Thời Đại Cấm

Chương 87: Phân phó và ý tưởng vủa Lưu Chính Minh! Kế hoạch mới




Nhìn xong toàn bộ thông tin cần thiết về Luyện Phù về sau, Lưu Chính Minh mới hướng chú ý của mình đến quyển được gọi Y Dược Bách Khoa Toàn Thư kia.
“Trong này không chỉ có thông tin về toàn bộ các loại thảo dược mà còn kèm với cả công năng cùng phương thức điều chế nữa này.”
Đọc quyển sách dày cộp trên tay, hai mắt hắn sáng lên, kiến thức đối với y dược trực tiếp được tăng thêm một mảng lớn.
“Nếu như ta...” một cái chủ ý bắt đầu xuất hiện trong lòng Lưu Chính Minh, cái chủ ý sẽ định hướng cho kế hoạch tiếp theo của hắn.
Xử lý hết toàn bộ, Lưu Chính Minh mới ly khai hệ thống không gian. Nhìn lấy cảnh hắn đột nhiên hơi co giật một cái, Tiểu Mộc có chút sợ hãi, bất quá do đã được tiểu Kim trấn an rằng đây chỉ là hành động thường thấy của chủ nhân, nó cũng không có phản ứng thái quá, chỉ là trong lòng nghĩ đến có câu thành ngữ “ Lắm tài nhiều tật.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thu dọn thôi.” Nhìn lấy độc vụ không sai biệt lắm đã bị khử đi toàn bộ, Lưu Chính Minh mới thu hồi lại Bất Diệt Linh Viêm, hướng nhị thú bên cạnh nói ra, tiện tay xuất ra mấy cái giới chỉ, một bên bắt đầu hấp thu lấy linh khí.
Tuy rằng vẫn luôn ở bản thể, thế nhưng việc cho đồ vào trong giới chỉ đối với bậc hai sinh mệnh như nhị thú mà nói chính là không thể dễ dàng hơn.
Chỉ trong chốc lát, tài sản tích luỹ cả trăm năm của Tuỳ Hư Mãng Xà nhanh chóng bị cho hết vào bên trong giới chỉ. Đối với việc Tuỳ Hư Mãng Xà giàu có như vậy, thậm chí so với tam đại gia tộc của Tương Liên Thành còn muốn giàu có hơn, Lưu Chính Minh cũng không có suy nghĩ nhiều, hay đơn giản là không thấy kỳ lạ chút nào.
Thứ nhất, Tuỳ Hư Mãng Xà có tu vi Nhập Thánh cảnh đỉnh phong, bất quá sức chiến đấu chân chính cũng có thể đối cứng với Nhập Thần cảnh cường giả, sở hữu độc vụ vô cùng lợi hại, thu thập mấy cái linh dược này đối với nó cũng không đến nỗi khó khắn.
Thứ hai, nó là bá chủ của cả khuôn viên rừng chỗ này, lại còn tích luỹ qua cả trăm năm, rất nhiều đồ vật cũng là không có cần thiết phải dùng hoặc là không biết dùng, thế nên cũng chỉ có cách lưu trữ lại, bất quá bây giờ chính là tiện nghi Lưu Chính Minh.
Còn đối với tam đại gia tộc mà nói, bọn họ dưới phải đối phó với vấn đề thường ngày, trên lại phải chịu lấy phủ thành chủ cùng các thế lực lớn chèn ép, dược liệu trên căn bản phải do luyện đan sư luyện chế lấy đan dược thì mới có thể giữ vững được địa vị, hơn thế Lưu Chính Minh cũng không cho rằng mình đã có thể thó hết toàn bộ căn cơ của họ, cùng lắm cũng chỉ là thương gân động cốt mà thôi, dù sao cho dù phân thân dưới che chở của Tiểu Kim sức chiến đấu vẫn chỉ là Đấu Linh., cùng lắm kết hợp lấy vũ khí miến cưỡng đánh lại Đấu Vương.
Định nghĩa của Lưu Chính Minh đối với đánh lại đó chính là nằm trong ba từ: không chết - có thể phản kháng - có thể ngược sát đối phương ( nếu có cơ hội). Hắn hoàn toàn có thể dùng Xích Ngọc cầu hoá thành súng máy, trực tiếp một đợt sấy, Đấu Vương đỉnh phong cũng có khả năng vẫn lạc. Đây chính là ưu thế của vũ khí dạng này.
Dù sao Xích Ngọc Cầu chính là đã đạt Hoàng cấp binh khí, sức mạnh thì miễn bàn, tự thân Lưu Chính Minh sở hữu nhục thân cùng linh hồn kiên cố gấp mấy lần đồng giai, nhục thân càng là cùng Đấu Vương sánh vai, kết hợp với Bất Diệt Linh Viêm, phổ thông Đấu Vương hiện tại đánh là không chết hắn.
Chỉ trong vài cái nén hương, Lưu Chính Minh cũng đã luyện hoá được toàn bộ đám linh khí, trực tiếp chuyển hoá tự thân linh lực, cũng khiến cho Kim Đan tấn cấp.
Kim Đan thập tam chuyển, thành!
Sau đó hắn lấy ra yêu đan của Tuỳ Hư Mãng Xà, có chút lâm vào trầm tư. Thấy cảnh đó, một bên đã thu thập xong xuôi tiểu Mộc, không bỏ lỡ cơ hội tăng cường độ thiện cảm, nhanh chóng hỏi:
“Chủ nhân, người có điều gì khó hiểu sao?”
“Không có gì.” Lưu Chính Minh lắc đầu: “ Chỉ là nếu yêu thú tu vi chưa đạt đến Nhập Thánh cảnh liệu có thể xuất hiện thể nội yêu đan không?”
Nghe thế, cả tiểu Kim cùng Tiểu Mộc đều cùng nhau lắc đầu, đồng thanh đáp:
“Không có chủ nhân, thành tựu Yêu Đan chính là đột phá đến Đấu Linh/ Nhập Thánh. Đó chính là lý do là gần như không có một con yêu thú nào có thể xuất hiện yêu đan trước khi đột phá cả.”
“Gần như?” Lưu Chính Minh nháy mắt bắt lấy trọng điểm.
“Đúng thế chủ nhân.” Lần này thì chỉ có Tiểu Kim nói:” Tỷ như Thanh Long nhất tộc mà nói, có một số con rồng con khi mới sinh ra đã xuất hiện Long Châu, tuy điều này chỉ là truyền thuyết thôi bất quá cũng có rất nhiều bằng chứng đã chứng minh rằng nó có tồn tại, điều này cũng xuất hiện ở một số các loài cổ lão Đấu Thú, bất quá tỷ lệ này nhỏ đến đáng thương.”
Nghe thế, Lưu Chính Minh mới vô ý liếc mắt nhìn lại về phía Xích Ngọc Cầu, hiện tại cũng xuất hiện hình con rắn ở phía trên, lẩm bẩm:
“Có chút ý tứ.”
——————————
Dọn dẹp hết thảy về sau, Lưu Chính Minh nhìn lấy cả cánh rừng bạt ngàn xung quanh, rồi như có ý tưởng gì, bèn hướng tiểu Mộc ra lệnh:
“Tiểu Mộc! Bây giờ thì ngươi không cần phải theo ta nữa.”
“Thế nghĩa là sao chủ nhân? Chẳng lẽ ta làm gì sai sao? Sao ngài lại muốn giải trừ khế ước?” Tiểu Mộc nghe thế chợt mộng bức, nó nhớ rằng là nó có chọc gì khiến chủ nhân không cao hứng đâu?
Lưu Chính Minh biết tiểu Mộc chính là hiểu nhầm ý tứ của mình, bèn lắc đầu:
“Không phải giải trừ quan hệ, mà là ta cần ngươi đem thuộc hạ của ngươi đem tiếp quản nơi này. Dù sao ở đây Nhập Thánh cảnh đỉnh phong cũng chỉ có mỗi con mãng xà này mà thôi, đám còn lại cũng không có nổi một Nhập Thánh cấp bậc, lấy sức ngươi mà còn không xử lý được thì quá vô dụng rồi.”
Tuý Mộc Thiên Hổ nghe vậy mới gật đầu, giọng điệu chắc chắn nói ra:
“Yên tâm chủ nhân. Ta khẳng định sẽ không làm ngài thất vọng. Bất quá chủ nhân, xin ngài giải thích cho ta một cái nghi hoặc.”
“Nói.”
“Việc chiếm cứ lấy địa bàn của nó thực sự là có quan trọng hay không? Dù sao tất cả tài nguyên vẫn là ngài cầm hết rồi.”
Lưu Chính Minh nghe vậy thì cũng không đáp luôn, mà chỉ mỉm cười:
“Về sau ngươi sẽ biết.”
————————————
Phân phó lấy tiểu Mộc tất cả mục tiêu về xong, đợi tiểu Mộc đi rồi, Lưu Chính Minh mới hướng tiểu Kim nói ra:
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Vị trí, Lâm Vũ trấn. Bất quá trước đó ngươi cứ thu nhỏ lại vào tay áo của ta đi, tránh một số sự kiện phát sinh không cần thiết.”
“Rõ chủ nhân.”
Thấy tiểu Kim chui vào áo mình về sau, Lưu Chính Minh chính lại một chút thân trang, tay lướt qua Hoàng Thiên Lô, trong lòng thầm nghĩ:
“Chắc tầm vài ngày nữa nàng cũng sẽ tỉnh lại rồi, đến lúc đó ta sẽ lại có thêm một Nhập Thánh cảnh trợ giúp. Bất quá trước đó vẫn là tìm đầy đủ dược liệu của Quang Phụng Thừa Đan đã, dù sao ta cũng có thể phục dụng nó để lĩnh ngộ lấy Quang Minh Ý Cảnh cũng không phải không thể, đến lúc đó kết hợp giữa Thái Dương Ý Cảnh cùng Quang Minh Ý cảnh thì uy lực sẽ còn mạnh hơn gấp bội.”
Nghĩ đến đấy, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh hắn đã nhanh chóng biến mất, cả cánh rừng vẫn tĩnh lặng như ban đầu, tựa như không có gì xảy ra đồng dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.