Lưu Chính Minh đơn giản cảm thấy vận khí của mình tự nhiên tốt không tưởng tượng được a, gặp quỷ thế mà tìm thấy đúng 2 tên Đại Đấu sư đánh nhau, đặc biệt là một bên là bá chủ vùng rừng này còn bên còn lại là công chúa gì gì đấy.
Thực ra hắn đã đến từ đầu rồi, ngay từ lúc Càn Minh Nguyệt bị tập kích lần 2 hắn đã núp ngay gần đấy để ngư ông đắc lợi rồi. Thông qua việc xem trận chiến, hăn khổng thể không thừa nhận thực lực của cô gái kia, đặc biệt ở việc ứng biến trong trận chiến, đồng thời kinh nghiệm đối với đánh nhau. Thậm chí cho dù là hắn nếu không lấy ra các loại át chủ bài thì thật sự niềm tin đánh thắng được cô gái ấy chắc cũng là 4 - 6, đây là không bật bất kỳ skill hay thần thông nào.
Cuối cùng, hắn đợi ngay lúc cô gái và con báo chuẩn bị đồng quy vô tận, lấy phong thái hiên ngang, khí chất xuất thần ra sân, kết hợp với nhạc nền thì đến Neo cũng phải khóc. Loại hình trang bức soái ca trí mạng này về mặt kết quả là không thể phủ nhận là không tốt, nhưng chung quy vẫn không phù hợp hắn lắm.
Lại gần, hắn nhấc cô gái lên rồi đặt xuống bên cạnh dòng suối. Khoan hãy nói, khuôn mặt này trông thật kinh thế hãi tục, nghiêng nước nghiêng thành. Đôi mắt đẹp, to, đôi mi như lông phượng, viền về hai bên tạo nến một vẻ quyến rũ đồng thời có phần tinh nghịch. Ngũ quan xinh xắn, đôi má hồng hào, chiêc mũi thanh cao, làn da trắng noãn, đôi môi đỏ hồng. Đặc biệt mùi hương thơm từ cô khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, thư thái, có mùi thảo mộc. Tất cả làm Lưu Chính Minh không thể không thừa nhận đây chính là một vưu vật quốc sắc thiên hương.
Cùng lúc đấy, thanh âm quái khí của hệ thống vang lên:
“Thật không có nghị lực, vậy đến lúc ngươi gặp nữ tử đẹp tu Mị thuật thì sẽ ra sao? Rút kiếm tự sát à? Nàng dù có đẹp nhưng trên thân hoàn toàn là băng thanh ngọc khiết, không có chút dấu hiệu nào của Mị thuật cả, chứng tỏ đạo tâm của ngươi vẫn chưa chắc, cần cố gắng.”
Nghe hệ thống giáo huấn, Lưu Chính Minh chợt cười nhẹ:
“Không cần nói thế chứ, dù sao ta cũng chỉ thưởng thức vẻ đạp của nàng thôi, ngươi nghĩ ta dễ trầm luôn vào nữ sắc như thế, vả lại thích cái đẹp là bản tính tự nhiên của đàn ông, ngươi có ý kiến gì?”
“Hừ, cưỡng từ đoạt lý!” Hệ thống nổi giận.
“Bình tĩnh bình tĩnh, để ta xem thân phận của cô nàng này nhá.”
“Kiểm trắc thân phận... cáo hơn kí chủ 1 đại cảnh giới, phù hợp yêu cầu.... kiểm tra tư liệu thông tin 10%... 43%.....98%.....100%”
“Keng! Kiểm tra hoàn tất, chúc mừng kí chủ đụng độ một nhân vật chính.
Thông tin: tên Càn Minh Nguyệt, con gái đầu tiên của hoàng đế Đại Càn quốc.
Năm lên 5 tuổi mẹ bị biến mất, do một âm mưu. Năm 14 tuổi nhận được một cái đỉnh. Kể từ đó Đấu khí hấp thu được đều bị đưa vào trong đỉnh, từ thiên tài trở thành phế vật, bị đem ra trong một cuộc hôn nhân chính trị với Thanh Long quốc, nhưng may mắn là đỉnh nhận chủ sau bao nhiêu năm, dựa vào đỉnh trốn được khỏi hoàng cung, từ đó bước lên con đường nghịch tập vào năm 16 tuổi. Mong ước: chu du, thám hiểm khắp mọi nơi.
Lưu ý: Chiếc đỉnh là một trong bát đại bảo vật của thương giới, vốn do một tiên tiên đế biến mất sau đó xuất hiện, lấy tên là Hoàng Thiên Lô, ý chỉ là luyện hoá được cả thiên. Trong lô chia làm 7 tầng, mỗi tầng có không gian khác biệt, tầng 1 là 2 lần, tầng 7 là 128 lần. Lô này có thể dùng để luyện đan, luyện khí. Do mất đi ba cái chân nên uy lực của đỉnh bị rớt xuống, lại thêm năm đó bảo vệ chủ nhân cũ bị đánh làm hỏng, phải lấy khí nuôi cưỡng. Lưu ý nếu có thể khôi phục 3 cái chân thì có thể đạt được Thánh cấp thần binh,sau đó uẩn dưỡng trong cơ thể để nó hồi phục, khi nào phi thăng thì sẽ một mực tăng lên theo chủ nhân đến tận Tiên Đế, bên trong tự hình thành nên một phương thiên địa.
Tác dụng đỉnh: lấy ra làm khiên chắn, dưới Đấu Đế không ai phá được; luyện đan luyện khí; lấy để chở đồ.”
“Ách, nhân vật chính?” Lưu Chính Minh giật mình sửng sốt, đột nhiên nhớ lại một câu nói phi thường nổi tiếng tại Địa Cầu: “ Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.”
“Sao ta lại gặp phải nhân vật chính, ta cũng có phải là đại phản phái hay cái gì đâu, hay là do thể chất của ta?” Lưu Chính Minh càng nghĩ càng thấy rối
Thấy vẻ mặt mộng bức suy nghĩ của Lưu Chính Minh, tâm tình bực bội của hệ thống trong nháy mắt quét sạch, quyết định vì Lưu Chính Minh phổ cập tri thức.
“Kì thực cái gọi là nhân vật chính chỉ là một nhân vật có khí vận đặc biệt thôi. Quan trọng là nhân vật chính không phải đánh cũng không chết, nhưng cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn. Qua bao nhiêu năm, khí vận trong một vị diện sẽ bị biến đổi, tập trung lại 1 nhân vật, đó chính là nhân vật chính. Nhân vật chính có khí vận cực kỳ dồi dào, cộng thêm ảnh hưởng của đại đạo hình thành đặc tính đánh mãi không chết, nếu chưa chết thì sẽ đột nhiên cảm ngộ để mạnh hơn, hay là trùng sinh tại một nhân vật nào đó mà nghịch tập. Theo dạng này thì là dạng thức tỉnh được một món thần vật, đây là cơ duyên của nhân vật chính, hay còn gọi là Bàn tay vàng.”
“Thế nếu bây giờ ta thử giết nhân vật chính thì sao?” Lưu Chính Minh xắn tay áo lên, hỏi một câu nghe tưởng chừng như là hiếu học một dạng.
“Khuyên ngươi không nên. Ngươi chưa đủ mạnh tới mức đánh vỡ vận mệnh và thiên đạo trói buộc đối với nhân vật chính nên nàng hoàn toàn vẫn sẽ sống, đặc biệt là độ thiện cảm kéo tới tận số âm, đây hoàn toàn không nên.”
“Thế giờ ta phải làm gì?”
“Chờ!” Thanh âm hệ thống băng lãnh vang lến
“Chờ cái gì?”
“Chờ nhiệm vụ. Đến rồi!”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ nhân được nhiệm vụ chính tuyến “ giúp đỡ Càn Minh nguyệt tìm được 3 cái chân đỉnh. Vị trí đầu tiên: Đại Khôn quốc.”
Tiến độ hoàn thành: 0/3
Cấp bậc: Sử thi cấp
Ban thưởng: 100000 HTT,1 thanh vũ khí Vũ cấp thượng phẩm, 10 dịch chuyển phù trong 100k km cho chân 1.
Trừng phạt: Không”
“Thế bây giờ ta phải đi theo cô nàng này, trợ giúp cô nàng tìm được 3 cái chân đỉnh thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ?”
“Không sai.”
“Thế nếu bây giờ ta cướp lấy Hoàng thiên lô thì sao?”
“Ngươi khẳng định là không thành công, mà sẽ ngay lập tức trở thành một loại đá kề chân của nhân vật chính, mạt sát như boss thôi.”
“Thế nếu không chế thì sao?”
“Không vấn đề, rất nhiều nhân vật chính đều đã bị người khống chế qua. Nếu khí vận của ngươi còn đặc biệt hơn cả nhân vật chính thì ngươi càng không nguy hiểm, khiến cho sự quan trọng của nhân vật chính giảm bớt đi, quan hệ giữa ngươi và nhân vật chính bình thường sẽ không khác gì như là nhân vật chính so với nhân vật phụ. Nhưng chỉ có một vấn đề là ngươi sẽ rất dễ gặp phải nhân vật chính khác, đây gọi là khí vận hấp dẫn, về sau ngươi sẽ hiểu.”
“Được, vậy ta khống chế là tốt nhất à.
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Công pháp: Hỗn Chân Công, Luyện Kiếm Quyết
Skills: Lý Bạch kiếm pháp
Trang bị: Viễn xạ kiếm,Giày thép.
Cảnh giới: Bậc 1 tam trọng thiên ( Đấu sư lục tinh) ( 1130/30000)
Năng lượng: 3000/3000
Thần thông: Phân thân thần thông.
Dị năng: Không
Stats:
Hp ( Máu): 23000
Str ( Lực lượng): 12000
Speed ( Tốc độ): 12000
Int(Độ suy tính): 12000
Wit ( Vận tốc suy nghĩ): 1200
Men(Cường độ tinh thần): 1200
Soul(Cường độ linh hồn): 1200
Dex( Độ linh mẫn): 1200
Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 13000
Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 1200
Túi đồ:19220 HTT, 4lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”
“Xem nào, “Tam thi trùng đan” khống chế não, không được. Hay là đan điền hoàn đan, sinh tử phù,... không được, quá mất thẩm mỹ.”
Sau một hồi tìm tòi thì cuối cùng Lưu Chính Minh đã tìm ra” Dẫn nô ấn”
“Thân nô ấn( 15000 HTT)
Nô dịch thân thể của người bị yếm bùa, đồng thời có tác động lên thân thức.
Lưu ý: chỉ có thể sử dụng với người hơn mình 2 cái đại cảnh giới trở xuống, thời gian vô thời hạn, chỉ có thể đánh lúc người ta không có chút nào phòng bị.
Lưu ý 2: Thân nô ấn chỉ có thể khống chế thân thể hành động, suy nghĩ vẫn được bảo lưu, khi không có mệnh lệnh sẽ giống như người bình thường, không được gây hại đến cho chủ nhân.”
“Hơi đau tí nhưng hoàn toàn lãi, mua.”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ thu mua “Thân nô ấn” số lượng: 1”
Hệ thống thấy Lưu Chính Minh mua Thân nô ấn thì thấy hơi ngoài ý muốn, hỏi:
“Sao không giết nàng?”
“Giết để làm gì, nàng còn có nhiều giá trị lợi dụng, như là kiến thức hay địa vị, dù sao nàng vẫn còn là dân bản địa, hiển nhiên có cái nhìn thấu triệt hơn về thế giới này. Đồng thời cũng là nhân vật chính nha, ta ôm bắp đùi nàng là được, dạng đầu tư lâu dài đấy.”
“Phi, ta nhìn là do nàng đẹp mới đúng, kí chủ? Ngươi không sợ nàng căm thù ngươi?” Hệ thống cười như không cười
“Sợ gì, xét về khí vận thì nhờ có ngươi ta hoàn toàn không thua kém một nhân vật chính nào, như ngươi nói vừa nãy, đồng thời ta cũng rất tin tưởng mị lực và nhân phẩm của ta. Ai mà chả có một chút lòng dạ thương hoa tiếc ngọc, mà dù sao phía trên ta nói hoàn toàn có lý.” Lưu Chính Minh một mặt hạo nhiên chính khí nói ra, độ vô sỉ có thể nói là không cần mặt.
“Trong lòng ngươi có quỷ ngươi tự biết. Nhanh thi triển cho nàng đi, chắc sắp tỉnh lại rồi.”
“À ừ nhỉ.” Nghĩ là làm, Lưu Chính Minh đặt một tay lên trán Càn Minh Nguyệt, tay còn lại đặt tại trán mình.
“Ta lấy quyền hành chủ nhân thi hành “Thân nô ấn”....”
1 canh giờ sau,
“Cuối cùng cũng đã xong, giờ thân thể nàng đã triệt để nghe lời ta.”
“Chúc mừng kí chủ đã có người hầu gái đầu tiên.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Thấy bây giờ đã là người mình, Lưu Chính Minh nhìn về nàng cảm thấy hơi thương xót, bèn hỏi:
“Nàng đang ngủ thì làm sao đung Liệu thương đan bây giờ?”
“Ngươi muốn dùng nó hồi phục vết thương cho nàng?”
“Tất nhiên rồi, bổn công tử hầu gái sao có thể như này được.”
“Đơn giản, đặt nó vào miệng nàng, rồi dùng Đấu khí cách vật xuyên tại trước thực quản.”
“Hả, chỉ có mỗi cách đấy thôi á?”
“Đúng, mà đứng có trang cái bộ chính nhân quân tử, bây giờ nàng đang ngủ, lấy vẻ đẹp của nàng ngươi còn khắc chế được là tốt rồi, chớ nói cho ta là ngươi không tâm động trước việc này, nàng không biết gì đâu.”
“Vẫn bị ngươi phát hiện.” Lưu Chính Minh cười ngại ngùng, bèn cầm lấy một viên Liệu Thương đan, nhét vào mồm nàng, rồi dùng 2 tay ấn tại ngay trước ngực, các không chấn vỡ viên thuốc.
Viên thuốc nát ra, dược tính phải nói là có hiệu suất vô cùng cao. Chỉ trong mấy giây, Càn Minh Nguyệt bắt đầu từ trong hôn mê tỉnh lại, cái đầu tiên mà nàng thấy là tên thiếu niên vừa nãy đang giơ hai tay xoa bóp ngực nàng.
Càn Minh Nguyệt: “???!”
Lưu Chính Minh: “....”
Tình cảnh xác thực khá xấu hổ.