Thời Đại Cấm

Chương 146: Tô Hoàn Lộc suy đoán bố cục




La Cao Lãng đứng tại ngay trước mặt Tô Hoàn Lộc, bởi vì cảm nhận được hắn chỉ có Tông Sư chi cảnh duyên cớ, lộ ra một vẻ cao cao tại thượng, hỏi:
“Ngươi! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trong mắt của La Cao Lãng, Tông Sư chi cảnh hoàn toàn chính là kiến hôi, yếu đuối vô cùng, tuỳ thời có thể nắm được ở trong bàn tay, yếu đuối vô cùng, coi như là Tông Sư đỉnh phong cũng vậy.
Nếu như là đối tượng là một tên Đại Tông Sư hậu kỳ, đỉnh phong, hoặc là kết dịch, hắn có lẽ sẽ còn có chút khách khí, dù sao thì cũng chỉ hơn một cái lằn ranh đại cảnh giới, nếu như người ta liều mình tử chiến thì thậm chí cũng có thể tổn thương được hắn, thậm chí nếu như trêu chọc phải y sư hay độc sư thì ngay cả khả năng trọng thương cũng không thể không tính.
Nhưng mà Tông Sư lại là khác biệt, tại giai đoạn Tông Sư mà nói, linh lực chưa hoá lỏng, cường độ ngưng tụ quá mức yếu đuối, trừ khi là tại luyện thể chi đạo bên trên có chút tâm đắc còn không thì đừng hòng đả thương nổi hắn.
Đây chính là hiện thực tại một thế giới nơi lấy võ vi tôn, là nơi mà đa số người đều chỉ tôn trọng thực lực. Tuy rằng thực lực không phải là tất cả, bất quá tôn trọng, võ đạo tư nguyên, danh tiếng, quyền lực,... tất cả đều sẽ cùng lúc nước dâng thuyền lên.
Chính vì lẽ đó nên câu hỏi của La Cao Lãng bên trong hoàn toàn không có một chút nào khách khí, lấy tư cách của kẻ bề trên mà hỏi lấy, không cho người khác một chút tôn nghiêm nào, lại lộ ra một vẻ kiêu căng khó ưa.
Tô Hoàn Lộc nghe vậy thì trong lòng cũng không hiểu thấu có một đoàn vô danh nộ khí, với tính cách cẩn trọng của hắn thì lẽ ra điều này vốn là không nên xảy ra, dù sao hắn cũng là sinh sống tại Sàng Hải châu, nhược nhục cường thực hắn đâu phải chưa thấy qua? Bất quá hắn cũng không có để ý đến vấn đề này, bởi vì toàn bộ sức tập trung của hắn đều đã được đặt lên người La Cao Lãng.
“Thưa tiền bối!” Hắn dùng tư thái hạ thấp, dùng tiền bối làm cách xưng hô, dù sao cũng là đạt giả vi sư, bởi tại nơi mà một võ giả sống tới được hàng trăm hàng ngàn năm như thế này, thì tuổi tác đã không phải là một loại trói buộc lớn, mà chính là tu vi.
“Vãn bối hôm trước vốn là cùng một người huynh đệ mà đi, hai người cũng coi như là cơ hữu tốt suốt bao năm trời, bất quá cả hai người cũng vẫn chỉ là Tông Sư đỉnh phong, đời này e rằng khó phóng ra được một bước kia. Nghe được tin ở nơi đây có cơ duyên xuất thế, vãn bối cùng đồng bạn mới đến tranh thủ một phen, cầu vận may.” Nói đến đây, giọng nói của hắn lại có một chút gì đó thổn thức, mà lại cũng vừa có xót xa, không hiểu thấu làm cho người phải đau thương.
“Nào ngờ cả hai lại bị lâm vào tình huống bị vây hãm ở nơi đây, bèn tìm cách đột phá vòng vây, bởi dù sao cũng là Tông Sư đỉnh phong, vẫn không thể ích cốc được, nếu không tìm được con đường sống thì đều sẽ táng thân ở nơi đây. Vậy nên chúng vãn bối cũng không có ngừng lại, vẫn liên tục đi tìm lối thoát. Cho đến một ngày...” Lúc này, thanh âm của hắn đã có một chút nức nở.
“Hai người đều đang bàn luận chuyện với nhau, bỗng nhiên như cảm thấy có cái gì đó ở phía trước, vội vàng giật mình lùi lại. Do vãn bối bước chân nhỏ, thế nên thường đi sau tầm nửa mét, bất quá hắn lại không có may mắn như vậy. Cuối cùng, vãn bối tận mắt nhìn thấy hắn đang từ một người sống sờ sờ, đột nhiên hoá thành một vũng chất lỏng, ngay sau đó bị thẩm thấu vào bên trong lòng đất. Lúc đấy vãn bối chỉ là trong lòng quá sợ hãi, bèn nhanh chóng bỏ chạy. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bèn quay lại, tiện thể tạo cho hắn một ngôi mộ...”
Nói đến đây, Tô Hoàn Lộc bèn chỉ tay về phía trước, nơi đó đúng là tồn tại một gò đất đang nhô lên, phía bên trên cũng có khắc lấy một cái tên không rõ.
Nghe thấy vậy, La Cao Lãng bèn cười lạnh, giọng điệu chậm rãi mà âm trầm, nói:
“Ngươi coi rằng ta là kẻ ngu? Vẫn là cho rằng ngươi có thể giả mù sa mưa, cố lộng huyền hư trước mặt ta? Trêu đùa lấy uy quyền của một vị Nhập Thánh cảnh?”
“Vãn bối - vãn bối không dám...” Tô Hoàn Lộc thấy vậy bèn sợ hãi lùi về sau, ấp úng đáp.
“Hử? Vậy ngươi nghĩ rằng một cái câu chuyện vừa mới bịa ra như vậy của ngươi liền khiến ta tin tưởng? Ngươi nói rằng người có đồng bạn, huynh đệ sinh tử? Ta tin. Ngươi nói rằng hắn chết bởi vì màn sương mù này, bởi vì tại trong bóng tối các ngươi không nhìn thấy gì? Ta cũng tin, dù sao với tu vi Tông Sư đỉnh phong như các ngươi mà để lộ ánh sáng thì không khác nào tự tìm đường chết! Bất quá câu chuyện của ngươi có hai lỗi sơ hở rất lớn!”
“Đệ nhất, màn sương mù này không có phản ứng với thần niệm. Nơi thần niệm lướt qua, không hề có cái gọi là màn sương mù tồn tại, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thậm chí, điều đó còn khiến cho bản năng cảm ứng của võ giả ngay cả đạt đến Bán Bộ Nhập Thánh, thậm chí là ngay cả ta đây cũng không có phát hiện được, thì làm sao mà hai tên Tông Sư chi cảnh có thể kịp phản ứng?”
“Đệ nhị, coi như không nói về lỗ hỗng kia, bởi vì đặc tính hơi võ đoán của nó, bất quá lại nói tiếp lỗ hổng còn lại. Theo như lời ngươi kể, vào lúc đấy ngươi do quá sợ hãi nên mới bỏ trốn, cuối cùng do lương tâm cắn rứt nên mới quay trở lại để lập bia mộ. Ngươi đây là đang định lừa dối trẻ lên ba chăng? Ta biết, tại Sàng Hải châu như này, tình huynh đệ xác thực tồn tại. Bất quá nói thật một câu, ngươi thậm chí ngay cả làn sương mù này là cái gì cũng không biết mà còn dám mò mẫm quay lại chỉ để lập một bia mộ? Dù sao nneeus như là báo thù thì còn có thể hiểu được, đằng này có phải đâu? Lại nói dù sao thì hắn cũng là chết mất xác rồi thì lập mộ ở đâu cũng như nhau cả thôi.”
“Vậy nói thật đi... Mục đích chân chính của ngươi là gì? Đừng để ta phải mất kiên nhẫn.” La Cao Lãng nói đến lúc này đã bắt đầu gằn giọng lên, thanh âm tràn đầy uy hiếp.
La Cao Lãng hắn cũng không phải là một thiên tài từ nhỏ sống trong vinh hoa phú quý, tất cả những gì mà hắn có bây giờ gần như đều được đánh đổi bằng xương và máu, không những của cả chính hắn mà của cả những kẻ đối đầu với hắn, đồng thời do việc luyện Quỷ Ảnh Đồng Thuật, vậy nên tuy rằng không phải quá thông minh nhưng hắn cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc khảo vấn, chỉ cần một điểm không phù hợp chút là có thể phát hiện ra ngay lập tức.
Lại nói hắn cũng không có thử dùng qua Quỷ Ảnh Đồng Thuật với Tô Hoàn Lộc bởi vì nói thực một câu, hiện tại Tô Hoàn Lộc đang đối với hắn cảnh giác cực kỳ, cộng thêm ảnh hưởng của Quỷ Ảnh Đồng Thuật chỉ có tác dụng tạo ảo giác vong hồn mà thôi, không quá hữu dụng.
Tô Hoàn Lộc nghe đến đấy lộ ra một biểu lộ giống như một kẻ vừa bị nắm thóp đồng dạng, mặt tái xanh mét, sau một thời gian mới lắp bắp nói:
“Kì thực vãn bối đây là đang phân tích...”
“Phân tích? À, ra vậy! Ta hiểu rồi, ngươi đây là thấy được công dụng của làn sương mù nên muốn phân tích để nếu có thể sẽ nắm giữ trong tay được lực lượng này, thậm chí còn có thể dùng để đối phó Nhập Thánh cảnh như ta phải không?”
“Vãn bối nào dám! Vãn bối chỉ là sợ hãi thứ sương mù này, mong cách nó càng xa càng tốt. Bất quá trên đời có câu, càng hiểu về một thứ gì đó thì càng biết cách chống lại nó. Vãn bối cũng không muốn chết một cách oan uổng vì vô tri vậy nên đành chỉ có thể dốc sức mà phân tích thôi.”
La Cao Lãng nghe vậy hứng thú, rốt cuộc hắn là đến đây để hiểu biết thêm về làn sương mù này, nếu như bây giờ có kẻ nói hộ cho thì quả nhiên là quá tuyệt rồi. Lại nói, do thực lực của cả hai quá cách biệt nên La Cao Lãng cũng không có đề phòng gì nhiều. Điều này cũng giống như việc ngươi ngồi nói chuyện với một con kiến hôi, dẫm chân là chết, vậy ngươi có sợ nó thoát ly tầm kiểm soát không?
Hắn nói:
“Được! Ta có thể tha cho tội nói dối của ngươi, nếu ngươi cho ta biết rằng ngươi đã phân tích được những gì?”
Tô Hoàn Lộc nghe vậy như được đại xá, vội đáp:
“Đa tạ tiền bối. Trước mắt, giống như vãn bối đã phân tích được, thì có những điểm cần lưu ý sau đây:
“Đệ nhất, chưa có bất kỳ ai có thể chống lại làn sương mù này được cả, mọi biện pháp chống trả đều là vô hiệu. Trong đó bao gồm: Võ kỹ, Linh Lực, Bí Thuật, thậm chí là cả Trận Pháp hay là Độc dược, không có một loại nào có thể thành công.”
“Đệ nhị, loại sương mù này dường như có thể thẩm thấu qua tất cả mọi loại vật chất, ngay cả đất đá ở đây cũng đều sẽ bị xuyên qua, không có ngoại lệ.”
“Đệ tam, làm sương mù này mới ban đầu còn mỏng, càng về sau càng nồng nặc, bất quá chúng cũng không có đi phát tán mọi nơi, mà là dồn tụ vào, tựa như một loại bức tường ngăn cách, mà ở mọi phía phía nào cũng có, điều này làm cho vãn bối có một suy đoán...” Thanh âm của Tô Hoàn Lộc đến đây bỗng dưng trở nên có chút buồn cười, giống như hắn đang tự giễu lấy bản thân.
“Ồ, suy đoán gì?” La Cao Lãng nhíu mày hỏi.
“Chắc hẳn tiền bối cũng biết một số loại đấu trường yêu thú đúng không? Thông thường, ban đầu người ta tạo một không gian rộng lớn để yêu thú dễ bề chiến đấu nhất. Nhưng rồi họ phát hiện ra rằng yêu thú cũng không có đần như họ nghĩ, cũng không có cứ thấy loài khác là lao vào đánh giết. Bởi vậy, họ mới dần thu hẹp không gian lại, dần dần các loại yêu thú sẽ cảm nhận lấy không gian lãnh địa bị thu hẹp đi, và để giữ vững lấy lãnh địa của chúng, chúng sẽ buộc phải chiến đấu để mua vui cho người khác, đó sẽ thành cuộc chiến giết hoặc bị giết. Cuối cùng sẽ chỉ còn lại một lãnh địa, nơi mà nhưng con yêu thú còn sống sẽ được lưu lại cho các giải đấu khác
La Cao Lãng nghe thấy vậy thì giống hiểu ra cái gì, hắn gật đầu nói:
“Ra vậy! Thảo nào khi mà tam gia tộc bọn ta đang di chuyển thì mới tìm thấy một vùng đất có một số kiến trúc kì lạ, bên trong ẩn chứa lấy một di tích cổ, thể hiện ra một vùng lãnh địa, quả đúng như ngươi nói, đó sẽ là vùng lãnh địa cuối cùng, chỉ có ai sống sót mới có thể đi vào.”
Tô Hoàn Lộc nghe vậy, mới hơi giật mình, trong lòng suy nghĩ:
“Lãnh đị cuối cùng, nếu như dựa theo phương hướng mà hắn di chuyển, ở trung tâm sao?”
Lúc này, La Cao Lãng mới hài lòng cười, bèn nói:
“Ngươi làm rất tốt, ta tha tội cho ngươi, ngươi có thể đi.”
Tô Hoàn Lộc nghe vậy mới xá quyền:
“Đa tạ tiền bối!”
Bất quá ngay tại lúc hắn vừa mới xoay lưng lại, trong đôi mắt loé lên vẻ giảo hoạt, giống như xem thấu điều gì.
“Phù!”
Bỗng dưng ở ngay dưới chân La Cao Lãng, một đoàn sương mù bất ngờ nhào lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.