Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 57: Núi La Phong bị chìm




Editor: Lông
Du hội La Phong vẫn kéo dài và kết thúc tới hết Tết Trung Nguyên. Khoảng nửa đêm ngày 15 tháng 7 âm lịch trôi qua, bách quỷ quay về âm phủ, lễ quỷ mới chính thức hạ màn.
Mà trên thực tế, vào ban ngày hôm Tết Trung Nguyên, ở du hội vẫn đông người như thường.
Đầu tiên là do lượng tranh ảnh cùng tin tức được phổ biến rộng rãi trên vòng bạn bè hấp dẫn nhiều người, sau đó lại thêm buổi livestream gặp quỷ của Cao Đối Đối bạo phát khiến không chỉ livestream của Cao Đối Đối nổi tiếng mà còn dẫn thêm vài hot search trên weibo.
Do đó, không chỉ những người bản địa ở Phù Thành mà dân mạng toàn quốc đều biết có một hoạt động du hội thú vị, đặc biệt được tổ chức. Bởi vậy tới ngày hôm sau, những người có điều kiện đều chạy tới xem thử, có người còn khoa trương hơn là đặt vé máy bay tới chỉ để tham gia.
Cuối cùng, La Phong chỉ có thể giới hạn người vào du hội, đồng thời tăng cường nhân thủ… à quên, quỷ thủ giữ gìn trật tự.
Dân mạng đặc biệt chạy tới tham gia rồi lại bị giới hạn chặn ở ngoài đương nhiên không cam lòng, mà cũng không thể làm gì hơn. Cư dân mạng đã sớm đào lên hết chi tiết về buổi du hội này – nói tới việc này cũng khiến không ít người sốc, mới đầu mọi người còn tưởng với quy mô tầm cỡ thế này khẳng định là do công ty chuyên nghiệp tổ chức để buôn bán, thậm chí có người chắc trăm phần trăm suy đoán sau lưng có đoàn đội chuyên nghiệp của công viên trò chơi cùng đoàn đội thiết kế hiệu ứng đặc biệt, kết quả tìm ra được chỉ là công ty bản địa ở khu khai thác vì nhân viên của mình mà tổ chức.
Dân mạng còn có thể nói gì ngoài việc nuốt nước mắt ngược vào trong, còn lại là ở trên hot search lôi đoàn đội công viên trò chơi và đoàn đội thiết kế hiệu ứng đặc biệt trong nước ra để đánh.
Vấn đề khác là có nhiều người nhìn vào hot search liền nhận ra đây chẳng phải là công ty của CEO và học trưởng sao?
Fan cp thuận thế hoan hô: CEO cùng học trưởng là thật!…Dù chẳng biết việc công ty tổ chức du hội có liên quan gì tới hai người họ không nhưng mà kệ, cp là thật!
Sau đó Kinh Lộ Tương Lai cùng Thương Khuyết lại hút thêm một làn fan mới.
Đương nhiên là có nhiều người vẫn thán phục buổi du hội đó, còn có nhiều người hy vọng La Phong tiếp tục làm du hội kiểu thế này trở thành thiên đường gì đó,vv…
Trở lại hiện thực, vì bị giới hạn mà không vào được thì dù có không cam lòng cũng vô dụng. Đây là hoạt động mà công ty người ta tổ chức riêng, còn không thu phí vào cửa, nguyện ý mở ra nhận du khách là tốt lắm rồi. Đừng nói là giới hạn, cho dù họ đóng cửa không tiếp khách thì dân mạng cũng không thể phản bác.
Mà không phải tất cả du khách đều có ý thức như thế, một số người bình thường ngang ngược thành thói thì trực tiếp náo loạn, làm kinh động tới chính phủ khu khai thác.
Nói tới đây, khu khai thác đã được quy hoạch mấy năm rồi nhưng ngoại trừ công viên khoa học kỹ thuật thì bên thương mại tới nay vẫn chẳng phát triển lên nổi, chủ yếu là do đoạn đường nằm ở vị trí hẻo lánh, ngoại trừ phải đi ngang qua để đi làm thì bình thường không mấy ai tới đây chơi. Ở đây cũng có mấy lần mở khu ẩm thực nhưng vì hoạt động quá bình thường nên cuối cùng không thành công.
Chẳng ai ngờ tới một công ty nhỏ trong công viên khoa học kỹ thuật mở du hội lại bất ngờ nổi tới mức được vô số người biết tới khu khai thác.
Du hội mang tới hiệu quả tuyên truyền không nói, chỉ riêng việc đảm bảo an toàn phải quan tâm trước đã. Cuối cùng bên chính phủ quyết định sai một đội tới giúp giữ gìn trật tự, cuối cùng cũng khiến sự việc ồn ào này ổn lại.
Nhân viên của Kinh Lộ Tương Lai trong hai ngày nay cũng được nổi tiếng ké. Trong du hội có rất nhiều người muốn tham gia lại không vào được mà nhân viên Kinh Lộ Tương Lai có thể dựa vào bảng tên công ty tùy ý dẫn người đi vào – vì vậy tất cả nhân viên công ty, đặc biệt là nhóm lập trình viên không am hiểu giao tiếp đều chỉ trong một ngày mà được vô số người cầu làm bạn.
Trong thời gian này cũng có một số chuyện xảy ra. Ví dụ như có mấy người sau khi tiến vào du hội đã một hơi quét sạch hết các hàng bán của Quỷ thị. Việc này bị các du khách khác kháng nghị, còn dẫn tới xung đột nho nhỏ, cuối cùng nhân viên đi tra hỏi thì phát hiện là mua số lượng lớn…
Thì ra sau khi du hội lên hot search thì có nhiều người ngửi được mùi kiếm tiền, tuyên bố trên mạng là có thể giúp người khác mua đồ của Quỷ thị và chiếm được sự hưởng ứng nhiệt tình của cộng đồng mạng.
Dụ Tranh Độ khi biết được tin này:????
Cậu lấy điện thoại mở phần mềm mua sắm tra Quỷ thị… Quả nhiên có rất nhiều nơi đặt hàng.
Dụ Tranh Độ: …Nếu như nói trên đời này có người nào còn nhanh hơn so với phóng viên Hương Cảng thì nhất định là dân bán hàng trên mạng.
Mà nhìn sản phẩm đứng đầu chủ yếu là quan tài nhỏ, hũ tro cốt Thanh Hoa,… có thể thấy được hiện giờ dân mạng cũng không thèm kiêng kỵ gì khi mua hàng hóa cả.

Gần kết thúc Tết Trung Nguyên, nhân viên La Phong bắt đầu công tác giải tỏa. Tuy nhiều du khách còn chưa hết đã, mạnh mẽ yêu cầu kéo dài thời gian nhưng La Phong rất kiên quyết, các sạp bán hàng của Quỷ thị và nhân viên nơi khác cũng bắt đầu dọn hàng. Du khách nghĩ đây là người ta tổ chức cho nhân viên, hết thời gian thì kết thúc cũng hợp lý. Hết cách rồi, mọi người không thể làm gì khác hơn là cùng giải tán.
Bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện bắt cóc, tuy sau đó đã được giải quyết thỏa đáng mà không có bất cứ hậu quả gì nhưng La Phong cùng chính khủ đều rất quan tâm, đặc biệt tăng cường tuần tra khu vực bên cạnh du hội. Bởi vậy tuy nhiều người nhưng sau 2 ngày 1 đêm ăn chơi thì vẫn an toàn không chuyện gì xảy ra, cũng xem như là một lần hoạt động quy mô lớn thành công rực rỡ.
Mãi cho đến khi rạng sáng mới có thể sơ tán toàn bộ du khách, bách quỷ biến mất, đội ngũ duy trì trị an cũng bỏ chạy. Du hội náo nhiệt trở nên yên ắng, đèn đuốc tắt đi, quần thể kiến trúc rộng lớn chìm vào trong bóng tối. Từ xa nhìn lại cứ có cảm giác không thực.
Đèn đường mờ ảo khẽ đung đưa chiếu lên khiến người khác nhìn vào như lạc vào thế giới khác.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn nơi chỉ còn xuất hiện trong sách báo, trong trí tưởng tượng của con người.
Dụ Tranh Độ thở dài nói: “Thì ra cõi âm trước đây có dáng vẻ như vậy. Thú vị hơn tôi tưởng nhiều, tôi cảm thấy hiện giờ tôi không còn quá sợ cái chết nữa.”
“Đây chỉ là một phần của địa phủ.” Thương Khuyết nói, “Đất nơi cõi âm rộng lớn chẳng khác gì nhân gian, có núi cao có sông rộng, cũng có rất nhiều nơi chưa từng được biết tới, chỉ có điều…”
Hắn dừng lại mà không tiếp tục nói nữa nhưng Dụ Tranh Độ đã hiểu ý của hắn.
Chỉ có điều người dương gian cũng sẽ không bao giờ biết được những nơi đó có hình dáng thế nào.
Tựa như dòng lịch sử lâu đời bị lật đổ, triều đại bị nhấn chìm, chủng tộc, thành quách, truyền kỳ, hết thảy đều không còn xuất hiện nữa. Mọi người chỉ có thể truyền miệng từ đời này sang đời sau rồi suy đoán một, hai bên trong.
Âm Sơn Bát Cảnh chỉ là một góc của Minh giới, Bách Quỷ Dạ Hành cũng chỉ là một phần thu nhỏ của giới quỷ.
“Nói tới đây tôi cũng có chút tò mò.” Dụ Tranh Độ đột nhiên lên tiếng.
Thương Khuyết quay đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo nghi vấn: “Cái gì?”
Dụ Tranh Độ nhìn cảnh tượng phía xa, trong giọng nói có chút ngạc nhiên: “Không phải anh là Quỷ vương La Phong Sơn sao? Tại sao lại có Âm Sơn Bát Cảnh mà không có núi La Phong?”
Nói ra thì núi La Phong cũng là ngọn núi nổi tiếng của cõi âm, còn nổi tiếng hơn cả Âm Sơn Bát Cảnh, mà kỳ lạ là Thương Khuyết là Quỷ vương La Phong Sơn nhưng lần tái hiện lại tuyệt không có núi La Phong.
Dụ Tranh Độ hỏi xong lại không nghe thấy Thương Khuyết đáp lại. Cậu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Thương Khuyết mới phát hiện không hiểu sau trên mặt hắn lại có vẻ mờ mịt hiếm thấy.
Đôi mắt màu đen sâu thẳm kia tựa hồ có thêm một tia cảm xúc không thể nói thành lời được.
Dụ Tranh Độ nhạy cảm ý thức được mình đã nhắc tới chuyện không nên hỏi nên vội vàng nói: “Không tiện nói cũng không sao…”
“Cậu muốn xem không?” Thương Khuyết không để cậu nói xong, đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, cảm xúc trong mắt bị thu liễm đi giống như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Dụ Tranh Độ ngẩn người thì hỏi lại lần nữa, “Cậu có muốn xem La Phong sơn không?”
Dụ Tranh Độ: “…” Trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nên trả lời thế nào.
Cũng may Thương Khuyết không gây khó dễ cậu cũng không tiếp tục hỏi ý kiến của cậu, chỉ giơ tay lên hướng về nơi hư không, theo ngón tay thon dài của hắn xẹt qua, đèn đường bốn phía bỗng dưng tắt cái rụp.
Trời đất bỗng nhiên rơi vào trong bóng tối. Chỉ trong nháy mắt, Dụ Tranh Độ cảm thấy bản thân giống như chìm vào nơi hư vô không thấy ánh sáng, bốn phía đều là màu đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, còn có gió lạnh thổi qua chui vào cổ áo và cổ tay áo khiến cậu không nhịn được mà rùng mình.
“Lạnh không?” Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái tay cầm lấy bàn tay cậu. Bàn tay kia vừa to vừa ấm áp, khớp xương thon dài, nhẹ nhàng bao phủ tay Dụ Tranh Độ lập tức đuổi đi hết giá lạnh trên người cậu.
Dụ Tranh Độ bình tĩnh lại.
Ngay sau đó trong đêm đen mù mịt bỗng có ánh lửa, tia lửa kia như rất xa tựa hồ tới từ chân trời xa xăm.
“Đó là đèn hồn.” Thương Khuyết nói.
Đèn hồn từng cái sáng lên, chậm rãi phác họa hình dáng ẩn sau bóng đêm.
Chỉ thấy nơi chân trời được đèn hồn chiếu rọi từ từ hiện lên lưng núi hùng vĩ, lưng núi kia như nối liền cả trời đất, liên miên trùng điệp, phóng tầm mắt nhìn càng không thấy được điểm cuối.
“Đó chính là núi La Phong.” Thanh âm Thương Khuyết nhàn nhạt.
“Thật là kỳ vĩ.” Dụ Tranh Độ nói, thật ra vốn từ của cậu rất nghèo. Mà ngọn núi kia thực sự quá xa cũng quá đen, chỉ có thể nhìn thấy dãy núi che kín đường chân trời như ẩn như hiện theo đèn hồn mà bên trên dãy núi cao hình có gì đó mà không thấy rõ được.
Đèn hồn kia kéo dài bay trên lưng núi tựa như có một đoàn quỷ cầm lấy lồng đèn trong tay thuận theo đường núi mà bay qua, từ từ trôi về nơi sườn núi.
Ngay sau đó, sườn núi cũng được thắp sáng phảng phất như trong biển lớn màu đen xuất hiện điểm điểm đom đóm rồi từ từ khuếch tán hình thành một dãy ngân hà.
Ánh lửa kia như xua tan đi hết bóng tối dày đặc, Dụ Tranh Độ cuối cùng mới mơ hồ nhìn thấy được cảnh tượng nơi sườn núi.
Thành quách cao to, thôn trang dài dằng dặc, xe ngựa đi lại cùng với bóng dáng hình thù kỳ quái.
Đèn hồn phiêu dạt trong đó, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng vẽ nên hình dáng thành thị nhưng rồi cũng không nhìn được rõ lắm.
“Đó là thành quỷ Phong Đô.” Thanh âm của Thương Khuyết xa xa như mang theo tia hoài niệm, “Vùng núi La Phong là nơi cực âm, dưới ngọn núi trấn áp mười vạn ác quỷ, bên trong thành quỷ có mười vạn âm hồn sinh sống…”
Khóe miệng hắn bỗng giương lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cho nên từ xưa tới nay, tam giới đều nhất trí cho rằng núi La Phong hội tụ oán khí mạnh nhất trong thiên địa nên cuối cùng sẽ sinh ra tai họa hủy thiên diệt địa.”
Không biết sao mà khi Dụ Tranh Độ nghe như thế trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái, tia suy nghĩ nào đó chợt lóe lên mà không kịp bắt lại rồi nghe thấy Thương Khuyết nói tiếp: “Nhưng giờ xem ra đại năng tam giới đều đoán sai, thiên địa không hề bị oán khí núi La Phong hủy diệt mà ngược lại là do tự mình không chống đỡ nổi nên sụp đổ.”
Trong giọng nói có ý châm chọc.
Dụ Tranh Độ lại không nói ra được lời nào.
Cậu đột nhiên hiểu được cảm giác kỳ lạ ẩn giấu trong nội tâm của cậu là gì. Lúc trước vì cứu Bội Kỳ, bọn họ đã cùng yêu đạo Kim Hạc Quan đại chiến một lần.
Lúc đó Kim Hạc Quan đã từng nói: Ngàn năm trước núi La Phong đã chìm vào trong đất, Quỷ vương La Phong Sơn từ lâu…
Núi La Phong không phải biến mất theo thiên địa mà là ngàn năm trước đã bị chìm xuống.
Đây là tại sao?
Quỷ vương La Phong Sơn đã từ lâu thế nào?
Dụ Tranh Độ muốn hỏi nhưng nếu hỏi ra cậu không biết đây có phải câu hỏi mà Thương Khuyết nguyện ý trả lời hay không.
“Địa phủ hiện giờ rất tốt.” Hồi lâu, Dụ Tranh Độ mở miệng nói.
Thương Khuyết nhìn cậu, trong mắt ánh lên sự nghi hoặc như không hiểu vì sao cậu lại nói câu này.
Dụ Tranh Độ cũng nhìn sang, trong đôi mắt mang theo ý cười, “Thật giống như dương gian sẽ không dừng lại vĩnh viễn ở một niên đại nào đó. Trên sử sách đã ghi chép rất nhiều triều đại đã huy hoàng thế nào, chúng ta cũng phải tiếp tục đi về phía trước. Tần Hán rất cường đại, Đường Tống rất phồn vinh, những trang sử đó đều rất tốt, đối với tôi mà nói thì tôi càng yêu thích niên đại xã hội chủ nghĩa hơn, càng thích có máy điều hòa, máy tính cùng điện thoại di động…”
“Tôi cảm thấy anh rất tốt, hiện giờ vẫn rất tốt.” Dụ Tranh Độ đột nhiên nắm tay thành nắm đấm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mà nói, “Cố lên, Thương Tiểu Quỳ, vì địa phủ mới thời đại mới mà phấn đấu đi!”
Thương Khuyết: “…”
“Cậu nói đúng.” Thương Khuyết bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, tay phải nhấc lên nhẹ nhàng xẹt qua hư không.
Dụ Tranh Độ thuận theo động tác của hắn nhìn lại thì thấy dãy núi xa xăm kia cũng quỷ hỏa khắp núi bỗng chốc tan biến không còn hình dạng.
Màu đen dày đặc tản đi lộ ra vị trí hiện tại của họ là đầu đường khu khai thác Phù Thành.
Lúc này đã là thời khắc đan xen giữa đêm tối cùng bình minh.
Bốn phía không một bóng người chỉ có gió nhè nhẹ phất qua mang theo tiếng ma sát tay áo.
Đèn đường mờ ảo chiếu sáng thế giới đen tối với sân khấu du hội cách đó không xa cũng thắp sáng đôi mắt người bên cạnh.
Thương Khuyết tùy ý vung tay lên, tất cả quần thể kiến trúc, Quỷ thị, cầu Nại Hà, núi Phá Tiền, ao Huyết Ô, thôn Ác Cẩu… Từng nơi, từng mảnh cứ vậy mà ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt.
Hóa thành khói bụi, hóa thành mộng ảo.
Núi cao thành quách chỉ là ảo ảnh.
Quảng trường trở lại như cũ, đất trống vẫn là đất trống ban đầu.
Không gian to lớn bỗng chốc như chưa từng có thịnh hội, cảnh tượng huy hoàng trong trí nhớ bỗng chốc biến mất như bừng tỉnh khỏi giấc mộng nhân sinh dài đằng đẵng.
“Ầy, thật đáng tiếc là công ty chúng ta quá nghèo.” Hai tay Dụ Tranh Độ đút trong túi, thập phần thổn thức, “Nếu không chúng ta có thể mua miếng đất này, mỗi ngày đều làm du hội, dựa vào tiền bán vé là có thể phát tài!”
Thương Khuyết: “…”
Thương Khuyết nhịn rồi nhịn không nổi thì tức giận nói: “Cậu vừa mới nói địa phủ như vầy rất tốt mà mới mấy phút đã chê công ty chúng ta nghèo!”
“Đâu có mâu thuẫn đâu.” Dụ Tranh Độ có lý do để phản bác, “Đây không phải càng chứng minh tôi là một nhân viên chuyên nghiệp sao, công ty nghèo như vậy mà tôi vẫn vào! Nhanh tăng tiền lương cho tôi!”
Thương Khuyết: “…” Vậy mà hắn không thể nói đáp trả lại được!
Dụ Tranh Độ nhìn bộ dạng phiền muộn không nói nên lời của hắn mà không nhịn được mà cười to ha hả, vỗ vỗ bả vai hắn, “Tôi đùa anh thôi.”
Thương Khuyết suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ngày mai tôi sẽ tăng tiền lương cho cậu.”
Dụ Tranh Độ thoáng nhướn mày, rất thức thời mà ôm lấy cánh tay của hắn: “Sếp à, anh thật sự là người tốt!”
Thương Khuyết:!!!!!
Tại sao hắn tăng tiền lương rồi mà vẫn phát thẻ người tốt cho hắn!

Du hội lễ quỷ còn mang tới ảnh hưởng xa hơn những gì Dụ Tranh Độ mong muốn. Nếu như nói trước kia dựa vào nhan sắc của Thương Khuyết mới có chút nổi tiếng với dân mạng thì lần này xem như triệt để bạo, chỉ cần tra mạng ít nhiều gì đều nghe nói tới thịnh hội này, lượng tiêu thụ sản phẩm cũng tăng cao.
Nhưng khiến mọi người không ngờ tới nhất chính là nhóm tìm tới cửa hợp tác.
Nhóm đầu tiên tìm tới cửa chính là bạn bè của Triệu Nhược Lạp cũng là quản lý cấp cao của các công ty lớn khác. Triệu Nhược Lạp mới đầu còn không hiểu rõ chuyện gì nhưng sau khi hiểu rõ thì dở khóc dở cười.
Thì ra mỗi nhân viên công ty khác ở trên mạng thấy được hot search du hội thì rất ghen tị, dùng mọi cách ám chỉ phòng hành chính công ty mình cũng có thể cố gắng tổ chức du hội tiêu chuẩn như thế này.
Đề tài du hội La Phong càng kéo dài không ngừng thì ảnh hưởng tới tâm trạng đối với mọi người cũng càng lúc càng lớn, thậm chí truyền ra có một số nhân viên công ty khác đã lén lút nộp CV cho Kinh Lộ Tương Lai.
Phòng hành chính công ty khác đều không chịu nổi mà chính bọn họ cũng đâu phải không muốn có hoạt động như thế.
Thế nhưng sau khi mọi người nghiên cứu kỹ càng qua video cùng thông tin tìm được thì không hẹn mà cùng cho ra kết luận: Tụi tui không làm nổi.
Với kỹ thuật mà du hội này làm được đã không phải đơn giản chỉ dùng tiền là có thể giải quyết.
Nhân viên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được điều này nhưng vẫn không ngăn được ngứa ngáy trong tim, coi như không thể hoàn toàn phục chế lại được thì cũng phải giống được đôi chỗ chứ, ví dụ như Quỷ thị kia khiến mọi người hâm mộ không thôi.
Công ty nhỏ có tâm nhưng không có lực, mà công ty lớn tiền nhiều càng chú trọng tới chăm sóc và xây dựng văn hóa cho nhân viên, lại thêm du hội này quả thực khiến lòng người náo động nên rất nhiều quản lý cấp cao đều có chút động lòng.
Vì vậy nên đây là lý do mà họ muốn hợp tác với La Phong. Mấy người thân quen với Triệu Nhược Lạp thì càng tận dụng cơ hội hơn, nhanh chóng tìm tới cửa hỏi họ về kế hoạch tổ chức.
Không nghĩ tới vừa hỏi thì mới biết tất cả đều do La Phong tự làm. Mọi người ngạc nhiên La Phong còn có kỹ thuật tốt như thế mà vậy thì không phải dùng tiền là có thể mua được.
Không nghĩ tới chính là Triệu Nhược Lạp nghe xong nghi vấn của bạn mình chỉ khẽ mỉm cười, nói rằng: “Không, dùng tiền là có thể mua được.”
Mọi người: “…” Đây không phải là Triệu Nhược Lạp chảnh  mà họ biết!
Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết nhận được tin của Triệu Nhược Lạp cũng: “…”
Triệu Nhược Lạp thấy bọn họ trầm mặc cũng rất nghi hoặc: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể nhận làm kế hoạch cho công ty lớn cũng rất tốt, chỉ là với kinh nghiệm trước đây của tôi thì báo giá rất cao nhưng có thể hóa giải áp lực về mặt kinh phí của chúng ta, hay là nói chuyện này có gì cần kiêng kỵ mà chúng ta không thể làm?”
Dụ Tranh Độ: “…Không phải.”
Thương Khuyết: “…Không có.”
Ở ngoài thấy độ khó cao chứ hiệu ứng đặc biệt với đạo cụ đều quá đơn giản với La Phong, đều là do quỷ quái tự mang theo. La Phong tiếp nhận hoạt động chỉ cần lại tuyển một nhóm nhân viên tướng mạo kỳ lạ là được.
Họ chỉ là khiếp sợ Triệu nữ sĩ từng là trùm kỹ thuật đã bắt đầu nhanh chóng chuyển hóa thành gian thương…
Rất hiển nhiên, sau khi phó tổng tài nhận việc không lâu cũng đã cảm nhận được sự bần cùng của công ty này… do đó tự giác gia nhập vào hàng ngũ vì công ty mà nghĩ cách kiếm tiền.
Thực sự là khiến người khác chua xót.
Nhóm thứ hai tìm tới cửa chính là Ngụy Tiêu. Ngụy Tiêu là khách hàng sớm nhất của La Phong đã sớm có được trọn bộ sản phẩm của La Phong nhưng lần này hắn tới cửa lại muốn đàm luận chuyện hợp tác mới – mua IP du hội lễ quỷ La Phong để tiến hành xây dựng game cải biên.
Ngụy Tiêu làm trong công ty game lớn nhất Phù Thành – Song Giác, đã từng cho ra rất nhiều game phổ biến một thời – không thiếu game mà Thương Khuyết u mê luôn nhưng sau này công ty game khác quật khởi, hai năm nay game do Song Giác cho ra mắt đều không tạo ra được tiếng vang trong thị trường game, trước mắt đều phải dựa vào vốn ban đầu. Bên tổ kế hoạch lại chậm chạp không có phương án nào tốt khiến Ngụy Tiêu lo lắng.
Lần này trong lúc vô tình ở trên mạng nhìn thấy video du hội lễ quỷ La Phong khiến hắn kinh động như gặp người trời, chỉ tiếc hai ngày lễ quỷ lại đúng lúc hắn không có ở Phù Thành, không thể tự mình trải nghiệm. Tuy vậy Ngụy Tiêu vẫn nhanh chóng có quyết định tìm tới La Phong đưa ra ý kiến hợp tác.
Ngụy Tiêu đưa ra kiến nghị hợp tác này đã chiếm được sự ủng hộ toàn phần của Thương Khuyết, một phiếu thông qua.
Dụ Tranh Độ: …Cậu không hề bất ngờ chút nào đâu.
Cuối cùng, Dụ Tranh Độ cũng đưa ra kiến nghị, song phương hợp tác theo hình thức chia sẻ ủy quyền. Nói cách khác, La Phong trao quyền IP cấp 2 du hội La Phong cho Song Giác sử dụng, đầu tiên sẽ không thu phí mà tương lai chờ khi game nổi tiếng sẽ ăn theo lợi nhuận.
Sau khi Dụ Tranh Độ đưa ra đề nghị này đã khiến Ngụy Tiêu do dự.
Hình thức hợp tác như vậy thoạt nhìn đối với mỗi người đều có lợi và hại. Đối với La Phong, lỡ tương lai game không thành công thì khả năng bọn họ sẽ không lấy được nổi một đồng nào nhưng nếu game có thể thành công thì họ có thể lấy được hoa hồng cuồn cuộn không dứt.
Đối với Song Giác thì có thể giảm bớt một phần rủi ro, ví dụ như phát triển game thất bại thì ít nhất bọn họ vẫn có thể tiết kiệm tiền mua IP.
Thế nhưng Ngụy Tiêu đã đích thân tới đàm luận là do hắn ôm hy vọng cực kỳ lớn đối với IP này. Dưới cái nhìn của hắn, xác suất thành công của trò chơi này rất cao cho nên hình thức chia sẻ này với Song Giác thì tương đối chịu thiệt.
Nhưng cuối cùng Ngụy Tiêu vẫn đáp ứng, một mặt là hắn nhất định phải lấy được IP này, phải nhượng bộ là điều không thể tránh khỏi, mặt khác tự nhiên là do hắn hiểu rất rõ thực lực đằng sau công ty này, không nên vì một lần hợp tác mà lưu lại ấn tượng xấu.
Quan trọng nhất là trong quá trình đàm phán, Dụ Tranh Độ không hề biểu hiện dấu hiệu nhượng bộ, còn Thương Khuyết lại cảm thấy thấy hứng thú với game hơn là việc hợp tác, mà vấn đề là bộ dạng của Thương Khuyết khi nhìn Dụ Tranh Độ đàm phán… rất say mê.
Song phương đều là người thoải mái, sau khi xác định hợp tác thì mấy chi tiết nhỏ không cần quá xoắn xuýt, kể cả khi Thương Khuyết đưa ra yêu cầu hy vọng sau này có thể tự mình tham dự vào quá trình phát triển game, Ngụy Tiêu cũng đồng ý.
Dựa theo suy nghĩ của Ngụy Tiêu thì Thương Khuyết xem như là người hiểu rõ chi tiết IP này nhất, hắn nguyện ý rút thời gian tham gia vào kế hoạch phát triển trò chơi chính là việc tốt mà Song Giác còn cầu không được.
Chỉ là không biết tại sao từ đầu tới cuối Dụ Tranh Độ vẫn luôn mang theo nụ cười bí ẩn.
Chờ bọn họ ký xong hợp đồng, Dụ Tranh Độ nắm lấy tay hắn, khách sáo mà nói rằng: “Ngụy tổng, sau này mong ngài thông cảm cho chúng tôi nhiều hơn.”
Ngụy Tiêu: “…”
Hắn ta nhất thời không hiểu rõ ý của Dụ Tranh Độ.
Chỉ thấy Thương Khuyết tinh thần phấn chấn, không kịp đợi mà đưa ra đề nghị đầu tiên cho game: “Tôi cảm thấy trò chơi này có thể tạo ra một thần binh có thể giết chết địch trăm phần trăm, toàn bộ điều kiện thiết kế đều do tôi…”
Ngụy Tiêu: “…!!!”
Hiện giờ hắn ta hối hận có kịp không!

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi chi tiết miêu tả địa phủ và núi La Phong đều có chút sai biệt, địa phủ trong Phật giáo hay Đạo giáo cũng khác nhau, hơn nữa có nhiều ghi chép có chỗ mâu thuẫn, triều đại khác nhau cũng có chỗ khác biệt.
Cho nên nếu mọi người đọc thấy trong truyện khác với ở ngoài thì không cần quá xoắn đâu ha.
Ngụy Tiêu: Sản phẩm chuyên nghiệp của Song Giác hôm nay bị khiêu chiến nghiêm trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.