Thời Đại Cấm

Chương 83: Tuỳ Hư Mãng Xà? Đưa đồ Ăn mà thôi




Đồng tử Tuỳ Hư Mãng Xà thấy như vậy lập tức co rút lại, giờ phút này đến từ bản năng của nó cho nó một cảm giác cực độ nguy hiểm.
Nó sẽ chết!
Tuỳ Hư Mãng Xà nhanh chóng giật đầu lại, từ trong mồm cũng tuôn ra một làn khói độc, hướng về xung quanh liên tục phun lấy. Chỉ trong chớp mắt, khuôn viên chục mét đã được bao phủ bởi một vùng cực độc.
Côn trùng chỉ vừa tiếp xúc với làn khói độc này nhanh chóng bị chết bất đắc kỳ tử, thân thể nhanh chóng như bị axit dội vào, không ngừng bị ăn mòn ra thành một vũng nhờn, cuối cùng không để lại bất cứ dấu vết gì cả.
Đây chính là lý do coi như trong trấn có Nhập Thần cảnh cường giả cũng không dám xâm phạm, bởi chất độc này không những có cường độ ăn mòn vô cùng lớn với cả nhục thân, thậm chí thần hồn cũng bị ảnh hưởng. Không chỉ như vậy, chất độc này đối với không đủ cường đại thần niệm cũng giống như chính là vô hình vô tướng, gần như không thể phát hiện.
“Xì xèo xì xèo...”
Chất độc không ngừng lan rộng, bắt đầu thẩm thấu sâu vào lòng đất. Một vùng này đã nhanh chóng trở thành một vùng đất chết, chất độc cùng không vì gió mà bị phân tán, ngược lại liên tục ngưng tụ, nhanh chóng tạo thành giống như một cây nấm đồng dạng, bao phủ lấy toàn thân của Tuỳ Hư Mãng Xà.
Tuỳ Hư Mãng Xà thấy vậy, thì vội thở dài. Rất may là do nó cũng vô cùng cẩn thận, để đề phòng nhân loại thơm ngon kia chạy trốn, đã chôn thật sâu chất độc dưới lòng đất, nếu không thì cũng không thể tạo một vùng nhanh như này được. Thật là trớ trêu, cái lồng độc lúc trước nó còn nghĩ sử dụng để vây khốn đối phương giờ đã trở thành thủ đoạn bảo mệnh của nó, chính là điều mà nó không nghĩ tới.
Bất quá, cho dù chất độc của nó có cường đại đến đâu, hiện tại vẫn chưa đạt đến mức phá vỡ được bức tường không khí. Chỉ thấy ngay lập tức tại sau lưng nó, xuất hiện một đạo giống như bong bóng, bên trong lấp loé từng tia linh lực.
“Thuỳ Năng Thư Các Hạ,
Bạch Thủ Thái Huyền Kinh.”
Nương theo một giọng quát, nhất đạo kiếm quang đã bay đến, trong chớp mắt đã chém ngay vào phía trên cổ của Tuỳ Hư Mãng Xà. Trong ba tức, một cái đầu khổng lồ rơi xuống, máu tươi phun tung toé, thấm đẫm cả khoảnh đất xung quanh.
Tuỳ Hư Mãng Xà, chết!
Đến chết nó cũng không minh bạch là vì thế nào mà nhân loại kia lại có thể đi đến sau lưng nó nhanh thế, mà nó cũng không có phát hiện, hay lại như là cái vòng bong bóng đó là gì, và vì thế nào mà nhục thân của nó đứng trước dù chỉ một cú chém của kẻ kém nó tận ba cái tiểu cảnh giới lại có thể trong nháy mắt cắt xuyên cổ nó?
Tất cả nghi vấn này vẫn đi theo nó đến tận tử vong, trong đôi mắt vẫn bộc lộ vẻ không cam tâm, cùng với đó chính là kinh nghi bất định.
Lưu Chính Minh chém xong đầu này mãng xà về xong, cũng nhanh chóng thoát ra khỏi vùng bị lây nhiễm chất độc. Tất nhiên, vẫn có một chút khói độc đã dính lên trên người hắn, ngay khi mà hắn tung ra cú chém, hắn cũng phải giải trừ một phần của [ Kết Lực ], chất độc đã không bỏ lỡ cơ hội mà len lỏi vào.
Lưu Chính Minh có chút kì quái nhìn về phía đám chất độc, cũng đánh giá uy lực của nó:
“Thảo nào mà ngay cả vị Nhập Thần kia cũng không định ra tay với con mãng xà này, lực lượng ăn mòn thực sự là khủng khiếp. Coi như với cái đám chất độc vẫn còn đang dính trên người ta, cũng đủ để ăn mòn đến chết một Nhập Thánh cảnh sơ kỳ bình thường rồi. Bất quá, đối với ta mà nói...”
Tự lẩm bẩm đến đây, đầu ngón tay của hắn cũng bốc lên một đoàn thanh sắc hoả điêm, trong nháy mắt thiêu đốt hết đám chất độc còn sót lại trên cơ thể, chỉ để lại một đoàn vô cùng tinh thuần linh khí, đây cũng chính là bản chất của chất độc bên trong Tuỳ Hư Mãng Xà.
“...thật sự đúng là đi đưa linh khí nha.” Lưu Chính Minh nhanh chóng hấp thu lấy đoàn linh khí này, cảm giác không có chút nào bất ổn. Đây chính là chân chính thủ đoạn của Tuỳ Hư Mãng Xà, cố gắng tích trữ một lượng linh khí dư thừa trong cơ thể, sau đó lấy chất độc pha trộn lại để tạo thành một loại hỗn hợp, cũng chính vì lý do này mới khiến cho chất độc của nó có khả năng ngưng tụ, thẩm thấu, và trở nên gần như vô hình trước thần niệm của Nhập Thần cảnh, bởi vì căn bản, nó cũng chỉ là một loại linh khí biến dị thôi, Nhập Thần thần niệm cũng không đủ để phân biệt.
Bất quá bây giờ thật sự đúng là tiện nghi Lưu Chính Minh, vì trên căn bản hắn sở hữu Bất Diệt Linh Viêm, đối với một loại tiên thiên linh vật như dị hoả, đặc biệt là còn lọt top mười với công dụng về mặt bồi bổ sinh cơ mà nói, chất độc cỡ này đứng trước nó không có cái rắm gì dùng. Lưu Chính Minh chỉ cần đơn giản dùng Bất Diệt Linh Viêm đốt cháy hết chất độc bên trong khí độc, có thể nhanh chóng thanh lọc lấy chất độc, từ đó rút ra một lượng lớn linh khí để tự thân hưởng dụng.
Đứng đằng xa tiểu Kim cùng Tiểu Mộc nhìn thấy vậy nhao nhao hít vào một hơi lãnh khí, kế đó, tiểu Mộc cũng hướng tiểu Kim nói:
“Đây có phải lý do mà chủ nhân tuy đã nghe ta cảnh báo rằng con mãng xà này sở hữu chất độc vô cùng lợi hại vẫn lao vào cận chiến sao? Chủ nhân chẳng lẽ có thể thanh tẩy chất độc?”
Tiểu Kim nghe vậy thì cũng không biết trả lời ra sao, bởi vì lúc mà Lưu Chính Minh thu hoạch được Bất Diệt Linh Viêm, nó vẫn còn nằm trong ống tay của một phân thân, sử dụng lấy thiên phú ảo ảnh của nó để hỗ trợ lấy bọn hắn trộm đồ của tam gia tộc cơ mà.
Mà trên căn bản, nó cũng mới đạt đến Đấu Linh cũng không phải là quá lâu, đối với mấy chuyện như dị hoả cũng chỉ là nghe nói qua, chứ chính diện nhận biết cũng là chưa bao giờ.
Bất quá xuất phát từ niềm tin tuyệt đối của nó với Lưu Chính Minh, nó vẫn là ngạo kiều đáp:
“Hừ, phải nhìn xem đó là chủ nhân của ai. Chủ nhân đã làm vậy là khẳng định đã có đối sách, chúng ta chỉ việc nghe theo là được. Còn về việc chủ nhân có thể thanh tẩy chất độc, ta đương nhiên vẫn là... không biết!”
“Trang cái gì trang, đều là khế ước thú của chủ nhân trừ việc ngươi đã đi theo lâu hơn, còn lại thì có cái rằm gì dùng? Tu vi thì cũng kém, không những thế chiến đấu cũng không có nắm vững là bao nhiêu, cũng có cái gì trứng dùng?”
“Ngươi!...” Nghe thế tiểu Kim nghẹn cả cổ họng. Bất quá tiểu Mộc nói không sai, không phản bác được, đây mới là điều mà làm cho nó ức chế.
Kì thực Kim Quang Ảnh Viên tại thực chiến cũng không phải là yếu, bất quá về cận chiến chỉ được mỗi tấn công tương đối sắc bén nhờ vào Kim thuộc tính, còn lại thiên phú cũng chỉ là tạo huyễn cảnh cùng ảo ảnh, kết hợp với việc tiểu Kim cũng không phải quá mức lớn, từ khi sinh ra đến bây giờ mới loanh quanh tả hữu hơn hai chục tuổi, ngược lại cùng tiểu Mộc đồng lứa, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy bao bọc, kinh nghiệm chiến đấu tự nhiên là thiếu.
So sánh với nó, tiểu Mộc loại này trưởng thành tại sâm lâm chính là trải qua sinh tồn ác liệt, bất quá thiên tính của tiểu Mộc cũng là ôn hoà, thế nên số lượng sinh vật bị nó giết cũng không quá được chục đầu yêu thú, trên thân sát khí cũng tương đối yếu, cộng thêm bên cạnh có Tuỳ Hư Mãng Xà tuỳ thời xâm phạm khiến cho tự thân rèn giũa đối với tốc độ của nó cũng rất mạnh, nhưng khí thế được bồi dưỡng cũng không có là bao nhiêu.
Điều này cũng khiến cho tiểu Mộc nói là thật, khiến cho tiểu Kim rất chi là khó chịu. Bất quá chuyện này cũng chỉ là vài khắc, rất nhanh tiểu Kim nhanh chóng mở ra một nụ âm hiểm tiếu dung.
“Hắc hắc! Vừa nãy ngươi nói gì ta nghe không rõ.”
Tiểu Mộc nghe vậy chợt cảm thấy có gì đó không ổn, bất quá vì để đả kích đối phương hắn vẫn nói lại:
“Ta nói ngươi tu vi thì cũng kém, không những thế chiến đấu cũng không có nắm vững là bao nhiêu, cũng có cái gì trứng dùng?”
“Tu vi kém đúng không?” Tiểu Kim vươn cổ lên hỏi.
“Đúng! Sao, không phục?” Tiểu Mộc cũng không sợ, thách thức.
“Vậy ta hỏi ngươi, tu vi của chủ nhân là gì?” Tiểu Kim chợt hỏi lại, điệu bộ kèm theo vẻ giễu cợt.
“Nhập Thánh sơ kỳ, cùng tu vi với ngươi, làm -“ Tiểu Mộc nói đến đây bỗng nó chợt nhận ra có vẻ mình đã sập hố của đối phương.
“Tí nữa ta nói cho chủ nhân.”
“Ca, ta xin ngươi, đại ca...”
“Nể tình ngươi gọi ta một tiếng đại ca... Nằm xuống, lộn ba vòng cho ta xem.”
“Ngươi...”
Không quan tâm đến hai đứa kia đang đùa nghịch, lúc này Lưu Chính Minh đang bận dùng Bất Diệt Linh Viêm thiêu đốt lấy chất độc bên trong độc vụ, thanh tẩy lấy tinh thuần linh khí để hấp thu.
Luyện hoá hết thảy linh khí về sau, hắn hướng lên trời thở ra một ngụm trọc khí, trong đan điền Kim Đan cũng lại một lần nữa bị vòng xoáy lượn quanh.
Kim đan thập nhị chuyển, thành!
Lưu Chính Minh hơi nhíu mày lại, lần này cũng là lần hắn lại tăng cường rèn luyện lấy tự thân kim đan. Dù sao kim đan chính là một loại căn bản, kim đan càng mạnh thì tu sĩ sở hữu linh lực cũng càng tinh thuần, tốc độ tu luyện, toàn bộ thuộc tính cũng vì đó mà được đề thăng.
Bất quá việc này cũng tiêu tốn rất nhiều linh khí, dường như hết số lượng mà Lưu Chính Minh đã hấp thu từ đám độc vụ, hiện tại khu vực này cũng đã trở lại vẻ xanh tươi vốn có, đất đai cũng nhờ có Bất Diệt Linh Viêm đi qua lại bắt đầu ngưng tụ lấy từng tia sinh cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.