Thời Đại Cấm

Chương 74: Độ kiếp! (2)




Nhìn lấy đệ nhất trọng thiên kiếp, Lưu Chính Minh cũng không có chút nào hoảng hốt, chỉ trong chớp mắt, Viễn Xạ Kiếm vung lên phía trước, chém ra một đạo kiếm khí, hướng về phía kiếp vân lao tới.
Kiếm khí hoành không mà tiến, nơi nó đi qua, không khí như bị cắt làm đôi, nhanh chóng đụng độ đệ nhất trọng thiên kiếp. Ngay tại nơi kiếm khí cùng lôi kiếp gặp nhau, xung quanh loé lên từng đợt tia lửa điện.
“Xèo...xèo...”
Gần như cùng lúc, chỉ thấy đạo lôi kiếp đấy giống như không có sức chống cự đồng dạng, nhanh chóng bị kiếm khí đánh tan. Được đà xông lên, kiếm khí liên trảm thêm tận những hai đạo lôi kiếp nữa rồi đến tận đạo thứ tư mới bị phá.
Lưu Chính Minh cũng không gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng hướng về không trung chém ra tiếp ba đạo kiếm khí, lần lượt hoá giải hết nhất trọng thiên kiếp.
Kim Quang Ảnh Viên đứng ngay tại ngoài đấy hơn trăm trượng, trong ngực ôm lấy Hoàng Thiên Lô, theo dõi chăm chú lấy Lưu Chính Minh độ kiếp. Do tốc độ và phản xạ duyên cớ, nó cũng không thấy rõ ràng được tất cả hành động của Lưu Chính Minh, dù sao nếu tính ra thì nó vẫn chỉ còn là Kim Đan sơ kỳ.
Trong tầm mắt của nó, chỉ thấy đối mặt với lôi kiếp kinh khủng như thế kia, đối với Lưu Chính Minh không có chút nào uy hiếp. Chỉ thấy kiếm quang vừa hiện, lôi kiếp đã phá toái. Điều này khiến cho nó khâm phục không thôi. Nhớ lấy lúc trước kia nó được Lưu Chính Minh tặng cho đan dược, sau đó nó đã chui vào trong rừng để độ kiếp, nhất trọng lôi kiếp của Lưu Chính Minh cũng đã có uy lực mạnh hơn cả tam trọng lôi kiếp của nó.
“Tiếp theo sẽ là nhị trọng lôi kiếp cùng tam trọng lôi kiếp. Không biết chủ nhân vượt qua xong có đến nỗi bị thương không?”
Dựa vào sự sùng bái vô bờ bến của nó đối với Lưu Chính Minh, Bạch Kim Kim đương nhiên khẳng định là Lưu Chính Minh sẽ vượt qua được lôi kiếp, chỉ không biết là sẽ có bị thương nặng hay không mà thôi.
...
Giờ phút này đứng tại trên không trung, nhìn về phía kiếp vân đang nhanh chóng tụ lại, Lưu Chính Minh âm thầm cảm thán:
“Ân, đây chính là lôi kiếp sao? Sao ta có cảm giác yếu gà thế? Chỉ cần bốn đạo kiếm khí đã đủ phá được nhất trọng thiên rồi. Theo như ta thấy thì lôi kiếp luyện nhục thân cũng giống như là một lựa chọn không tồi, đặc biệt là khi ta đã đột phá về sau, nguồn năng lượng cần thiết để tăng lên cảnh giới nhục thân ắt cũng sẽ càng cao, không thể bỏ lỡ cơ hội này được.”
Nghĩ đến đây, Lưu Chính Minh lại dõi mắt về phía kiếp vân, lúc này đã ngưng tụ đệ nhị trọng thiên kiếp.
Thiên kiếp đột phá kim đan cảnh giới chia làm tam trọng, mỗi trọng có tổng cộng thập nhị đạo lôi kiếp, càng về sau, uy lực lại càng lớn. Nếu như tổng kết hết lại, chúng ta có tổng cộng tam thập lục đạo lôi kiếp, hay như giới tu chân nói, Tứ Cửu thiên kiếp!
Ngay tại lúc này, đạo lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống, uy năng so sánh với đạo cuối cùng của đệ nhất trọng lại lớn hơn gần như gấp đôi, khiến cho không gian ngập tràn một màu lam sắc.
Đối diện với đạo lôi kiếp này, Lưu Chính Minh cũng chỉ có hời hợt đưa Viễn xạ kiếm lên, uể oải hướng về không trung chém ra nhất đạo kiếm khí. Lần này, do uy lực của đạo lôi kiếp đã được đề thăng, thành ra kiếm khí đụng phải lôi kiếp về sau, cả hai đều cùng bùng nổ, nhanh chóng ảm đạm tiêu tán giữa phiến thia địa này.
Thấy như vậy, Lưu Chính Minh nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ ung dung, bất quá linh lực toàn cơ thể lại đồng thời bộc phát, hướng về phía thập nhất đạo lôi kiếp còn lại chém ra bốn thức:
“Triệu Khách Mạn Hồ Anh,
Ngô Câu Sương Tuyết Minh.
Ngân An Chiếu Bạch Mã,
Táp Đạp Như Lưu Tinh.”
Tứ thức đầu tiên của [ Lý Bạch Kiếm Pháp ] đã được Lưu Chính Minh tu luyện được đến ( Nhất Đại Tông Sư), phối hợp cùng với linh lực áp đảo một kim đan cảnh vừa mới tấn cấp bình thường gấp 225 lần, khiến cho uy lực của tứ thức đã đạt đến một cấp bậc mới hoàn toàn, hơn xa so với lúc trước.
Chỉ thấy bốn đạo kiếm quang hiện lên, nhanh chóng đi xuyên qua cả thập nhất đạo lôi kiếp, nhanh chóng khiến cho toàn bộ bị nát toái, thậm chí còn xé gió chém gần tới cả kiếp vân.
Đệ nhị trọng lôi kiếp, kết thúc!
Lưu Chính Minh mặt không biểu tình hướng về phía thương thiên, khẽ nhếch miệng trào phúng:
“Xem ra độ kiếp không hơn gì như thế này. Có cần ta phải đứng yên không làm gì không?”
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời, một âm thanh trầm thấp, tựa như đáp lại cuồng ngôn của Lưu Chính Minh. Mây đen lại càng ngưng tụ, tựa như muốn nhường thiên địa vĩnh viễn chìm trong bóng tối đồng dạng. Cuồng phong gầm thét, đem cây cối dưới mặt đất ép tới mức gần như bật cả gốc rễ. Sâu bên trong kiếp vân, lấp loé từng tia điện, nhưng lần này lại là hoàng sắc.
Nhìn thấy như vậy, đang ở bên ngoài quan sát Bạch Kim Kim chút nữa thì ngã xuống, miệng há hốc:
“Hoàng - hoàng sắc lôi kiếp! Thiên hôn địa ám! Đây chính là thiên nộ trong truyền thuyết để xử phạt những kẻ dám bất kính với thương khung! Chủ nhân...”
Nói đến đây, ánh mắt nó bắt đầu lo lắng nhìn về phía Lưu Chính Minh. Cho dù nó có lòng tin vào thực lực của hắn tới mức nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không thể không vì Lưu Chính Minh mà lo lắng. Dù sao thiên nộ vốn chính là một truyền thuyết, gần như rất ít người có thể dưới thiên nộ mà sống được, nếu có thì cũng sống dở chết dở.
Bất quá nó cũng không dám làm gì, dù sao chân chính người độ kiếp mới là Lưu Chính Minh, nó mà dám vào giúp có lẽ không giúp được gì, mà chỉ càng tăng thêm cường độ lôi kiếp mà thôi.
Trái ngược với vẻ lo lắng của Bạch Kim Kim, cảm nhận được thiên uy mạnh mẽ đáng sợ, Lưu Chính Minh trên mặt không nhìn ra chút nào kinh sợ, chỉ có nồng đậm hứng thú.
“Xem ra như này mới có chút tính khiêu chiến chứ.”
Dứt lời, vứt bỏ hắn nhanh chóng đạp bước lên không trung, hướng về phía kiếp vân lao tới. Cùng lúc đây, phía bên trên cũng đã ngưng tụ được thành công đệ tam trọng lôi kiếp, cũng hhanh chóng hạ xuống liên tiếp cả thập nhị đạo lôi kiếp.
Nhìn thấy như vậy, Lưu Chính Minh cũng không có chút nào ngưng trọng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, thậm chí còn không hề dùng đến linh khí hộ thể, một thân lao vào phía bên trong cả đợt thiên kiếp.
Lôi kiếp đánh vào trên người Lưu Chính Minh, nhưng không thể gây được trên người hắn dù chỉ một vết thương, cùng lắm cũng chỉ có chút đau đớn mang lại theo đặc điểm của lôi đình thuộc tính.
Bất quá cái nỗi đau này so sánh với lúc mà hắn phải từng chịu khi luyện hoá [ Bất Diệt Linh Viêm] không là gì cả, chỉ có thể khiến cho hắn có chút ngứa. Cứ như vậy, Lưu Chính Minh một thân đứng tại bên trong kiếp lôi, bên tai cũng đã nghe thấy từng đợt âm thanh:
“Keng! Ký chủ nhận lấy lôi đình chi lực tẩy lễ, trong quá trình thu thập lấy 5000 điểm Def, 10000 điểm Str, 1000 điểm Dex.”
“Keng! Ký chủ nhận lấy lôi đình chi lực tẩy lễ, trong quá trình thu thập lấy 5000 điểm Def, 10000 điểm Str, 1000 điểm Dex.”
“Keng! Ký chủ nhận lấy lôi đình chi lực tẩy lễ, trong quá trình thu thập lấy 5000 điểm Def, 10000 điểm Str, 1000 điểm Dex.”
Tại bên ngoài, nhìn thấy Lưu Chính Minh lao vào bên trong lôi kiếp, Bạch Kim Kim kém chút nữa kinh hô, rồi trợn tròn con mắt khi thấy Lưu Chính Minh gần như không có chút hê hấn gì. Nó cũng bèn ghờ dài một hơi, một bên cảm thán:
“Chủ nhân không hổ là chủ nhân, nhục thân cường hãn tới mức ngạnh kháng cả thiên nộ mà thậm chí không cần dùng đến linh lực hộ thể. Thân làm Đấu Thú vốn nổi tiếng với nhục thân hơn hẳn nhân loại như ta đứng trước ngài đúng là chỉ như đom đóm trước trăng rằm. Quả là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.”
Quay trở lại với Lưu Chính Minh, giờ phút này lôi kiếp hạ xuống đã tiêu tan toàn bộ, nhường hắn cảm giác có chút tiếc nuối, dù sao chỉ có mỗi một trọng lôi kiếp như này mà hắn đã kiếm được tận những 60000 điểm Def, 120000 điểm Str, 12000 điểm Dex, hoàn toàn có thể so sánh hắn tự săn giết cùng tu luyện cả tháng trời.
“Thôi, làm người cũng phải có giới hạn, không được phép quá tham.” Lưu Chính Minh tự nhủ về sau, có chút nhớ mong với các đợt thiên kiếp tiếp theo
Người khác thì mong lôi kiếp đánh nhẹ tay một chút, thậm chí còn giảm bớt hoặc không đến cũng được, Lưu Chính Minh thì lại mong muốn đến càng nhiều, càng mạnh càng tốt. Dù sao với cái thân thể có thể so sánh với Đấu Vương mà nói, thiên kiếp cho dù có là thiên nộ đi chăng nữa cũng gần như không có chút nào tổn thương, coi như là cấp bậc Tử Tiêu Thần Lôi của Kim Đan đến cũng chỉ là đi đưa năng lượng.
Ngay tại bây giờ, đột nhiên từ trên kiếp vân hạ xuống một quả cầu bộc phát ra lam sắc quang mang, toàn thân liên tục xuất hiện từng tia lôi điện, ngay tại sao đấy, kiếp vân cũng nhanh chóng tán đi mất. Cho dù kiếp vân đã từng hạ xuống thiên nộ, nhưng nó hoàn toàn không có linh trí, vẫn cứ theo quy củ mà làm việc.
Lưu Chính Minh nhận lấy quả cầu xong, bắt đầu dựa vào hệ thống giám định:
“Vật phẩm tiêu hao: Lôi Kiếp Bản Nguyên.
Mô tả: Để làm phần đền bù dành cho tu sĩ đã vượt qua được lôi kiếp.
Công dụng: Tăng cường cho ký chủ 100000 điểm Hp.
Cách sử dụng: Trực tiếp luyện hoá.
Chú ý: Bên trong ẩn chứa lấy lôi đình chi lực, có thể sử dụng để lĩnh ngộ ra liên quan đến lôi thuộc tính.”
Giám định về xong, Lưu Chính Minh hai mắt sáng lên, thầm hô:
“Cái này mới là đồ tốt này. Tận 10 vạn điểm HP, thậm chí còn có thể lĩnh ngộ ra được liên quan đến lôi hệ thuộc tính, cái này mới là quan trọng nhất a.”
Lưu Chính Minh vẫn không có quên cho đến nay mình mới chỉ lĩnh ngộ thành công kiếm ý, mà tại Đao Đạo tạo nghệ vẫn chỉ còn dừng lại ở đao khí, đây có lẽ chính là cơ hội tốt để hắn lĩnh ngộ thành công [ Lôi Đình Đao Ý ].
Nghĩ đến đây, Lưu Chính Minh cũng không có chần chừ, tiện tay bố trí xung quanh mấy đạo cấm chế, nhanh chóng nhắm mắt luyện hoá [ Lôi Kiếp Bản Nguyên ].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.