Thời Đại Cấm

Chương 139: Tô Hoàn Lộc ký ức!




“Ự! Đây là đâu?” Một thân ảnh trung niên nằm dài tại trên mặt đất mát lạnh, toàn thân quần áo một màu đỏ thắm, tuy rằng vẫn còn ra dàng nhưng cũng đã lộ ra nhiều chỗ đã bị nát bấy hoặc bị rách bươm lấy.
Hắn nặng nhọc lấy hai tay chống xuống mặt đất, sau đó tụ lực ngồi dậy. Dùng linh lực vận chuyển quanh thân để cảm nhận, hắn thở ra một hơi:
“Còn tốt, thân thể vẫn còn hoạt động bình thường. Linh lực không bị phong toả lấy, vết thương ngoài da cũng đã lành.”
Sau đó, hắn mới quét mắt nhìn ra xung quanh, cảm thấy nơi nơi đều chỉ là tối đen như mực, không có ánh sáng phản xạ lại.
Đương nhiên, với tư cách là một võ giả, việc đầu tiên tỉnh dậy theo bản năng đó chính là đánh giá tình huống bên trong cơ thể cùng bên ngoài một cách đồng thời. Hắn cũng là đã trải qua đánh giá sơ bộ bên ngoài không có nguy hiểm gì nên mới có thể chậm rãi kiểm tra cơ thể chính mình như vậy.
“Hình như có vẻ đây là một cái hang động.” Trung niên nhân trong lòng nghĩ thầm. Hắn tuy rằng không có nhìn thấy quá mức rõ ràng cái gì, bất quá điều này cũng không có cản trở hắn a, dù sao hắn nhưng cũng là Tông Sư chi cảnh đỉnh phong, thần niệm tuy chưa hoàn chỉnh bất quá cũng có thể dùng linh lực cảm nhận thay thế.
Tuy rằng hắn không có pháp môn chính thức sẽ khiến cho thao tác này hao tổn nhiều một chút linh lực, bất quá điều này cũng không có quan hệ, phí tổn này vẫn còn nằm trong diện hắn chịu được.
Còn về tại sao hắn không sử dụng linh lực tạo thành hoả diễm hay ánh sáng, coi như không tu luyện công pháp cùng võ kỹ hệ hoả thì nhường một số đồ vật dễ bén lửa tại ma sát cao đốt cháy để nhìn lấy xung quanh cũng được chứ, nên nhớ hắn là Tông Sư đỉnh cao a, dù chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ để thấy rõ khu vực mấy trượng xung quanh rồi?
Bất quá đó chính là nơi vấn đề tồn tại, hắn không dám. Tại trong màn đêm này, ẩn giấu có thể là hắn không biết tồn tại, lại còn để lộ ra ánh sáng, thì không khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”, sẽ thu hút các võ giả khác tới, lúc đấy thì có thể sẽ tồn tại một số phiền toái không cần thiết, ví dụ như người hữu tâm hay vô ý, đủ thể loại loạn thất bát tao có thể gặp phải, trước khi hiểu thấu tình hình thì hắn cũng là không có manh động, đây chính là kinh nghiệm hành tẩu giang hồ trăm năm của hắn.
Còn về việc tại sao hắn biết được rằng đây là hang động, việc này cũng là vô cùng đơn giản. Coi như hắn có là thuần chất võ giả đi chăng nữa, bất quá một số kiến thức căn bản hắn nhưng là vẫn rõ ràng. Nơi đây mặt đất mang theo hơi ẩm, thậm chí còn có một chút rêu. Phía bên trên tầm năm mét thì đã chính là trần nhà, thậm chí còn có thạch nhũ loại hình đồ vật, hỏi tại sao hắn lại không nhận ra cho được.
Còn về việc tại sao hắn lại phải cẩn thận như vậy?
“Hừ, theo như ký ức của ta trước khi ngã xuống, nếu ta nhớ không nhầm thì là ngay khi giết chết đầu yêu thú kia, thì từ bên trong cốt tuỷ của nó đột ngột phóng ra một loại hương thơm đặc biệt, võ giả ngửi thấy cho dù có là Nhập Thánh cảnh thì cũng trong nháy mắt liền ngã xuống, sống chết không rõ ràng. Đặc biệt cái thứ này còn lan toả cực kỳ nhanh, trong nháy mắt có thể đạt được khuôn viên hơn trăm mét, khiến cho ngay cả ta cũng bị trúng chiêu. Ngay tại sau đó, thần trí của ta lập tức mơ hồ...” Trung niên nhân trong một thoáng hồi tưởng lại.
“Bây giờ xem ra thì đó hẳn là thuốc mê, một loại siêu cấp thuốc mê. Thuốc mê này được giấu vô cùng kín đáo ngay tại bên trong cốt tuỷ sâu nhất của con yêu thú kia, tại phần sống lưng. Nếu như con yêu thú mà không có chết thì phần thuốc mê này ắt hẳn sẽ không có bộc phát ra ngoài.” Dựa theo hình ảnh mà hắn nhìn thấy trước khi bị hôn mê, trung niên nhân nhanh chóng đưa ra được kết luận.
“Điều đó nhưng là có ý nghĩa, rằng là có kẻ đã lên kế hoạch cho tất cả vụ việc. Bất quá lý dó là vì sao? Vì để nhằm vào ai đó trong nhóm chúng ta ư? Hay là hắn chỉ nhằm vào không có đối tượng cụ thể?”
“Đầu tiên có thể thấy đây chính là một bố cục, chính là nhờ vào Huyết Minh chi thảo để dụ dỗ lấy một lượng người đến đây, nếu như là nhằm vào một người cũng là có khả năng, dù sao thì ám thị cũng không phải là điều quá khó khăn. Bất quá kế tiếp còn phải xét đến con yêu thú. Đây rõ ràng là có chuẩn bị. Bất quá khác biệt chính là nằm ở thời gian.”
“Để cho thuốc mê có thể tồn tại một lượng lớn như vậy, thì chỉ có thể có hai phương án. Một là ngay từ khi con yêu thú kia còn bé đã đặt thuốc mê vào bên trong nó, rồi sau này nó lớn lên vẫn mang trên mình kịch độc mà không biết, hai là lấy tu vi triệt để vượt qua nó tiến hành. Đây là một đầu Nhập Thánh cảnh sơ kỳ yêu thú, để có thể làm được tới mức này thì nói lên rằng ít nhất là hắc thủ tu vi phải là Nhập Thần trở lên.”
“Nhưng mà suy luận thứ hai lại tồn tại mâu thuẫn với một trong suy luận thứ nhất. Nếu như mà hắc thủ tu vi cảnh giới đã cao hơn, mà chỉ nhằm vào một người, thì việc gì còn cần lưu lại chúng ta, trực tiếp thủ tiêu chẳng tốt hơn sao? Nếu như mà nói ví dụ tranh chấp gia tộc, thì cho dù bất kể là trường hợp nào cũng không thể lưu ta còn sống được, dù sao có thể bày nên được bực này thủ bút ắt hẳn tâm địa cũng không thể mềm yếu.”
“Như vậy có nghĩ đây là một bố cục khó mà có đối tượng cụ thể. Mục đích thực sự thì vẫn còn không biết được. Bất quá không quan trọng, việc ưu tiên hàng đầu hiện tại là thoát khỏi đây.” Trung niên nhân sau một thời gian suy nghĩ trực tiếp đưa ra kết luận.
Nghĩ đến là làm, trung niên nhân nhanh chóng khống chế lấy linh lực, ý đồ thẩm thấu qua phía trên đầu, bất quá hắn rất nhanh chóng phát hiện ra:
“Không vượt qua nổi! Tựa như có một sức mạnh nào đem ngăn cản ta thoát ra vậy! Đây dự định giam cầm ta sao?” Trung niên nhân cũng thử lại một lần nữa cùng với mặt đất dưới chân, cũng lại không có thành công. Tuy rằng mặt đất nhìn trông mềm yếu là thế bất quá giờ phút này lại vững chắc và kiên cố như tường đồng vách sắt, mơ tưởng để lọt.
“Xem ra là lối thoát không có nằm ở phía bên trên cùng phía bên dưới rồi, vậy chẳng lẽ là yêu cầu ta phải đi mạo hiểm sao?” Trung niên nhân lắc đầu, cũng lấy từ bên trong túi đồ ra một cái gói nhỏ.
“17 viên Ích Cốc đan, kèm với một số loại linh thảo chữa thương. Nước thì có thể mượn nhờ từ thạch nhũ xong đó dùng linh lực thanh tẩy đến một trình độ nhất định, cũng tạm coi là có thể uống được, bất quá tác dụng phụ tiềm ẩn thì cũng không phải là không có.”
Trung niên nhân đương nhiên cũng biết được rằng là nước từ thạch nhũ so sánh nước bình thường là cũng có rất nhiều khác biệt, có thể nói là không có sạch sẽ được bằng, điều này cũng được nghiệm chứng bởi khá nhiều người, bất quá cụ thể là gì thì hắn cũng không có rõ ràng, đành phải lấy linh lực ra lọc mà thôi.
17 viên Ích Cốc đan, hoàn toàn là đủ để cho hắn chèo chống được 17 ngày, thậm chí nếu tiết kiệm còn có thể đạt được 20 ngày. Bất quá là phải hạn chế việc động thủ cùng bị thương rất nhiều.
Võ giả đạt được Siêu Phàm Nhập Thánh cảnh có thể mượn nhờ thiên địa linh khí nuôi dưỡng lấy cơ thể, sử dụng nó như các chất dinh dưỡng cùng năng lượng cần thiết, bởi vì bên trong họ tồn tại một khoả Võ Đan, tăng cường vận tốc thâu nạp linh khí cùng chuyển hoá, thành ra mới có thể đạt được chân chính ích cốc, không cần thiết phải ăn đồ ăn hay là uống nước. Bất quá đương nhiên đây cũng chỉ là trạng thái bình thường, nếu như một mực động thủ mà số lượng linh khí cung không đủ cầu thì vẫn cần phải ăn, đặc biệt là ở tình huống bị thương.
Còn đối với võ giả Phàm cảnh bên dưới, đại đa số đều không thể tiến hành ích cốc, cùng lắm cũng chỉ có thể mượn nhờ linh khí giảm bớt lượng ăn uống cần thiết mà thôi, tất nhiên, thể chất đặc biệt là ngoại lệ. Để đối phó với những lần bế quan dài hạn hay thậm chí là tử quan, họ không thể cứ bế quan vài ngày rồi lại phải đi ra để ăn, thành thử ra họ mới phải sử dụng một số loại phụ trợ, Ích Cốc đan chính là một trong số đó.
Một viên Ích cốc đan chính là kết tinh tinh hoa của hơn bảy loại ngũ cốc khác biệt, rồi trải qua đan hoả tôi luyện thành đan, có tác dụng cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể của một vị Tông Sư trong khoảng một ngày, Đại Tông Sư thì chỉ ít hơn một chút, còn lại linh lực có thể được sử dụng thì vẫn là nhờ vào hấp thu linh khí mà chuyển hoá.
Trên căn bản mặc dù Đại Tông Sư tiêu tốn nhiều năng lượng hơn nhưng mà tốc độ hấp thu linh khí cũng khả năng tồn trữ linh khí mạnh hơn, vậy nên thời gian có thể sử dụng của Ích Cốc đan cũng không phải là giảm xuống quá nhiều.
Theo giá thị trường, một viên Ích Cốc đan thông thường có giá trị 100 lạng bạc, hoặc cũng là tương đương với một lạng vàng.
Tại Sàng Hải châu, tam quốc từ lâu đã hình thành một mạng lưới thống nhất tiền tệ, phân biệt chính là Linh Thạch, Vàng, Bạc, cùng ngân lượng. Trên căn bản chính là: 1 viên Linh Thạch Hạ Phẩm = 100 lạng Vàng = 10000 lạng Bạc = 1000000 ngân lượng. Tại những thế giới như này, giá trị của Vàng cùng Bạc đều sẽ bị giảm sút, bởi đơn giản là chúng cũng không còn là quá quý hiếm đi nữa.
Nếu như tính toán sơ qua mà nói, thu nhập bình quân đầu người của một phàm nhân một năm là có thể được mấy ngàn ngân lượng, nếu như kinh doanh khấm khá một chút thì cũng có thể đạt được mấy trăm lạng bạc, còn nếu như là phú hào thì chính là mấy chục lạng vàng. Đối với võ giả thì lại càng dễ dàng hơn nữa.
Một tên phổ thông võ giả bình quân 1 năm có thể kiếm được vài lạng vàng, một tên tông sư thì 1 năm có thể kiếm được cả trăm lạng vàng, một tên Đại Tông Sư thì có thể là cả vạn lạng vàng, càng không cần phải nói đến Nhập Thánh cấp bậc trở lên.
Bất quá nếu vậy thì ở đây sẽ xuất hiện 1 câu hỏi, đó chính là tại sao Tông Sư lại khó khăn tấn thăng đến Đại Tông Sư như vậy, ví dụ như tại Lâm Vũ trấn thì chỉ cần trước năm mươi tiến vào được Đại Tông Sư chính là mười người có 1 rồi? Rõ ràng là 1 viên Hạ Phẩm linh thạch đầy đủ cho hắn tu luyện cả một tiểu cảnh giới?
Vấn đề này kì thực trả lời cũng là vô cùng dễ dàng. Thứ nhất, đó chính là do 1 viên Hạ Phẩm linh thạch tuy rằng giá trị bằng 100 lạng vàng như tại thế giới võ lực vi tôn như này, làm gì có ai định bán lỗ như thế đâu?
Kế tiếp, Lâm Vũ trấn kì thực là một trấn nhỏ, thành ra loại giao dịch mua bán này rất ít khi được thực hiện, lại nói rằng 1 viên Linh Thạch Hạ Phẩm đầy đủ chèo chống 1 tên Tông Sư cảnh đột phá 1 tiểu cảnh giới, đây cũng chỉ là để đơn giản tính toán thôi.
Trên thực tế, mặc dù Linh Thạch là vô cùng dễ hấp thu, bất quá không phải là ai cũng sở hữu công pháp cao cường hay là độ khống chế tài tình với năng lượng như là Lưu Chính Minh, hiệu suất lãng phí đẩy mạnh, thành ra đều là cần yêu cầu 2 viên mới có thể đột phá, mà đấy cũng mới chỉ là từ sơ kỳ lên trung kỳ mà thôi, càng về sau lại càng nhiều.
Lại nói rằng điều này cũng còn liên quan nhiều đến tư chất, căn cơ, ngộ tính, thành ra tình huống không phải ai cũng giống ai, Tô Hoàn Lộc chính là ví dụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.