Thời Đại Cấm

Chương 70: Phi Vũ Đại Lục!




Quay về với Lưu Chính Minh, ngay tại lúc mà U Lãnh Tuyệt nâng lên thanh kiếm sau lưng, hệ thống nhanh chóng nói ra:
“Đến lúc rồi!”
Lưu Chính Minh nhìn lại bảng hiệu tu vi, giờ phút này đã trọn vẹn 100%, hướng về hệ thống gật đầu một cái.
Nhất niệm vừa động, ngay tại lúc thanh cự kiếm hướng về phía Long Chính, 10 thân ảnh xuất hiện ngay lập tức bên cạnh làn Tiên Vụ, không chút do dự nào thi triển [ Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm].
Chỉ trong chưa tới một giây, toàn bộ phân thân nát toái.
Bất quá điều này cũng đủ rồi, làm nguyên bản thanh cự kiếm chuẩn bị đi qua trên vai U Lãnh Tuyệt thời điểm, ngay lập tức bị đổi lộ trình bay trong nháy mắt, ngay lập tức đâm xuyên cổ U Lãnh Tuyệt, khiến hắn thần hồn câu diệt tại chỗ.
Điều này nói lên cái gì? Tinh thần lực của Lưu Chính Minh chẳng lẽ có thể tác động được lên đến tinh thần lực của Đế cảnh sao? Không hề!
Chỉ căn bản đơn giản là Lưu Chính Minh đã lợi dụng một chút cái mà U Lãnh Tuyệt gọi là đại thế, đồng thời cũng là con át chủ bài của hắn, toàn bộ năng lượng chuyển hoá từ Quang Thiểm Tinh Lôi Sát trận đều được diễn hoá thông qua từng đợt tinh thần trên bầu trời, cũng chính là Tụ Tinh Vũ thời điểm.
Kỳ thực [ Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm] chính là lợi dụng tinh thần của mình tựa như một đầu lệnh, khiến cho nguyên bản năng lượng của tinh thần trên cao có thể được khống chế theo ý mình, vậy nên kì thực việc Lưu Chính Minh làm không hề đối nghịch với ý chí được U Lãnh Tuyệt ra lệnh cho đám tinh thần, chả qua hắn chỉ thay đổi chút xíu quỹ đạo mà thôi.
Mà vốn là thanh cự kiếm kia quỹ đạo di chuyển cực kỳ gần người của U Lãnh Tuyệt, đồng thời cũng do hắn buông lòng cảnh giác, mới khiến cho hắn có kết cục như vậy. Đây không thể không nói chính là do vận khí. Nếu không phải U Lãnh Tuyệt ngưng tụ ra là thanh cự kiếm, mà là một thanh đao hay cái gì, thì Lưu Chính Minh chính xác là bó tay.
Đồng thời nếu không phải hắn để cho thanh cự kiếm kia sát người như vậy, thì mọi chuyện này đã có một kết cục khác.
Nếu như...
Có rất nhiều cái nếu như trong này, bất quá điều này đối với Lưu Chính Minh cũng không quá mức trọng yếu. Dù sao thì chỉ một khắc phía sau, Càn Minh Nguyệt cũng đã luyện hoá thành công được cái chân đỉnh rồi, điều này khiến cho cả hai ngươi bị truyền tống sang một đại lục khác, nơi mà chân đỉnh tiếp theo tồn tại.
Lưu Chính Minh thông qua thông tin từ hệ thống gần như rõ ràng tất cả mọi chuyện, đó chính là lý do hắn mới dám làm như vậy. Còn về việc giết chết lấy U Minh Tinh Đế, đối với hắn cũng chỉ là có chút cố gắng đền đáp chút nhân quả mà thôi. Hắn cũng không có quá nhiều lưu luyến với nơi này, dù sao số lượng người hắn đã từng gặp ở đây ít đến đáng thương. Với thế giới này, hắn chính là một khách qua đường, hoàn toàn không cần nhất thiết phải quan tâm.
Bất quá hắn cũng đã có lời hứa với Phần Không đại thánh, hơn thế nữa đây cũng là Càn Minh Nguyệt quê hương, vậy nên hắn cũng muốn thử một lần. Dù sao coi như không được hắn cũng không mất gì, bởi vì ngay tại thanh cự kiếm rơi xuống vài giây về sau, hắn đã rời đi rồi.
Ân, mang theo toàn bộ đám Tiên Vụ cùng đi.
Dù sao như vậy hắn cũng đã tận lực, kẻ địch chính là Tinh Đế bát tinh, vậy cũng không thể nói là hắn vô tình, việc thử một lần như vậy đã là điều lớn lao nhất hắn có thể giúp được rồi.
Mà hắn thành công thật. Kì thật việc này Lưu Chính Minh đã cùng hệ thống làm chút trao đổi, đó chính là khi một vị cường giả nào đó xâm chiếm một vị diện, vận may của hắn sẽ vô thức bị chuyển đổi xuống còn rất thấp, điều này không thể nghi ngờ mới là một trong các nguyên nhân khiến cho cái chết kỳ hoa của U Minh Tinh Đế xuất hiện.
Một lần nữa, Lưu Chính Minh không thể không cảm thán được là vận mệnh cường đại, nhân quả khó thoát, điều này càng thêm kích thích ý niệm được nắm giữ tự thân vận mệnh của hắn.
Hiện tại, hắn đang nằm dài tại bên trong Hoàng Thiên Lô, một bên ngắm lấy Càn Minh Nguyệt đang tiếp nhận truyền thừa, xung quanh người nàng bồng bềnh từng đợt Tiên Khí, pháp lực liên tục được hấp thu vào trong cơ thể của nàng, khiến tu vi liên tục được tăng tiến, cơ thể cũng nhận được bồi bổ.
Nhìn thấy như vậy, Lưu Chính Minh không khỏi cảm khái:
“Nhân vật chính quang hoàn đúng là một cái buff lớn a, tuỳ tiện tuỳ tiện đụng phải cơ duyên như thế này, lại còn rất nhiều đặc tính nữa.”
Hệ thống cũng gật đầu:
“Không thể phủ nhận những kẻ được gọi là nhân vật chính sẽ có rất nhiều trợ giúp, thậm chí có những cơ duyên tự nhiên bay đến, ngay cả vận khí cũng là nghịch thiên. Bất quá ngươi cũng đừng có nghĩ bất cứ nhân vật chính nào cũng hạnh phúc, có những kẻ ăn nhiều đau khổ mới có thể thành được chính quả. Dù sao, không phải chính vì là nhân vật chính ngươi mới có thể làm được điều mà không ai làm được, hay chính vì ngươi có thể làm được điều mà không ai làm được mới khiến ngươi là nhân vật chính, nó là cả hai.”
Lưu Chính Minh hơi nhíu mày:
“Ý là sao?”
Hệ thống cũng chỉ có nhún vai:
“Bây giờ biết được đối với ngươi cũng không có lợi, sau này ngươi sẽ tự hiểu.”
Lưu Chính Minh thấy hệ thống nói như này thì cũng không quá mức xoắn xuýt, nếu như hệ thống nói rằng là sau này để hắn tự ngộ ra thế thì cứ thuận theo tự nhiên, nước đổ thành sông đi.
Cứ thế thời gian nhanh chóng đi qua, Lưu Chính Minh cũng không muốn để lãng phí vô ích và cũng không muốn đánh động Càn Minh Nguyệt nên chỉ có luyện tập mỗi đao pháp.
Việc kết đan thì Lưu Chính Minh cảm thấy vẫn cần phải chờ một chút nữa, bởi vì hắn khẳng định là phải độ kiếp, mà tuy trong Hoàng Thiên Lô chính là một tiểu thiên thế giới, bất quá lại thuộc về không hoàn chỉnh, so sánh với Hạ Cấp cũng chưa bằng được, đến ngay cả một sinh vật có linh trí tự sinh ra còn không có chứ đừng nói là đến lôi kiếp.
————————
Hai canh giờ sau
————————
“Tiện Tiện, sắp đến chưa?” Lưu Chính Minh hỏi.
“Theo ta đo đạc thì có lẽ chỉ trong vòng tầm vài khắc nữa chúng ta sẽ tới nơi, vị trí chính là Phi Vũ đại lục, lấy võ đạo làm chủ, tu luyện là linh khí, linh khí tiến nhập cơ thể được họ gọi là linh lực, thay vì dùng Đấu kỹ thì họ dùng là Võ kỹ. “
Lưu Chính Minh thấy vài khắc nữa là sẽ tới nơi, vội thoát khỏi hệ thống không gian, chuẩn bị thoát ly khỏi Hoàng Thiên Lô.
Vào đúng năm khắc sau, nguyên bản không gian xung quanh Hoàng Thiên Lô vốn đang tối đen như mực, nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng, Hoàng Thiên Lô nhanh chóng bị hút vào đấy.
Phi Vũ Đại Lục, tại một góc nào đấy đột nhiên có một cánh cổng không gian xuất hiện, rồi nhanh chóng biến mất tựa như chưa tùng tồn tại. Một chiếc đỉnh màu vàng đậm chui từ trong đấy ra, nhanh chóng đáp hạ xuống một ngọn núi vô danh, cây cối ngập tràn.
Lưu Chính Minh tận dụng thần niệm nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có nguy hiểm nào thì nhanh chóng thoát ly Hoàng Thiên Lô, nhanh chóng thu lại bên người.
Hắn hít một hơi thật sâu:
“Hít hà! Vậy ra đây chính là Linh khí nha. Hỗn Chân Công, chuyển!”
Nguyên bản toàn thân Lưu Chính Minh vốn tràn đầy Đấu Khí nhanh chóng chuyển biến thành Linh Khí. Một đạo bạch mang chui ra từ trong cổ tay áo của hắn, nhanh chóng biến thành một con khỉ đột cao hơn hắn cả cái đầu.
Đây chính là Kim Quang Ảnh Viên đã được hắn nhận nuôi từ hơn tháng trước. Chỉ thấy Kim Quang Ảnh Viên biểu lộ vô cùng vui mừng, tựa như về tới cố hương đồng dạng.
Lưu Chính Minh thấy vậy có chút ngạc nhiên, hỏi hệ thống:
“Sao nó nhìn có vẻ thích thú vậy? Chẳng lẽ nơi này mới là nhà nó? Không phải là nó vốn là ở Đấu Thiên đại lục sao?”
“Không hẳn là như vậy! Ngươi có nhớ lúc trước ta nói không? Kim Quang Ảnh Viên chính là một trong các loại thần thú quý hiếm nhất trong cả Toàn Vũ trụ, bất quá khi nó cũng bị một số hạn chế, nhất định là phải tu luyện năng lượng dạng Linh khí mới được. Đấu khí tuy cũng có thể nhưng để so sánh thực sự thì Linh Khí sẽ tốt hơn nhiều.”
Lưu Chính Minh nghe vậy, đột nhiên hỏi lại:
“Ngươi nói có phần vô lý. Về vụ phân biệt Đấu Khí cùng Linh Khí ta còn hiểu được chứ nếu như mà nó phá toái hư không, tiến tới thế giới cấp bậc cao hơn thì sao, lỡ ở đấy họ không tu luyện linh khí, mà tu luyện loại năng lượng nào đó gây cản trở thì sẽ khiến cho Kim Quang Ảnh Viên tu luyện chậm lại còn gì.”
Hệ thống trả lời:
“Bởi vậy nên ta mới nói là cái giống loài này hiếm. Đây chính là lý do nguyên bản nhất. Trước khi trưởng thành đạt đến Thánh Nhân cảnh, với giai đoạn này nó có thể tự tu luyện chỉ dựa vào Đạo, nhu cầu đối với năng lượng cũng không cao lắm. Bất quá trước lúc đó nó chỉ có thể hấp thu Linh Khí là tốt nhất, hoặc là loại nào gần gần với Linh Khí, như Đấu Khí chẳng hạn. Bất quá một khi tu luyện đúng loại, tốc độ tu luyện của nó cũng sẽ cực kỳ thần tốc, thậm chí kết hợp với thiên phú của nó thì cho dù có so sánh với Tứ đại thần hầu ngươi đã từng nghe cũng không có xê xích nhiều.”
Lưu Chính Minh nghe vậy thì cũng yên tâm. Hắn nhanh chóng sử dụng Quỳnh Thiên Phong để xem xét xung quanh. Nhận thấy ngoại trừ cây cỏ ra thì cũng chỉ có mấy loại thú bé, thậm chí không có một con nào có khả năng tu luyện cả.
Xác nhận không có uy hiếp về sau, Lưu Chính Minh nhanh chóng hướng về sâu bên trong một ngọn núi xây tạm một cái động phủ. Đối với hắn giờ phút này mà nói, trong vòng năm cái hô hấp là có thể xây được một căn phòng cỡ nhỡ rồi. Hắn cũng không cần quá cầu kỳ, vốn là hắn chỉ muốn một chỗ để tạm thời bế quan mà thôi, nên công việc vẫn là rất nhanh. Ngược lại Lưu Chính Minh cũng không cần để ý đến Càn Minh Nguyệt, theo như thuyết pháp của hệ thống mà nói, nàng tiếp nhận truyền thừa thời gian còn cần cả tháng nữa, và sau khi xuất quan khẳng định là đạt đến Đấu Linh cảnh.
Nhanh chóng phân phối Kim Quang Ảnh Viên ở ngoài hộ pháp, Lưu Chính Minh nhanh chóng điều chỉnh lấy tâm thái, chuẩn bị xung kích bậc 2 sinh mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.