vàng nói: “Không phải, là chính cháu muốn đi làm nghiên cứu…”
“Đừng tiếp tục nghiên cứu nữa, ta thấy đó chỉ là trò cười.” Ngô Ngọc Bình không chờ Nguyên Thanh nói xong, không nhịn được đánh gãy lời cậu, giọng mang vẻ cười nhạo, “Có ai muốn thứ đồ chơi kia sao? Cháu không nghe người khác nói thế nào à, cái gì mà công nghệ cao lọc âm khí trừ tà chứ, người ta thu chính là thuế chất xám.”
Nguyên Thanh nhận thức được tình huống của sản phẩm mới tạo ra, bị Ngô Ngọc Bình nói thế thì trên mặt cũng có chút xấu hổ nhưng vẫn không cam lòng mà biện giải: “Sản phẩm mới trong quá trình đang phát triển gặp cản trở cùng sai lầm là khó tránh khỏi…”
Ngô Ngọc Bình vừa nghe lời này thì lửa giận càng lớn: “Cháu đừng nói với ta cái gì mà tu đạo xã hội chủ nghĩa, đúng là không ra ngô ra khoai…”
“Tiểu đạo sĩ nói rất khá.” Thương Khuyết lười cho Ngô Ngọc Bình ánh mắt, ngược lại là tán thưởng Nguyên Thanh một câu, là một Quỷ vương đã học chương trình MBA chuyên nghiệp, bây giờ hắn đã hiểu quy luật thị trường, nói, “Thị trường cần nhất là bồi dưỡng, không cần vì nhất thời bị ngăn trở mà nản lòng.”
“Mấy người đừng có khiến người khác dao động.” Ngô Ngọc Bình châm chọc cướp lời, “Có năng lực thì trước tiên các người đem mấy thứ tồn kho kia chuyển ra ngoài đi. Nói cho mà nghe, chùa chúng ta cho Nguyên Thanh bán 7 ngày mà chỉ bán được hai cái, đừng nói ta cố ý gây khó dễ, nếu các người có thể bán được mấy chục cái thì còn…”
Ông ta nói được nửa câu thì thấy Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên, hỏi: “Nguyên Thanh, chỗ cậu có thể chuyển phát nhanh không?”
Nguyên Thanh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: “Có.”
“Vậy tôi đưa cậu danh sách đơn đặt hàng. Cậu cứ theo địa chỉ của khách hàng mà gửi.” Dụ Tranh Độ cất điện thoại, nói, “Mới vừa bán hơn 200 cái máy lọc âm khí.”
Ngô Ngọc Bình: “…” Lại nghẹn.
Đôi mắt Nguyên Thanh trợn to: “Nhiều như vậy?”
“Không nhiều.” Dụ Tranh Độ cười nói, cậu vừa mới tiện tay giới thiệu sản phẩm mới cho nhóm khách hàng VIP của La Phong, đám người kia kinh tế dư dả, không cần biết có hiệu quả hay không chỉ cần thấy nhãn hiệu La Phong là không chút do dự chốt đơn, “Những thứ này đầu tiên là dùng thử, có một số khách hàng nói nếu hiệu quả tốt thì cuối năm họ sẽ đặt một lô để tặng lễ.”
Cậu vỗ vỗ vai Nguyên Thanh: “Cho nên cậu đừng lo lắng, tuy không thể bán nhiều nhưng áp lực tồn kho không lớn.”
Nguyên Thanh giờ mới tỉnh lại một chút: “Được.”
Ngô Ngọc Bình: “…”
Ông ta không tình nguyện mà hừ một tiếng: “Có thể bán ra ngoài không tính là có bản lĩnh, còn phải đảm bảo không có người trả hàng hoặc bị lỗi nữa. Để ta xem mấy người giải quyết chuyện bên ngoài thế nào đã.”
Ngô Ngọc Bình vừa nói tới chuyện này khiến Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Thương Khuyết, theo bản năng chuẩn bị động viên an ủi, dựa theo tâm hiếu thắng mạnh của Thương Khuyết thì lúc này chắc phải khịa người ta mấy câu mới chịu.
Thương Khuyết chỉ cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu thấp giọng nói với cậu: “Bộ dạng không chịu thua của ông ta thật buồn cười.”
Dụ Tranh Độ: “…” Không biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của anh sếp tốt tới khó hiểu.
Còn nữa… anh sếp lại cười nhạo người khác không chịu thua, thật sự là cạn lời.
Ngô Ngọc Bình ở bên cạnh: “…!!!” Tuy đối phương không phải cười nhạo ngay mặt ông ta nhưng ông ta nghe! Thấy! Hết! Rồi!

Mấy người chạy tới tiền điện thì thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang thở phì phò, bên chân là máy lọc âm khí, bên cạnh là một đạo đồng rót nước.
Mà ngoài điện vây quanh một đám người đang dáo dác ngó vào trong xem.
Đạo đồng thấy bọn họ tới thì vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói ngắn gọn tình hình lại một lần.
Người đàn ông này tên là Cô Hải, nhà ở gần chùa Thanh Liên, mẹ là bà Cô là khách hành hương rất thành kính, lúc thường hay tới chùa mua bùa, cũng là người mua máy lọc âm khí.
Bản thân Cô Hải không tin tưởng chuyện này mà trước đây bà mua bùa không tốn mấy đồng nên gã cũng mắt nhắm cho qua, không nghĩ lần này bà lại khiến tình hình nghiêm trọng hơn, dùng tới mấy ngàn tệ mua cái máy được gọi là ‘máy lọc âm khí’ khiến Cô Hải lập tức ngồi không yên. Dưới cái nhìn của gã thì cái máy này chẳng khác gì thực phẩm chức năng cả, vì vậy chờ được nghỉ lại cầm máy này tới chùa Thanh Liên.
Khi gã tới lại trùng hợp là ngày đạo trưởng Mục giảng kinh, dòng người tới rất đông. Gã vừa tới cửa làm loạn đã hấp dẫn nhiều sự tò mò. Tuy đạo đồng đúng lúc mời gã vào trong điện nhưng sự tình đã truyền ra ngoài, việc này nếu hôm nay nếu không xử lý tốt thì phỏng chừng thanh danh của chùa Thanh Liên sẽ bị liên lụy.
Nguyên Thanh không ngờ tới chỉ một, hai cái máy âm khí lại đưa tới phiền phức như thế, vội vã vào trong điện cúi đầu với Cô Hải, nói: “Vị cư sĩ này, tôi chính là người phát minh ra máy lọc âm khí, Nguyên Thanh. Nghe nói anh không hài lòng với máy lọc, xin hỏi là vì sao?”
Cô Hải vừa mới phát lửa giận xong, hiện giờ bình tĩnh hơn, chỉ lạnh lùng nói: “Không có gì, muốn trả hàng.”
Đây chính là ý không muốn hợp tác.
Nguyên Thanh có chút bất đắc dĩ, trả hàng là chuyện nhỏ nhưng bây giờ bên ngoài có nhiều người đang chờ xem kết quả, nếu như không nói rõ nguyên nhân rồi bị truyền đi thì mọi người sẽ cho rằng đồ của chùa Thanh Liên có vấn đề.
Dụ Tranh Độ giờ đã có thể bình tĩnh ứng phó với các loại vấn đề khách hàng khác nhau, lúc này tiến lên cười nói: “Vị tiên sinh này, trả hàng thì không có vấn đề nhưng dù thế nào thì anh cũng phải cho chúng tôi một nguyên nhân để chúng tôi có thể cải tiến.”
Cô Hải đột nhiên nhìn thấy một người mặc áo hoodie, phong cách hoàn toàn không hợp với chùa Thanh Liên thì không rõ hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là nhân viên Kinh Lộ Tương Lai.” Dụ Tranh Độ đưa tới một tấm danh thiếp, “Máy lọc chính là sản phẩm của công ty chúng tôi hợp tác với chùa Thanh Liên.”
Cô Hải nhìn tấm danh thiếp, cười lạnh nói: “Tôi nói làm sao chùa Thanh Liên lại đột nhiên có thứ này, hóa ra là cùng công ty lừa đảo hợp tác.”
Dụ Tranh Độ thấy tình huống này nhiều rồi nên vẫn bình tĩnh, độ cong nụ cười không thay đổi, nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh có nghi vấn thì tôi có thể giảng giải nguyên lý máy lọc cho anh nghe chứ đừng kết luận chủ quan như thế.”
“Không cần cậu giảng nguyên lý cho tôi.” Cô Hải ra vẻ như hiểu rõ mọi chuyện, đá máy lọc trên đất, nói, “Tôi quá hiểu thủ đoạn của mấy người rồi, tùy tiện cho mấy cái trị số vào trong máy rồi nói là nồng độ âm khí rồi sau đó chỉnh số liệu nhỏ lại và nói thành công làm sạch chứ gì.”
Gã đứng lên, giọng mang vẻ trào phúng: “Các người muốn dùng cái này kiếm tiền thì ít nhiều gì cũng phải làm cho ra dáng chứ, chí ít cũng phải để dữ liệu chân thực một chút, qua kiểm tra rồi hẵng lấy ra bán, chớ đừng giống máy đã bán cho mẹ tôi. Trị số hiển thị đã vượt qua phạm vi lọc trong sách hướng dẫn rồi.”
Cô Hải vừa nói xong, Nguyên Thanh ngẩn người, theo bản năng nói: “Không thể, máy lọc bán cho bà Cô là chính tôi tự mình kiểm tra, công năng đều bình thường.”
Bởi vì máy lọc chỉ bán hai cái, Nguyên Thanh đặc biệt quý trong khách hàng hiếm có này, trước khi giao hàng còn kiểm tra cẩn thận một lần, bảo đảm không có bất kỳ vấn đề nào.
“Đừng giả ngu.” Cô Hải cười nhạo, “Cái máy này không chỉ có một vấn đề dữ liệu, các người không phải nói vật này có thể làm sạch âm khí sao? Tại sao sau khi mang về để trong nhà mấy ngày mà nồng độ không hạ xuống, ngay cả mẹ tôi cũng nhìn ra được đồ của mấy người có vấn đề, thật sự cười chết rồi.”
Cô Hải vốn chỉ muốn lấy tiền lại nhưng kết quả nhìn thấy Nguyên Thanh biện giải lại tức giận, cố ý lên giọng khiến người ở ngoài đều nghe thấy.
Nguyên Thanh nhìn thấy bên ngoài có không ít người chỉ trỏ, không biết nghe được bao nhiêu, cậu muốn giải thích nhưng nhất thời không biết vấn đề ở đâu nên luống cuống không thôi.
Ngô Ngọc Bình tức giận tới mức tay áo run run, lại sợ phiền phức càng lúc càng lớn nên vội vàng tiến lên, cười nói: “Cô tiên sinh, cậu xem vầy đi, chúng tôi lấy lại hàng…”
Dụ Tranh Độ bỗng dưng nói: “Cô tiên sinh, tình huống này không nhất định là máy của chúng tôi có vấn đề.”
Cô Hải cười lạnh: “Vậy còn có thể là vấn đề gì?”
Dụ Tranh Độ nhìn gã, cười nói: “Nói không chừng là anh gặp quỷ đấy.”
Cô Hải: “…”
Những người khác: “…”
Lúc nói câu này có thể đừng làm vẻ mặt thoải mái như vậy được không!
Cô Hải suýt nữa phun lửa giận, nghĩ đi nghĩ lại lại cười ra tiếng, cố ý tới cạnh cửa hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của quần chúng, lúc này mới cao giọng nói: “Đạo quan này của các người không khỏi thật buồn cười. Đầu tiên là lừa gạt người già mua thứ đồ vô dụng rồi giờ bị vạch trần còn không cố gắng cụp đuôi mà còn bịa ra nguyên do tôi gặp quỷ, các người có tin tôi báo cáo chuyện này lên hội bảo vệ người tiêu dùng không?”
Gã vừa nói xong thì xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, có người đã thấy được nửa đoạn trước của câu chuyện thì nhiệt tình kể lại cho người bên cạnh, kết hợp với lời Cô Hải thì thái độ mọi người đều thay đổi. Tuy họ đều là khách hành hương của chùa Thanh Liên nhưng không thể để đạo sĩ có thể vơ vét của cải lung tung, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Nguyên Thanh đều khác thường.
Ngô Ngọc Bình gấp tới mức đổ mồ hôi trán, muốn tiến lên khuyên Cô Hải, Dụ Tranh Độ đã đi trước một bước, nói: “Cô tiên sinh, tôi thấy chúng ta vẫn nên tới trong nhà của anh nhìn một chút đi.”
Trước khi Cô Hải bác bỏ thì Dụ Tranh Độ bổ sung: “Đây là dịch vụ miễn phí, nếu như chứng minh thật là máy chúng tôi có vấn đề thì chúng ta cho anh trả hàng vô điều kiện, còn công khai xin lỗi anh, sau này anh muốn nói gì về chúng tôi thì chúng tôi đều nhận hết, anh thấy thế nào?”
Tâm lý Cô Hải thật sự không muốn, chỉ vì trả hàng mà còn muốn tới nhà gã kiểm tra cũng quá phiền phức rồi nhưng nể mặt mũi chùa Thanh Liên, lại cố ý nói trước mặt nhiều người như thế này, lại thêm thái độ Dụ Tranh Độ cũng coi như là thành khẩn, nếu không đáp ứng thì lại có vẻ gã chột dạ đuối lý.
Cô Hải vừa nghĩ, nhà gã cách đây không xa, đi thì đi, để xem lấy được bằng chứng rồi mặt mũi chùa Thanh Liên để đâu.
Ngô Ngọc Bình muốn giận điên lên, mắng: “Các người điên rồi à? Đây là lấy danh dự của chùa Thanh Liên ra làm trò đùa…”
Dụ Tranh Độ nói: “Đạo trưởng Ngô, hôm nay nếu không nói rõ ràng thì thanh danh chùa Thanh Liên chẳng lẽ không bị ảnh hưởng?”
Ngô Ngọc Bình nhất thời yên lặng, quả thực nhiều người đều thấy hết cả, trừ phi chứng minh máy lọc không có vấn đều, nếu không thì dù sau này bọn họ có cố gắng khắc phục thì nào thì cũng không thể xóa hết vết nhơ này được.
Mà xét tới cùng vấn đề chính là cái máy lọc âm khí không ra gì kia.
Ngô Ngọc Binh tức tới mức lồng ngực đau thắt, Dụ Tranh Độ lại rất thoải mái, cùng Thương Khuyết trao đổi ánh mắt rồi cùng Nguyên Thanh, Cô Hải đi ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, có mấy người nhiều chuyện cũng đi theo, nhỏ giọng lén lút thảo luận.
“Bọn họ đi thật à?”
“Đã náo loạn như vậy rồi thì không đi không được.”
“Vậy bọn họ kiểm tra xong rồi có về nói kết quả với mọi người không?”
“Chuyện này làm sao mà nói được? Tám phần mười là cố ý che giấu, để lại chút mặt mũi thôi.”
“Có chuyện gì xảy ra với chùa Thanh Liên vậy, đạo trưởng Mục sao có thể để người bên dưới bán thứ này, đây là muốn ném hết thanh danh đi sao?”
“Ai, chuyện này thì có gì kỳ lạ, hiện giờ đạo quan chùa miếu nào cũng thương mại hóa mà.”
“Có ăn thì cũng không nên ăn tới mức khó nhìn như thế chứ…”
Cô Hải sải bước đi trước, không quên nói cho bọn Dụ Tranh Độ: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cho mấy người là nhà tôi, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp gần đây không có người chết, chẳng xảy ra sự cố nào cả. Tôi cũng không đi ngang qua địa phương tà môn, nhà ở mười mấy năm rồi, không thể nào là hung trạch gì đó. Từ trước tới nay cũng không nhặt đồ bên ngoài về nhà, dựa vào tình huống như vậy để xem lát nữa các người muốn bịa cớ gì. Tôi lại muốn thử nhìn xem các người có thể bịa ra được chuyện gì mới mẻ không…”
Xem ra trước khi trả hàng, Cô Hải đã làm chút bài tập, phân tích hết các khả năng trong truyền thuyết nhân gian gặp quỷ.
Theo lời của gã, Nguyên Thanh càng khẩn trương hơn, nhỏ giọng nói với Dụ Tranh Độ: “Với tình huống này thì chắc không phải gặp quỷ rồi. Lẽ nào thật sự là do máy của chúng ta có vấn đề?”
“Yên tâm đi.” Dụ Tranh Độ vỗ vỗ vai cậu ta, trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút, thấp giọng hỏi Thương Khuyết, “Tình huống của người này là sao, lẽ nào thật sự không có gặp quỷ?”
Thương Khuyết hờ hững: “Quan tâm làm gì, ngày hôm nay gã nhất định phải gặp quỷ.”
Dụ Tranh Độ: “…Đồng ý với tôi, anh đừng tự mình ra tay.”
Thương Khuyết nhìn cậu rồi đột nhiên nở nụ cười khó hiểu: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Dụ Tranh Độ: …Anh sếp phát hiện rồi!
Cô Hải còn đang không ngừng trào phúng: “Các người có còn tình huống gặp quỷ nào khác không, nói ra sớm để tôi tham khảo một chút, miễn cho lát nữa tới nhà tôi lại không giống thì quá xấu hổ…”
Lúc này bọn họ đã tới sơn môn của chùa Thanh Liên, Cô Hải vừa mới bước ra ngoài thì đột nhiên Dụ Tranh Độ dừng bước chân, nói: “Không cần, chúng tôi đã biết chuyện gì xảy ra.”
Cô Hải dừng bước chân, còn tưởng họ bị gã trào phúng nên biết khó mà lui, ngữ khí không khỏi khinh thường: “Làm sao, nhanh như vậy đã từ bỏ? Hay là không bịa ra nổi?”
“Không phải. Cô tiên sinh, chúng tôi đã biết anh đụng phải cái gì rồi.” Dụ Tranh Độ nhìn bên chân của gã, hỏi, “Xin hỏi anh có biết một con chó màu vàng không?”
Cô Hải nghe vậy thì nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Chó nào?”
Dụ Tranh Độ nhìn bên chân gã, hai tay diễn tả: “Một con chó đất màu vàng, đại khái là lớn thế này, chân trước bên phải có một vết màu trắng, tai trái bị khuyết…”
Theo lời miêu tả của cậu, trên mặt Cô Hải lộ ra vẻ khó tin, lúc nói tới lỗ tai, cuối cùng gã không nhịn được nữa mà vọt lên, bắt được tay của Dụ Tranh Độ: “Là Đô La! Cậu đã gặp qua Đô La ở đâu? Nó ở đâu rồi?”
Thương Khuyết ở bên cạnh vươn tay ra, đẩy tay gã, lạnh lùng nói: “Đô la ở trong ngân hàng, vô đó mà tìm, đừng có động tay động chân.”
Trên mặt Cô Hải hiện vẻ lúng túng nhưng vấn khó tránh được kích động, vẻ ngạo mạn trên mặt đều biến mất, nói: “Đô La là con chó nông thôn mà tôi nuôi. Hai tháng trước đột nhiên không thấy nữa, tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy. Xin hỏi cậu đã gặp nó ở đâu, phiền dẫn tôi mang đi tìm nó được không?”
Dụ Tranh Độ than một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn một bên chân Cô Hải: “Nó ở ngay bên cạnh anh.”
Cô Hải vừa bước khỏi cửa chùa Thanh Liên thì có một âm hồn của một con chó vàng đánh tới, vây quanh bên chân gã vòng tới vòng lui.
Thấy tình huống này chỉ sợ trong khoảng thời gian này là con chó này đi theo bên cạnh Cô Hải, chẳng trách nồng độ của máy lọc vẫn không giảm xuống được.
Mà trong đạo quan có thần lực tín ngưỡng che chở, tai họa âm hồn không vào được khi Cô Hải đi vào chùa Thanh Liên, chú chó không thể làm gì khác hơn là trông coi bên ngoài chờ gã.
Lúc này chú chó tựa hồ cũng phát hiện Dụ Tranh Độ có thể nhìn thấy, ngẩng đầu lên kêu ‘gâu gâu’ không ngừng.
Dụ Tranh Độ ngồi xổm trước mặt chú chó, trong mắt có ý thương tiếc: “Tuổi nó hình như lớn lắm rồi.”
Nếu như nói Cô Hải vẫn còn có chút hoài nghi thì giờ nghe thấy rốt cuộc không kiềm được nước mắt: “Đúng, Đô La đã rất lớn tuổi, có thể là do không nhớ đường nữa nên mới đi lạc…”
“Không phải đi lạc.” Thương Khuyết nhìn chú chó, từ tốn nói, “Là tự mình đi.”
“Tự mình đi?” Cô Hải ngạc nhiên, không hiểu rõ, “Không thể nào, Đô La đã theo tôi nhiều năm, sao có thể cam lòng rời đi…”
Thương Khuyết: “Không nỡ cũng phải cam lòng, tuổi thọ của nó đã tận rồi.”
Cô Hải yên lặng, giờ gã đã hiểu.
Gã nuôi Đô La nhiều năm nên biết tập tính của chó, rất nhiều chú chó trung thành trước khi kết thúc sinh mạng sẽ rời chủ nhân, không để chủ nhân thấy mình chết đi.
Mà không nghĩ tới, Đô La quá nhớ chủ của mình, trước khi lâm chung tránh được Cô Hải, chết rồi hồn phách vẫn như khi còn sống quấn bên cạnh gã, một tấc không rời.
Nước mắt của Cô Hải cứ rơi xuống không ngừng: “Đô La, Đô La!!!”
Chú chó: “Gâu!”

Trong chùa thanh Liên, đạo trưởng Mục mới giảng xong đi ra khỏi chính điện. Ngô Ngọc Bình đuổi theo, không kịp chờ mà mời ông tới chỗ khác rồi kể lại chuyện ban nãy, vô cùng đau đớn mà nói: “Sư huynh, anh không thể cứ để Nguyên Thanh làm loạn được. Nếu không thanh danh chùa Thanh Liên của chúng ta sớm muộn gì cũng xong đời…”
Đạo trưởng Mục không ngờ tới chỉ một cái máy lọc gây ra chuyện lớn như thế, suy nghĩ một chút nói: “Công ty của cư sĩ Tiểu Dụ rất chuyên nghiệp, có lẽ là do khách hàng hiểu nhầm, hay là chờ xem một lát đi…”
“Sao anh còn tin hai người kia, bọn họ dùng tà thuyết mê hoặc lòng người đấy!” Ngô Ngọc Bình vội muốn chết, “Sư huynh, anh không thấy cư sĩ Cô kia gây sự thế nào đâu, quả thực là muốn ném hết mặt mũi của chúng ta. Nếu như anh không nhanh chóng quyết định thì đợi lát nữa cư sĩ Cô về, sự tình càng không có cách nào giải quyết!”
Đạo trưởng Mục kinh ngạc: “Thật sự nghiêm trọng như vậy?”
Ngô Ngọc Bình chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Nghiêm trọng hơn nhiều, không tin anh cứ xem khách hành hương bên ngoài đi, xem có phải họ đang chỉ trỏ chúng ta không.”
Đạo trưởng Mục ra ngoài nhìn thì bên ngoài quả nhiên đang có một nhóm khách hành hướng tràn tới bên này, cùng nhau xì xầm, mơ hồ có thể nghe thấy ‘máy lọc âm khí’, ‘thật hay giả’,… trên vẻ mặt của họ đều là khiếp sợ cùng ngạc nhiên, nghi hoặc.
Ngô Ngọc Bình lo lắng, chỉ tay: “Sư huynh, anh xem đi.”
Sắc mặt đạo trưởng Mục nghiêm nghị, nội tâm ông đương nhiên là nghiêng về phía bọn Dụ Tranh Độ cùng Nguyên Thanh nhưng việc liên quan tới danh dự chùa Thanh Liên thì không phải chỉ đơn giản là vấn đề đúng hay sai.
Trong lòng ông đang mâu thuẫn thì đám người đột nhiên tách ra hai bên, nhường ra con đường nhỏ rồi thấy Nguyên Thanh dẫn Cô Hải tới, nói: “Đạo trưởng Nguyên Thanh, mong cậu nhất định phải tổ chức hành lễ siêu độ tốt nhất cho Đô La…”
Nguyên Thanh gật đầu: “Anh yên tâm, sư phụ tôi tu vi thâm hậu…”
Cô Hải vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thấy đạo trưởng Mục thì nhất thời mừng rỡ, hô lên: “Đạo trưởng Mục, ngài ra rồi? Thật sự là quá tốt!”
Ngô Ngọc Bình thấy thế thì căng thẳng như gặp đại địch, nói: “Sư huynh, đây chính là vị cư sĩ Cô kia.”
Thần sắc đạo trưởng Mục nghiêm lại, tới trước nói: “Cư sĩ Cô, cậu chớ gấp. Chuyện máy lọc chúng ta có thể thương lượng…”
Cô Hải vội vàng cắt ngang lời ông: “Không không không, không cần thương lượng.”
Ngô Ngọc Bình nhất thời khẩn trương hơn: “Cuối cùng là cậu muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào cả…” Sắc mặt Cô Hải có chút lúng túng nhưng vẫn nhận sai, cung kính chắp tay chào, nói, “Đạo trưởng Mục, máy lọc của chùa thật sự quá tốt rồi, không hổ là kỹ thuật mới. Máy này tôi không trả nữa, ngoài ra còn muốn mua thêm tặng người khác.”
Đạo trưởng Mục: “…”
Đạo trưởng Mục quay đầu nghi hoặc nhìn Ngô Ngọc Bình.
Ngô Ngọc Bình: “…”
Người trẻ tuổi bây giờ sao không kiên định gì hết vậy, lập trường nói đổi là đổi ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.