Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 102: Tiễn quỷ nghèo




Editor: Lông
Phúc Đức chính thần khẳng định không dám để Dụ Tranh Độ với ngỗng cùng bái ông, cũng may ba mẹ Dụ đi nói chuyện xã giao với người khác, không rảnh nhìn chằm chằm Dụ Tranh Độ khiến Dụ Tranh Độ thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội lôi Thương Khuyết ra ngoài.
Dòng người tới từ đường Dụ thị ngày càng đông, Dụ Tranh Độ tùy ý nhìn lướt qua phát hiện rất nhiều người không phải người trong tộc Dụ thị, quả nhiên như lời mẹ Dụ nói, danh tiếng Phúc Đức chính thần rất tốt hấp dẫn nhiều người khác họ cũng tới đây cầu.
Dụ Tranh Độ nói đùa: “Sát hạch nhân viên năm nay có thể tăng tiền lương cho Phúc Đức chính thần rồi.”
Thương Khuyết gật đầu: “Ừ, kế hoạch sát hạch thành tích cùng phương án đề bạt thăng cấp đã làm xong. Sau Tết sẽ mở cuộc họp, nếu không có vấn đề gì thì sẽ nhanh chóng triển khai.”
Là một ông chủ có lòng cầu tiến, bây giờ Thương Khuyết không chỉ có thành tựu trong game mà trong cả phương diện quản lý doanh nghiệp, hắn đã xuất sắc thông qua bảo vệ luận án lấy được chứng chỉ MBA, có thể phối hợp với các chuyên gia trong các bộ khác để đưa ra phương án.
Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết nói về kế hoạch sát hạch thành tích rất rành mạch, rõ ràng thì trong lòng cảm khái không hổ là Quỷ vương, cho dù bình thường nhìn rất ham chơi nhưng lúc cần thiết thì lại chuyên nghiệp và tài giỏi hơn bất cứ ai.
A, bạn trai của tui hấp dẫn quá.
Cậu không kìm lòng được mà muốn khích lệ Thương Khuyết vài câu thì nghe Thương Khuyết vui vẻ nói: “Anh đã để em trở thành người đứng đầu trong kì sát hạch.”
Dụ Tranh Độ: “…Anh có thể đừng thiên vị quá rõ ràng như vậy được không?”
Thương Khuyết nghiêm túc hỏi lại: “Ví dụ?”
Dụ Tranh Độ: “Chí ít thì cũng nên đợi em thi xong rồi hẵng để em đứng đầu.”
Anh sếp chắc sẽ không để cậu ngồi ngoài vị trí đầu nên cậu chỉ có thể nhắc nhở anh sếp cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn một chút.
Thương Khuyết như có điều suy nghĩ gật đầu: “Có lý.”
Dụ Tranh Độ cạn lời nhìn Thương Khuyết, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới thanh âm: “Là Tranh Độ sao?”
Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một nam thanh niên cao gầy, dáng vẻ quen quen hướng tới chỗ cậu.
Dụ Tranh Độ suy nghĩ một hồi mới nhớ đây là ai, vội vàng chào hỏi: “Vĩ Khâm, đã lâu không gặp.”
Người này tên là Trâu Vĩ Khâm, cũng là người trấn Cẩm Đàm, cùng học sơ trung với Dụ Tranh Độ nhưng cấp ba hai người không học chung nên dần dần không liên lạc nữa, chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thì tán gẫu vài câu. Sau đại học thì càng ít gặp hơn nên mới đầu Dụ Tranh Độ không nhận ra cậu ta.
Dụ Tranh Độ cười nói: “Sao cậu cũng tới đây?”
Trâu Vĩ Khâm trông không khỏe lắm, nghe vậy thì khoát tay áo: “Mẹ tớ nói Phúc Đức chính thần của Dụ thị các cậu rất linh nên kéo tớ tới đây thắp nhang.”
Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu thì có một người phụ nữ mặc đồ giản dị chạy tới kéo Trâu Vĩ Khâm: “Vĩ Khâm, sao con còn ở đây làm gì? Nhanh chóng tới bái thần đi chứ.”
Người nọ là mẹ của Trâu Vĩ Khâm, cậu ta nghe tiếng thì đáp: “Biết rồi.”
Đang định chào tạm biệt Dụ Tranh Độ thì lúc này đôi mắt mẹ Trâu đột nhiên sáng lên, nhìn Dụ Tranh Độ nói: “Đây không phải là con trai của Dụ Xuyên à?”
Dụ Tranh Độ lễ phép gật đầu: “Cháu chào cô.”
“Ai, giờ trong trấn ai cũng biết công việc của cháu rất tốt, tiền đồ rộng mở. Nhắc tới cháu ai ai cũng khen, ba mẹ cháu cũng nở mày nở mặt, Vĩ Khâm nhà cô so với cháu đúng là kém xa.” Mẹ Trâu chua xót nói.
Trâu Vĩ Khâm nghe mà tối sầm mặt mày: “Mẹ nói mấy điều đó làm gì chứ.”
“Mẹ nói thật mà, có gì không đúng đâu. Lại nói không phải con và Tiểu Dụ là bạn học à? Có cơ hội để người ta giúp con một chút thì có sao.” Mẹ Trâu vừa nói vừa liếc nhìn Dụ Tranh Độ, “Cháu nói có đúng không, Tiểu Dụ?”
Trâu Vĩ Khâm lúng túng không thôi, ném ánh mắt xin lỗi với Dụ Tranh Độ: “Cậu đừng để ý.”
“Không sao.” Dụ Tranh Độ vung tay, mẹ Trâu là kiểu người nhỏ nhặt điển hình thích tính toán chi li với lợi dụng nên tuy Trâu Vĩ Khâm là người có tính cách tốt nhưng bạn học trước đây đều không thích gia đình cậu ta.
Trâu Vĩ Khâm kéo tay mẹ mình muốn rời đi nhưng mẹ Trâu chớp mắt mấy cái, cười ha hả với Dụ Tranh Độ: “Đúng rồi, công ty Tiểu Dụ chẳng phải có cái gì mà kiểm tra âm khí sao? Hay là cháu đo cho chúng ta đi.”
“Mẹ!” Trâu Vĩ Khâm lườm mẹ mình, “Của người ta là có thu lệ phí, mẹ đừng có nói lung tung nữa được không?”
Mẹ Trâu hùng hồn nói rằng: “Thì có tốn nhiêu đồng bạc đâu, chẳng phải các con là bạn học à? Kiểm tra một tí mà còn lấy tiền được sao?”
Bà nói xong cũng không chờ Dụ Tranh Độ đáp lại đã tự mình nói tiếp: “Tiểu Dụ, chắc cháu không biết năm nay nhà chúng ta quá xui xẻo rồi. Cô khổ cực cả đời nuôi Vĩ Khâm tới lúc đi làm, hy vọng trong nhà có thể cải thiện được cuộc sống, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo. Cô thấy tám phần mười là dính phải thứ gì đó bẩn thỉu, cháu kiểm tra cho cô nhé?”
Dụ Tranh Độ không để ý tới mẹ Trâu chỉ nhìn Trâu Vĩ Khâm, mặt Trâu Vĩ Khâm đen như đít nồi: “Cậu đừng để ý tới bà ấy.”
Dụ Tranh Độ đang định từ chối mẹ Trâu thì Thương Khuyết ở bên cạnh vẫn luôn bàng quan bỗng nhiên mở miệng: “Không cần kiểm tra, các người đều không sạch sẽ.”
Sắc mặt Trâu Vĩ Khâm cùng mẹ Trâu biến đổi, đặc biệt là mẹ Trâu lập tức không khách sáo: “Này, thằng nhóc kia sao dám nói chuyện như thế hả?”
Dụ Tranh Độ cũng hơi ngạc nhiên, ban nãy cậu không để ý mẹ Trâu là bởi vì không thấy bên người Trâu Vĩ Khâm có gì bất thường nhưng nghe thấy Thương Khuyết nói như thế thì cậu vội lấy điện thoại La Phong ra, mở ứng dụng kiểm tra âm khí quét Trâu Vĩ Khâm với mẹ cậu ta, kết quả nồng độ âm khí của hai người rất nặng, mà mẹ Trâu thì nghiêm trọng hơn.
Dụ Tranh Độ bỗng cảm thấy hào hứng, nói với Trâu Vĩ Khâm: “Vĩ Khâm, hay là tụi tớ tới nhà cậu xem thử?”
Trâu Vĩ Khâm không hiểu: “Sao vậy?”
Dụ Tranh Độ nghiêm túc: “Có khả năng nhà các cậu có quỷ.”

Trên đường tới nhà Trâu Vĩ Khâm, mẹ Trâu cằn nhằn không ngừng: “Làm gì có chuyện ma quái chứ? Có phải cháu nói lung tung để bắt chúng ta mua đồ công ty cháu đúng không?”
Tuy lúc trước mẹ Trâu nói nghi là mình dính vật gì bẩn thỉu nhưng thực chất chỉ là oán giận thuận tiện chiếm tí lợi lộc từ công ty Dụ Tranh Độ, chờ sau khi Dụ Tranh Độ xác thực bọn họ dính phải vật bẩn thỉu thì bà lại nổi lòng nghi ngờ.
Dụ Tranh Độ biết tính cách của bà nên lười tính toán, ra vẻ mắc điếc tai ngơ rồi đi nói chuyện với Trâu Vĩ Khâm.
Trâu Vĩ Khâm nói cho cậu biết sau khi tốt nghiệp đại học năm ngoái thì cậu đã được ngân hàng tuyển dụng vào làm quản lý khách hàng thông qua trường học. Trấn Cẩm Đàm nhỏ nên người có thể học lên đại học không nhiều, có thể vào ngân hàng thì đã coi như khá tốt rồi. Trâu Vĩ Khâm cũng rất cố gắng, đi sớm về muộn nên công trạng cũng không tệ. Bởi vậy mới đầu nhà Trâu rất đắc ý, mẹ Trâu thì càng được nở mày nở mặt.
Có điểm không tốt chính là mẹ Trâu lo lắng cậu ta ở bên ngoài xài bậy bạ nên không muốn cho cậu tự quản lương. Nếu cậu ta không đồng ý thì đòi chết nên cuối cùng Trâu Vĩ Khâm đành phải đưa một phần thu nhập cho bà.
Không ngờ mẹ Trâu keo kiệt cả đời, trên tay mới có được chút tiền lại học người ta cho vay, kết quả lại đổ hết tiền xuống sông xuống biển.
“Ban đầu bà ấy còn gạt tớ. Tớ làm ở trong ngân hàng có quỹ tích lũy, cho vay cũng có chiết khấu, vốn nghĩ cuối năm mượn ít tiền mua trước căn nhà nhỏ nhưng bà ấy nói với tớ là tiền tiết kiệm theo định kỳ, kêu tớ sang năm hãy mua nhưng sau này giá nhà lên cao quá nên tớ chờ không nổi, lúc đó bà ấy mới nói thật.” Trong giọng nói Trâu Vĩ Khâm có sự oán giận, “Nếu ban đầu bà ấy bàn trước với tớ thì tớ tuyệt đối sẽ không để bà ấy đi cho vay.”
“Chẳng phải mẹ làm thế là vì con sao?” Mẹ Trâu ở bên cạnh nghe thấy thì không thoải mái, phản bác lại, “Con chẳng biết gì cả. Lúc đó mẹ nói với người kia là lãi thu tới hai mươi phần trăm, người khác cho vay chỉ có mười phần trăm thôi. Nếu có thể thu hồi lại thì mẹ kiếm được gấp đôi người ta luôn.”
Dụ Tranh Độ nghe vậy mà đầu đầy vệt đen: “Hai mươi phần trăm… Cô cũng tin thật à?”
Trâu Vĩ Khâm cười lạnh: “Người ta ngay từ đầu đã không có ý định trả nên mới mặc mẹ muốn nói sao thì nói.”
“Đây là do vận may không tốt nên người kia làm ăn bị thua lỗ thôi.” Mẹ Trâu hơi giận nhưng vẫn mạnh miệng, “Người kia nói chờ sau này kiếm lời sẽ trả lại tiền.”
Trâu Vĩ Khâm trợn mắt: “Làm ăn thua lỗ mà còn có tiền mua xe sang? Chủ nợ thì phải ở cái nhà rách nát, người ta nợ mẹ mà sống còn tốt hơn mẹ đấy.”
Dụ Tranh Độ nghe mà kinh ngạc: “Đối phương còn mua xe sang sao, chẳng lẽ không chỉ lừa một mình mẹ cậu?”
“Ừ, người kia là tên cáo già, lừa một đống người tham lam, tính toán giống mẹ tớ.” Trâu Vĩ Khâm bất đắc dĩ nói, “Tiền đã đưa rồi, không phải là không có tiền mà là cố ý không trả, báo án cũng không có tác dụng, người ta còn tình nguyện ngồi tù nữa mà.”
Đang nói chuyện thì tới nhà Trâu Vĩ Khâm, một nhà của Trâu Vĩ Khâm lớn lên trong trấn Cẩm Đàm, nhà ở trung tâm trấn. Hai mươi năm trước cũng là nơi giàu có trong trấn nhưng bây giờ nhìn lại thì khá là cũ nát rồi.
Mẹ Trâu lấy chìa khóa mở cửa. Dụ Tranh Độ lập tức cảm nhận được chấn động như lần đầu tiên tới nhà Trâu Vĩ Khâm thời trung học, ai ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà gia đình cậu ta vẫn không thay đổi, vừa cũ vừa chật chội.
Tuy gia cảnh nhà Trâu Vĩ Khâm bình thường nhưng không tới nỗi bần cùng, có thể là do mẹ cậu ta thực sự quá chi li, nhà ở nhiều năm không sửa cũng thôi, nghe nói đồ dùng trong nhà đều mua từ hồi mới kết hôn, sơn bong tróc ra rồi vẫn không nỡ sơn lại. Không chỉ vậy, trong nhà còn mang về một đống đồ cũ, quần áo rồi giày, khăn mặt, bàn chải đánh răng, tất thủng lỗ chỗ đen xì đều không nỡ vứt bỏ, góc tường còn để một đóng hộp giấy cũ kỹ cùng với chai nhựa, lon rỗng nhặt từ bên ngoài về.
Toàn bộ gian nhà như trạm thu hồi phế phẩm.
Trước đây bạn học không thích tới nhà Trâu Vĩ Khâm ngoại trừ do tính cách chanh chua của mẹ Trâu thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là điều kiện nhà cậu thật sự không tốt.
Dụ Tranh Độ vừa vào cửa đã nghe thấy trong góc truyền tới tiếng huýt gió nhàn nhã, cậu quay đầu nhìn sang lập tức lông mày nhíu chặt lại.
Trong góc phòng khách Trâu gia vẫn chất đống chai lon lung tung nhưng lúc này bên trên chồng phế phẩm có một con quỷ vóc người thấp bé, gầy trơ xương, mặt một thân rách nát đang nằm lên.
Quỷ kia thảnh thơi nằm ở trên, vừa huýt sáo vừa tiện tay mò xem đống chai kia còn sót miếng nước nào không. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì chỉ định lười biếng liếc nhìn, ai ngờ ánh mắt vừa vặn đụng phải Thương Khuyết.
“Đại, đại vương!” Quỷ kia sợ tới mức run người, trực tiếp té từ trên chồng thùng giấy xuống, nằm nhoài lên đất ngay trước mặt Thương Khuyết, “Tiểu nhân không biết đại vương quang lâm nên không thể từ xa tiếp đón, mong đại vương tha mạng.”
Dụ Tranh Độ: = = Con quỷ này lạc hậu quá.
Trong ánh mắt Thương Khuyết để lộ sự ghét bỏ nhàn nhạt, nói với Dụ Tranh Độ: “Chẳng phải em nói chưa từng thấy quỷ nghèo sao? Giờ thấy rồi đấy.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Truyền thuyết nói gặp phải quỷ nghèo sẽ đánh mất tài vận… Chẳng trách Trâu gia bị người khác lừa tiền.
Dụ Tranh Độ yên lặng lấy ra điện thoại La Phong mở chức năng nhận diện quỷ đưa cho Trâu Vĩ Khâm xem.
Trâu Vĩ Khâm thấy thế thì chửi đổng ‘cái đù má’, sợ tới mức suýt nữa nhảy lên bàn: “Đây là cái gì?”
Dụ Tranh Độ: “Quỷ nghèo.”
Trên đầu Trâu Vĩ Khâm bốc lên một chuỗi dấu chấm hỏi: “Cái gì?”
Dụ Tranh Độ cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Chính là thứ mà hôm nay mọi người đều xua đuổi ấy.”
“Nhà chúng ta sao… sao… sao lại có thứ này chứ?” Mẹ Trâu lúc này đã sợ tới hai cẳng chân run bần bật, không dám tiếp tục nghi ngờ kỹ thuật công ty Dụ Tranh Độ nữa, “Vậy nên… nên… nên làm gì? Các cháu có thể bắt nó lại không?”
Lúc này quỷ nghèo mới phát hiện Thương Khuyết có quen biết người nhà này nhất thời sợ tới mức hai mắt mở to, còn run hơn mẹ Trâu, không ngừng nói: “Đại vương đừng ăn tui, tui không có vi phạm pháp lệnh, không trái với quy định địa ngục mà!”
Dụ Tranh Độ cau mày nói: “Mi chạy tới nhà người sống mà còn nói là không trái với quy định?”
“Tui không có, là người nhà này mời tui tới!” Quỷ nghèo hô to oan uổng, chỉ vào mẹ Trâu nói, “Bà này thu nhiều rác thải phế phẩm về nhà, ăn tết cũng không tiễn quỷ nghèo, đây chẳng phải là hoan nghênh tui sao?”
Dụ Tranh Độ nghe mà khóe miệng giật giật: “Còn có thể nói vậy sao?”
Không ngờ Thương Khuyết gật đầu thật: “Đúng là vậy.”
Thương Khuyết phổ cập kiến thức cho Dụ Tranh Độ mới khiến cậu hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra ngoại trừ quỷ nghèo là con trai của Chuyên Húc thì quỷ nghèo sau này thực chất là lười biếng, ô uế cùng với mặt tối của con người về tài vận mà sinh, đây cũng là lý do tại sao có tập tục xua đuổi quỷ nghèo bằng cách thanh lý rác thải cùng đồ bẩn.
Mẹ Trâu mang nhiều vật phế phẩm về, có rất nhiều thứ chẳng khác gì rác nhưng lại không nỡ vứt đi. Đây có thể chưa phải là nơi yêu thích của quỷ nghèo, hơn nữa tính cách mẹ Trâu rất hẹp hòi, bủn xỉn, dễ dàng mất đi ân tình phúc duyên, lâu dần trên người đều là vẻ nghèo túng tự nhiên hấp dẫn quỷ nghèo.
Trâu Vĩ Khâm nghe xong Dụ Tranh Độ thuật lại lời của quỷ nghèo thì cả người rơi vào trầm mặc thật lâu… Cậu lại không có cách nào phản bác được!
Mẹ Trâu lại hoàn toàn không nhận sai: “Nhưng rõ ràng sáng nay cô có xua nghèo, Vĩ Khâm cũng biết mà.”
Trâu Vĩ Khâm lúc này mới nhớ tới nên vội vàng gật đầu: “Đúng, nhà tớ sáng nay có đuổi.”
“Đuổi cái đéo!” Quỷ nghèo chỉ vào mẹ Trâu, “Bà ta đưa được một nửa lại lượm cái đĩa trong túi rác mang về đang ở trong đống phế phẩm ấy, không tin thì các người xem đi.”
Dụ Tranh Độ thuật lời cho mẹ con Trâu Vĩ Khâm nghe, Trâu Vĩ Khâm khó tin nổi nhìn mẹ mình: “Mẹ còn đem cái đĩa kia về?”
Trâu gia sử dụng bộ đồ ăn bằng inox mười mấy năm, trước Tết Trâu Vĩ Khâm đã mua bộ mới. Không ngờ mẹ Trâu dùng bộ mới trước Tết ba ngày rồi sau đó lại cất bộ mới, đổi lại bộ inox cũ mà giờ chúng đã không còn nhìn ra hình dạng gì nữa, Trâu Vĩ Khâm thực sự nhịn không được nữa ném hết vào trong thùng rác, không ngờ mẹ cậu ta lại mang về.
Mẹ Trâu phẫn nộ nói: “Thì nó có thể bán lấy tiền mà.”
Quỷ nghèo trầm mặc, bỏ cuộc nói: “Đại vương, cầu ngài nhìn rõ sự việc. Thật sự là tui vô tội.”
Dụ Tranh Độ hơi đổ mồ hôi, hỏi Thương Khuyết: “Nếu tên kia không làm trái với quy định thì nên xử lý như thế nào?”
Thương Khuyết: “Đuổi nghèo lần nữa là được.”
Nghi thức đuổi nghèo không khó, lại có Thương Khuyết tọa trấn, quỷ nghèo không dám hai lời. Mặc dù rất lưu luyến Trâu gia nhưng vẫn cẩn thận từng bước rời khỏi nhà Trâu, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt hai vị lãnh đạo của La Phong: “Thương tổng, Dụ tổng, tui đi đây. Có duyên sẽ gặp lại nhé!”
Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Đừng, tốt nhất là đừng gặp nữa.” Ai muốn có duyên với quỷ nghèo chứ!
Trâu gia hai lần đuổi nghèo đã kinh động tới hàng xóm, xung quanh nhìn thấy Trâu Vĩ Khâm ở ngoài cửa nổ pháo thì vừa ăn táo vừa nói: “Sao nhà cháu đốt pháo? Bộ pháo không cần tiền à?”
Hình tượng keo kiệt của mẹ Trâu đã in sâu vào lòng người, có thể đốt một lần thì nhà Trâu tuyệt đối sẽ không đốt lần thứ hai.
Thế nhưng ngay sau đó, hàng xóm lại thấy được cảnh tượng khó hiểu, đó là cảnh mẹ Trâu hùng hục vác túi lớn đi ra, vẻ mặt đau lòng đi xuống dưới nhà.
Hàng xóm giật nảy mình: “Mẹ Trâu, bà đang làm gì đấy?”
“Vứt rác.” Mẹ Trâu đáp, trong giọng nói mang theo ý không nỡ, “Mấy đồ cũ trong nhà đều vứt hết.”
“Cái gì? Bà đều vứt hết đi á?” Hàng xóm như thấy được kỳ tích thế giới, cằm suýt nữa rớt xuống đất, “Không phải bà hay nói mấy thứ này có thể giữ lại sao? Vứt đi không tiếc à?”
Mẹ Trâu có nỗi khổ nhưng không nói được, cũng không thể nào nói là vì đống rác này mà mời quỷ nghèo tới, vậy thì chắc thành trò cười của cả trấn mất nên chỉ có thể nhắm mắt nói: “Cần thiết thì mua cái mới là được.”
‘Lộp bộp’, quả táo trên tay hàng xóm rơi xuống đất.
Thật ra mẹ Trâu vốn không muốn nhưng Dụ Tranh Độ nói cho Trâu Vĩ Khâm nếu như nhà cậu ta cứ tiếp tục như vậy thì sau này còn có khả năng dẫn quỷ nghèo tới nữa. Chuyện tới mức này, Trâu Vĩ Khâm không thể nhượng bộ mẹ mình được, cương quyết ném hết những thứ không thể dùng trong nhà đi, chờ sang năm mới sẽ tìm người sửa lại nhà, đổi đồ dùng.
Nhưng cũng không cần chờ sửa, sau khi ném hết chồng phế phẩm trong nhà đã khiến Trâu gia sạch sẽ, sáng loáng lên. Trâu Vĩ Khâm cảm giác mình đã nhổ được cục đờm trong họng: “Tớ cảm thấy hiện giờ tâm tình nhẹ nhàng, thoải mái hơn rồi.”
Thương Khuyết có ấn tượng không tệ với cậu ta, thấy thế thì hiếm khi nhiều lời thêm mấy câu: “Cho dù không có quỷ nghèo thì trong nhà cũng không thích hợp chồng chất quá nhiều đồ phế thải.”
Ở Trung Quốc có nhiều nơi cho rằng nhà ở là không gian có hạn nên phải định kỳ dọn dẹp, nếu như trong phòng chất quá nhiều đồ vô dụng, không gian bị phế vật chiếm lấy thì tài vận sẽ không vào được.
Trâu Vĩ Khâm thổn thức: “Đúng là vậy.”
“Kỳ thực chuyện này dùng tư duy biện chứng cũng có thể phân tích ra.” Dụ Tranh Độ cười nói, “Thông thường mà nói những người chăm chỉ và tốt bụng thường dễ dàng kiếm được nhiều tiền, cũng dễ dàng nhận được sự trợ giúp của bạn bè cũng chính là tài vận tốt mà chúng ta thường nói. Mà những người như thế thường sẽ không để nhà mình chất đầy rác thải.”
Cho nên nói chân chính có thể cải thiện sinh hoạt thật ra là nhờ cần cù với nhân phẩm, mà những thứ này lại biểu hiện ở mặt thái độ của một người.
Ví dụ như mẹ Trâu bị lừa tiền, bản chất là vì bà tham những món hời nhỏ, cho dù không có quỷ nghèo thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt, quỷ nghèo chỉ là chất xúc tác quá trình thôi.
“Ừ.” Thương Khuyết vuốt gáy Dụ Tranh Độ, “Em học phép biện chứng rất tốt.”
Dụ Tranh Độ: “…”
“Nếu như mẹ tớ có thể thay đổi thì cũng không tính là bị lừa vô ích.” Trâu Vĩ Khâm thở dài nói, “Tiền thì có thể kiếm lại.”
Dụ Tranh Độ liếc nhìn cậu ta, cười nói: “Hay là công ty tớ thử giúp cậu đòi nợ?”
Trâu Vĩ Khâm không ôm hy vọng lắm: “Là một tên lừa đảo tình nguyện ngồi tù cũng không chịu trả tiền lại thì các cậu có cách gì chứ?”
Dụ Tranh Độ chà xát tay: “Thử xem.”
Trâu Vĩ Khâm thấy thế thì xua tay: “Đừng nói là các cậu định dùng bạo lực đấy? Đây là trái pháp luật, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện đó!”
Dụ Tranh Độ cười thần bí: “Yên tâm, chúng tớ là công ty chính quy.”

Tối đó, trên diễn đàn Phong xuất hiện bài tuyển dụng:
Tiêu đề: Tuyển việc làm, tử trạng càng thảm càng tốt
Lâu chủ: Như trên, yêu cầu có kỹ thuật báo mộng, lương tổng kết mỗi đêm
Dưới bài post đều là hoan hô vui mừng: Quỷ chết thảm chúng ta cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân nghề nghiệp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.