Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 58: Rạp chiếu phim thời gian (1)




“Đường Đường suy nghĩ gì thế? Khuôn mặt nhỏ nhăn lại trông thật đau khổ, ha ha!  Chẳng lẽ là khu dịch vụ không bán đồ ăn vặt sao?”
Chương này mình để THP là cậu ta nha, mấy chương cũ mình sẽ beta lại sau T.T
Tiêu Hữu Phàm đặt mông ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với Đường Nghiên Tâm, cả người gần như lọt thỏm vào chiếc ghế. Sau khi đã ngồi vững vàng, cậu ta đẩy chiếc bánh kem to đang bưng trên tay đến trước mặt cô.
“Anh tình cờ nhìn thấy và nghe nói vong linh cũng có thể ăn, đây, anh mua cho em nếm thử!”
Hơn một nửa nhân viên trong khu dịch vụ là vong linh! Vì khu này là khu bị ăn mòn, nên có một số việc con người không thể làm được. Phần công việc này sẽ được giao cho vong linh, hầu hết vong linh được tuyển dụng đều hiền lành và dễ gần, thực lực của chúng rất yếu và không có khả năng nâng cao thực lực…Có rất ít vong linh mạnh, đồng thời họ sẽ có những kỳ ngộ khiến bản thân có thể kìm chế sự thèm thuồng trước thịt người. Chẳng hạn như vị tài xế cộng sinh với hoa Thanh Miêu.
Bất kể là vong linh yếu hay mạnh, bọn chúng đều cần thức ăn. Bởi vậy những người ngoài hành tinh đã mang đến một số sản phẩm đặc biệt của Liên bang – những sinh vật đặc biệt có năng lượng đủ đáp ứng nhu cầu cơ bản của vong linh.
Đương nhiên, muốn có được miếng ăn trong khu vực hòa bình thì phải dùng sức lao động để đổi lấy.
Đã hơn hai mươi năm kể từ ngày tận thế đến. Ngày càng có nhiều vong linh đến khu vực dịch vụ và đạt được mối quan hệ hài hòa tinh tế với con người. Vong linh kiếm được tiền sẽ muốn tiêu tiền,  có cầu ắt sẽ có cung, hiện giờ khu phục vụ đã có rất nhiều đồ vật vong linh có thể ăn, trừ những món cực quý ra.
Cho dù như vậy, thức ăn làm bánh của vong linh không dễ mua, không chỉ vấn đề tiền bạc, mà còn cần tìm người có thể làm bánh, quan trọng hơn là phải đặt trước.
Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không nghĩ đến điều này, cô chỉ biết rằng chiếc bánh này rất ngon. Cắn một cái mắt đã sáng lên.
Lộ Tầm Nhất thấy cô không còn lâm vào hồi tưởng nữa bèn nói với Tiêu Hữu Phàm: ‘’Bọn anh vừa gặp một nam một nữ tại “Trung tâm hỗ trợ”, bọn họ biết “Đường Nghiên Tâm”. Anh để Đường Đường suy nghĩ một chút xem xem cô ấy có mối quan hệ gì với bọn họ.”
Trong hoàn cảnh lúc đó, Lộ Tầm Nhất không thể để Đường Nghiên Tâm thừa nhận thân phận mình. Cho dù đối phương muốn tìm “Đường Nghiên Tâm” thì đó không phải là “Đường Nghiên Tâm” mà là vong linh “Đường Nghiên Tâm”. Chẳng may thân phận của Đường Đường bị bại lộ sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối! Nhìn vẻ ngoài của đối phương cũng biết họ không phải là anh chị em của “Đường Nghiên Tâm”, cũng không giống có quan hệ huyết thống với em ấy.
Mấu chốt là thái độ của Đường Đường đối với họ cũng mơ hồ, chứng tỏ trong lòng em ấy, bọn họ không phải người quan trọng… Đại khái là vì tuổi tác không khớp nên đối phương cũng cảm thấy mình nhận nhầm người.
Chiều cao hiện tại của Đường Đường là 147cm, chiếu theo chiều cao tiêu chuẩn của bé gái loài người thì khoảng tầm 11-12 tuổi. Trên thực tế, nếu hỏi Đường Đường, cô ấy sẽ nói rằng dựa theo chiều cao này có lẽ loài người sẽ tầm 14 hoặc 15 tuổi?
Nói cách khác, chiều cao của cô khi trưởng thành sẽ không cao lắm. Cô lại không nhớ chiều cao chính xác của mình khi trưởng thành.
“Em nhớ ra rồi!”
Sau khi ăn hết  một nửa chiếc bánh kem, Đường Nghiên Tâm bỗng nhiên nói: “Hôm nay hai người ngăn em lại tên là Hàng Tử Dư, người kia là Phùng Tư Ý. Người đàn ông kia là bạn trai của em, còn người phụ nữ …”
Tiêu Hữu Phàm: “Là bạn thân của em?”
Sẽ không tới nỗi cẩu huyết vậy đâu nhỉ?
Đường Nghiên Tâm: “……..Bạn cùng lớp”
Tiêu Hữu Phàm bị dọa sợ đến mức hít một hơi.
Trong đầu Lộ Tầm Nhất lại nghĩ rằng lúc  “Đường Nghiên Tâm” ch.ết cũng không lớn tuổi lắm, người bạn trai kia có lẽ dưới ba mươi, có lẽ tầm hai sáu, hai bảy gì đó? 
Bạn cùng lớp ắt hẳn sẽ bằng tuổi nhau. Sau khi Đường Đường trở thành vong linh đã ở trong khu vực xói mòn nhiều năm rồi, khái niệm thời gian của cô ấy có lẽ không rõ ràng lắm!
Trước khi chết chắc chắn “Đường Nghiên Tâm” đã thành niên rồi! Điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lộ Tầm Nhất xem  Đường Đường là cô bé, bởi vì dưới góc độ của vong linh, em ấy chỉ là một đứa trẻ thôi. Cũng không thể vì cô bé đã thành niên khi còn là người mà bỏ qua suy nghĩ đó được! Con người “Đương Nghiên Tâm” và vong linh “ Đường Nghiên Tâm” là hai cá thể độc lập!
Tại sao nhị tiểu thư ở khu vực  trước không hồi sinh đại tiểu thư, biến đại tiểu thư thành vong linh đi theo nàng ta? Bởi vì sau khi “trọng sinh” trở về, đại tiểu thư không còn là đại tiểu thư ban đầu nữa!
Theo lý mà nói, hiện tại Đường Nghiên Tâm không có quan hệ gì với người bạn trai loài người kia. Trừ khi vong linh Đường Nghiên Tâm còn muốn “nối tiếp tiền duyên”, nhưng hiện tại con bé vẫn còn nhỏ, có lẽ sẽ không có tình yêu nam nữ với người bạn trai kia, chỉ có mỗi sự thèm ăn mà thôi!
Tiêu Hữu Phàm: “Trước khi chết còn được đi học, gia cảnh nhà em không quá tệ nhỉ!”
Không phải ai cũng có tư cách được đi học sau ngày tận thế, gia đình bình thường khó có thể trả nổi học phí dù chỉ dùng hết toàn bộ tài sản của gia đình để nuôi một đứa trẻ, cũng không có tư cách nhập học. Tình hình ở mỗi khu vực an toàn đều giống nhau… Tiêu Hữu Phàm chưa từng được đi học bao giờ!
“Đi học?”
Đường Nghiên Tâm mờ mịt lắc lắc đầu: “Tôi không có bất kỳ ký ức nào về việc đi học! Tôi cũng không có bất kỳ ký ức nào về việc từng thân thiết với họ. Nhưng trong tiềm thức, tôi cũng không thích họ. Dù là người đàn ông kia hay người phụ nữ đó, tôi cũng cảm thấy thật phiền phức.”
Đáng tiếc là đang ở khu phục vụ, nếu đang ở trong khu vực của vong linh thì thấy phiền phức liền có thể……
Cho dù Lộ Tầm Nhất là quân tử chân chính đi chăng nữa cũng nhịn không được mà nghĩ: Nhìn cử chỉ của hai người kia mà xem, có vẻ thân thiết quá mức, hoàn toàn không hề giống quan hệ cộng sự bình thường!
Trong trường hợp bạn gái đã chết, có bạn gái mới là chuyện bình thường. Song bạn gái cũ thấy cảnh đó không vui cũng là chuyện thường tình!
Tốt nhất là khỏi chạm mặt nhau nữa!
Giữa biển người mênh mông, có thể gặp lại nhau như ban nãy đã là chuyện hiếm hoi rồi! Chỉ cần không đến đây thì rất khó chạm mặt nhau!.
Chẳng mấy chốc, họ ngừng nói về chủ đề này và tập trung trở lại với manh mối trong lĩnh vực mới.
Lĩnh vực tên: [ Rạp chiếu phim thời gian ]
Ba manh mối: 
[1: 《Hướng dẫn xem phim》
2:《 Học giả Nam Xương 》
3:《Khó phân biệt thật giả》]
Manh mối đầu tiên dường như là một cuốn sách, nhưng sau khi tìm kiếm thì không có kết quả cụ thể nào.
Manh mối thứ hai 《 Học giả Nam Xương 》là một chương trong quyển tiểu thuyết《 Tử bất ngữ 》của Trung Quốc có nội dung: Có hai thư sinh nọ rất hợp ý nhau, một người về nhà bỗng nhiên đột ngột qua đời, vào ban đêm người còn lại đến từ biệt và xử lý tang lễ cho người kia. Lúc ban đầu họ vẫn còn gần gũi thân thiết lắm, người nọ vẫn ngồi bên cạnh thư sinh đã chết hồi lâu không rời. Lúc sau hai người miễn cưỡng từ biệt nhau, khi người còn sống trở về thì bỗng nhiên anh ta bị cái xác không hồn của người kia đuổi theo. Anh ta bị cái xác đuổi theo vài dặm cuối cùng trốn thoát được vì xác chết không thể trèo qua tường.
Câu chuyện gốc đưa ra một giả thuyết giải thích về hồn phách con người – hồn của con người là phần thiện, phách là phần xấu xa. Khi vị thư sinh kia mới chết, hồn vẫn còn bên trong điều khiển cơ thể. Thời gian lâu dài, linh hồn sẽ tiêu tán, khi ấy phách sẽ điều khiển cơ thể.
Tiêu Hữu Phàm: “Điều này có liên quan gì đến rạp chiếu phim?”
Đoán được cái quỷ á!
Manh mối cuối cùng đã được đưa ra rất rõ ràng, vì vậy không cần phải phân tích nó.
Chờ Đường Nghiên Tâm ăn xong chiếc bánh, số liệu Tiêu Hữu Phàm phân tích cho cô cũng có kết quả:
“Rõ ràng mới làm phân tích xong, nhưng kết quả phân tích hiện tại lại cần rất nhiều thời gian mới có kết quả. Theo đánh giá của anh nếu em tiếp tục thăng cấp nữa thì anh không thể lấy mẫu phân tích nữa rồi!”
Anh chàng này phàn nàn với giọng điệu ghen tỵ.
Đường Nghiên Tâm: Loài người (Giả)
[Dữ liệu cơ bản] Chiều cao: 147cm
Cân nặng: 37kg
Sức mạnh: 41
Nhanh nhẹn: 50
Trí thông minh: A
【Năng lực đặc biệt】Ngụy trang nhân loại ( Ⅴ): Bạn hoàn toàn là con người! Bạn có thể đánh lừa không chỉ mắt người và công nghệ, mà còn cả nhận thức của vong linh.
Vong linh hóa ( kỹ năng  phát sinh): Đây là khuôn mặt thật của bạn! Những người nhìn thấy bạn có những đặc điểm của vong linh sẽ vô thức nghĩ rằng đây là một loại tài năng đặc biệt nào đó.
Lừa dối nhận thức (năng lực phát sinh cấp V): Cho dù người có bản lĩnh vững vàng, cũng sẽ nghi ngờ thân phận của bạn nhưng cũng sẽ cảm thấy trí tưởng tượng của mình quá phong phú.
Vua buôn chuyện: Có tinh thần kiên trì không có gì đáng sợ, đáng sợ là có trực giác phát hiện ra chuyện tầm phào, sau khi mất đi thiện cảm của vong linh, bây giờ bắt đầu hưởng thụ lợi ích mà chuyện tầm phào mang lại cho bạn. Cô gái! Đau lòng – bạn là một người chuyên nghiệp!
Con người dù sao cũng là một loài động vật, nó  không có nhiều thay đổi.
Đường Nghiên Tâm: Vong linh ( thật)
[Dữ liệu cơ bản] Chiều cao: 147cm
Cân nặng: 37kg
Sức mạnh: B
Nhanh nhẹn: B
Trí thông minh: A
【Năng lực đặc biệt】
Lưỡi hái của thần ( Ⅴ): Tại sao bạn không để tôi trở thành lưỡi hái? Có phải vì tôi xấu tính không? Tôi có thể xin lỗi …vong linh chết tiệt này không biết từ đâu sắp chiếm giữ ý thức của tôi! Trục xuất nó nhanh lên!
Trường sinh bất tử: Điều tiếc nuối nhất của các ông bố trong đội là không thể chăm sóc cho con vào thời điểm quan trọng! Kỳ thật họ hoàn toàn không cần lo lắng, năng lực tự hồi phục của bạn rất mạnh. Tuy trường sinh bất lão có chút khoa trương, nhưng là không bị người ta ăn sạch, cơ bản có thể từ từ khôi phục ~
Hiệp nghị ( Ràng buộc Ⅻ): Không được chủ động hại người giết người, tuyệt đối không được ăn thịt người! Đây có lẽ là vong linh duy nhất không ăn thịt người! Than ôi, ký một thỏa thuận khắc nghiệt như vậy thật là khốn khổ cho một vong linh! Nhưng ước mơ vẫn có thể hiện thực hóa, vạn nhất chúng thành hiện thực thì sao?
Đóng gói ( Ⅴ): Bạn là ông vua không ngai giới đóng gói! Chúc mừng!
Thần tính ( Ⅰ): Bạn có thể dễ dàng giao tiếp với những người trong tương lai của mình và bạn cũng có thể đưa ra những phán đoán công bằng nhất. Trong thế giới hỗn loạn, bạn có cả lòng trắc ẩn hiếm có và sự tồn tại đặc biệt hoàn toàn tàn nhẫn. Lúc này, siêu năng lực đặc thù – “Thần tính” không được ba người coi trọng, ngược lại bởi vì miêu tả kỳ quái mà nhìn hai lần.
Vào buổi tối bốn ngày sau, ba người họ đến nhà ga.
Đã gần đến giờ khởi hành, không nghĩ tới chuyện còn có người lên xe. Lộ Tầm Nhất có linh cảm chẳng lành, khi nhìn thấy hai người vội vàng lên xe, sắc mặt anh trầm xuống.
Họ thực sự theo sau đuôi bọn họ? Sao lại có nhiều trùng hợp như vậy, đối phương nhất định là tới vì bọn họ.
Hàng Tử Dư đi thẳng đến hàng sau, đứng tại chỗ cười nói: “Lại gặp mặt nhau rồi!”
Cũng không có thái độ giả vờ kinh ngạc để che giấu mục đích của chuyến đi này, trông cô ta khá thẳng thắn, tuy nhiên trong giây lát đôi mắt cô ta dừng lại trên người Đường Nghiên Tâm không rời.
Lộ Tầm Nhất đứng trước mặt Đường Nghiên Tâm, dùng thân thể mình để che khuất cho cô: “Rốt cuộc các người muốn làm gì đây?”
Tiêu Hữu Phàm không khách khí đáp: “Anh là ai? Đừng có nhìn chằm chằm vào em gái tôi!!”
“Xin lỗi.” 
Hàng Tử Dư nhận ra rằng việc nhìn chằm chằm vào một cô gái chưa thành niên như thế này thực sự rất dễ gây hiểu lầm nên vội vàng nói: “Tôi không phải là kẻ bi3n thái! Em gái anh rất giống với một người bạn của tôi, có lẽ cô ấy là họ hàng của bạn tôi. Nhìn này, đây là ảnh của bạn tôi.”
Anh ta lấy một bức ảnh ra từ trong túi quần áo một cách nâng niu, cô gái trẻ trung xinh đẹp trên đó chính là “ Đường Nghiên Tâm” phiên bản trưởng thành.
Cũng có lý do để nói rằng họ giống nhau hơn là nói thẳng rằng họ là cùng một người. Một là tuổi tác không tương đồng, hai là hai người có phong thái rất khác nhau, cho dù nhìn giống hệt nhau, căn bản cũng không nhận ra là cùng một người.
“Thật sự rất giống.”
Tiêu Hữu Phàm không thể phủ nhận điều này, chỉ có thể giả vờ không kiên nhẫn nói: “Nhưng em gái tôi là con một, không có chị em gì hết. Trên đời này không có bất kỳ ai vui vẻ khi có người tới cửa nhận thân!. Dù anh có ý tốt hay ác ý, tôi hy vọng anh giữ khoảng cách với em gái tôi!”
Đây là suy xét cho sự an toàn của anh ta thôi!
Phùng Tư Ý vẫn luôn không nói gì liền lo lắng nắm lấy tay Hàng Tử Dư.
“Tôi đã biết……”
Hàng Tử Dư thỏa hiệp.
Bọn họ ngồi ở giữa xe buýt, trên đường đi cũng không tìm cách tiếp cận Đường Nghiên Tâm nữa.
Có chút kỳ quái là rõ ràng hai người họ đang nắm tay nhau, nhưng lại có một cảm giác xa cách kỳ lạ. Bọn họ tự đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không có bất kỳ giao lưu nào với nhau.
Dường như Hàng Tử Dư không thể kìm nén được những cảm xúc phức tạp trong lòng, thỉnh thoảng anh ta lại quay đầu lén lút nhìn Đường Nghiên Tâm. Ngay khi Đường Nghiên Tâm sắp nhịn không được tức giận đuổi anh ta xuống xe thì xe buýt đã dừng lại.
[ Đã tới đích đến: “Rạp chiếu phim thời gian”, tất cả hành khách vui lòng xuống xe! Xe buýt dừng trong thời gian giới hạn, tất cả hành khách vui lòng xuống xe!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.