Thoát Khỏi Cơn Ác Mộng

Chương 9:




Đột nhiên trong mắt Lâm Phong lóe lên. Những dấu chân dày đặc này không những không làm xáo trộn suy nghĩ của cậu, ngược lại còn cho cậu gợi ý - nếu "cậu ta" ở đầu và đuôi ám chỉ chính bản thân cậu, và "cậu ta" ở đoạn giữa ám chỉ hung thủ, như vậy mọi thứ có thể diễn giải một cách hợp lý hơn.
Tất cả những người ở đây có thể là đồng phạm. Mục đích của bọn họ là giúp hung thủ che giấu thân phận và làm nhiễu loạn phán đoán của cậu về hung thủ, tương đương với sự tồn tại của quả bom khói.
Những dấu chân trên mặt đất là bằng chứng rõ ràng nhất.
Hơn nữa vì một lý do nào đó, hoặc có thể chỉ đơn giản do thiết lập của trò chơi, hiện tại hung thủ không thể trực tiếp tấn công cậu, nhưng nếu cậu không tìm ra hung thủ thực sự trong thời gian cho phép, thì cái mạng nhỏ của cậu sẽ khó mà giữ được.
Lâm Phong nhớ đến câu "sẽ bị trừng phạt" của Dương Quần, không nhịn được rùng mình.
Xem ra phải tranh thủ thời gian!
Theo như cuốn sách nói, "theo dõi cậu ta" và "đừng để bị phát hiện", vậy cứ làm như cuốn sách nói đi, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, nhìn quanh một vòng, quả nhiên tất cả các cánh cửa đều có dấu tay.
Là một streamer game kinh dị lâu năm, nếu không có trí nhớ tốt và hiểu biết về không gian, làm sao có thể kiếm cơm ăn. Lâm Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười hiếm thấy, bình tĩnh đi tới cánh cửa trong trí nhớ, hơi dùng lực, cánh cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra.
Trái ngược hoàn toàn với tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ, sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Lâm Phong thậm chí có thể nghe rõ ràng nhịp tim của mình.
Tuy bề ngoài nhiệm vụ của cậu bây giờ là bắt những người bạn đó, nhưng bắt được mấy người đối với Lâm Phong không quan trọng, mấu chốt chính là cậu bắt được ai. Theo manh mối được đưa ra trong cuốn sách, điều quan trọng nhất là phải tìm ra "cậu ta" trước, còn những người khác thì cứ mặc kệ.
Bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần đi theo nội dung chính của cốt truyện, tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cho nên Lâm Phong đã chọn căn phòng này không chút do dự.
Vì quyền chủ động ở vòng này nằm trong tay, nên cậu có nhiều thời gian làm quen với địa hình và phòng quan sát cũng như dấu vết do "cậu ta" để lại.
Đây là một căn phòng nhỏ, và chỉ cần hơi quay đầu một chút thôi là có thể thu hết toàn bộ căn phòng vào đáy mắt.
Bố cục bài trí bên trong và bên ngoài căn phòng không có nhiều khác biệt, vẫn chỉ có hai giá cắm nến trên vách tường, được đặt đối xứng hai bên trái phải của căn phòng, để thắp sáng cho toàn bộ căn phòng.
Lâm Phong nương theo ánh sáng của ngọn nến, quan sát sơ lược toàn bộ xung quanh.
Đây là phòng giường đôi tiêu chuẩn. Mọi thứ trong phòng đều dành cho hai người, hai chiếc giường được đặt đối xứng ở chính giữa căn phòng, thảm, bàn, tủ, ghế và các đồ đạc khác cũng được đặt ở hai bên. Toàn bộ bố cục đều rất gọn gàng, Lâm Phong thậm chí không nỡ bước vào, sợ không cẩn thận chạm phải thứ gì đó, làm phá hỏng bố cục chỉnh tề như vậy.
Mặc dù căn phòng này rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng không hiểu sao Lâm Phong luôn có cảm giác rất kỳ quái, đó là cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Cậu nhìn kỹ cả căn phòng một lần nữa, vẫn không hiểu được cảm giác kỳ lạ trong lòng là do đâu.
Căn phòng nhỏ, ít đồ đạc, thậm chí không có tủ quần áo lớn. Chỉ có dưới gầm bàn có hai ngăn kéo dài, dĩ nhiên không thể có kẻ nào trốn trong đó được.
Không có chỗ nào để giấu người. Lâm Phong cuối cùng đã đưa ra một kết luận khiến cậu vô cùng chán nản - lại bị bọn họ chơi rồi.
Tuy nhiệm vụ là bắt đám Dương Quần, nhưng đối với Lâm Phong, việc cậu có bắt được họ hay không và bắt được bao nhiêu cũng không quan trọng. Bởi vì dựa trên kinh nghiệm nhiều năm chơi trò thoát hiểm của Lâm Phong, nếu từ đầu trò chơi được chia thành ba vòng, cho dù thua ở vòng thứ hai, cũng sẽ không phát động bất kỳ điều kiện tử vong nào.
Lâm Phong ngồi xổm xuống và kiểm tra mặt đất, dấu chân ở cửa đã biến mất. Lâm Phong nhíu mày, tự hỏi có phải thật sự nhớ sai vị trí phòng hay không, có lẽ bóng người vừa nãy không phải tiến vào căn phòng này nhỉ.
Lâm Phong thở dài, xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này - nếu phát hiện mình đã đoán sai, không cần ở đây làm việc vô ích nữa.
Cậu là một con ma trong vòng này, mặc dù có nhiều thời gian và cơ hội để quan sát bố cục toàn bộ xung quanh, nhưng suy cho cùng, địch trong tối, ta ngoài sáng và tính mạng đang bị treo bởi một sợi dây. Tốt nhất là nên tiết kiệm thời gian, không cần lãng phí vào thứ vô ích.
Khi tiến lên vài bước, vì quá tối nên Lâm Phong không thể nhìn rõ xung quanh, cậu đã va vào bàn làm việc bên cạnh. Chiếc bàn rung nhẹ, ngọn nến đặt trên đó bị đổ ngược và dập tắt.
Cả căn phòng trong phút chốc chìm vào bóng tối, chỉ có ngọn nến nhỏ mà Lâm Phong vừa lấy từ trong chiếc bánh miễn cưỡng chiếu sáng, cho phép Lâm Phong có thể nhìn thấy đường đi trong phạm vi vài cm dưới chân mình.
Thình lình rơi vào bóng tối khiến Lâm Phong không kịp trở tay, cậu sửng sốt, nhưng sau đó ánh mắt lại rơi vào ngọn nến trong tay. Cậu nghĩ nghĩ, dừng bước chân, lần nữa quay đầu lại, mở to mắt nhìn kỹ lại toàn bộ căn phòng.
Có lẽ cậu đã biết căn phòng này kỳ lạ chỗ nào rồi!
Hai chiếc giường, hai tủ đầu giường, hai cái bàn, hai ngọn nến...
Đây là một căn phòng đôi có hai mặt bên hoàn toàn giống nhau...
Để chứng minh cho suy đoán của mình, Lâm Phong nương theo ánh sáng yếu ớt, cẩn thận từng bước đi sâu vào trong phòng. Đi tới giữa hai chiếc giường, cậu dừng lại.
Cậu không liều lĩnh như Lục Nhã, mà cậu giơ tay lên và từ từ duỗi về phía trước.
Tay còn chưa duỗi thẳng thì Lâm Phong đã chạm phải một lớp thủy tinh lạnh lẽo. Bấy giờ, Lâm Phong rốt cuộc cũng giải đáp được hết thảy cảm giác kỳ quái lúc mới vào phòng, cậu khẳng định suy đoán trong lòng.
Căn phòng này giống với phòng chứa đồ trước đó, toàn bộ bức tường được bao phủ bởi gương. Đây hoàn toàn không phải là phòng đôi mà là một phòng đơn rất nhỏ. Những gì cậu vừa thấy là một nửa ảnh thật và một nửa ảnh ảo, đó là lý do tại sao cả căn phòng cho người ta cảm giác rất cân xứng.
Căn phòng này quá tối, gương soi chiếm hết một bức tường, bởi vậy nếu không đứng gần và quan sát kỹ, chạm vào thử thì thật sự rất khó phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Cũng nhờ ngọn nến bị dập tắt mà Lâm Phong mới may mắn phát hiện ra sự thật. Nếu cả hai bên đều là vật thật, không thể chỉ đổ một ngọn nến mà khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Lời giải thích hợp lý duy nhất là chỉ có một ngọn nến trong căn phòng.
Có kinh nghiệm ở phòng chứa đồ vừa rồi, Lâm Phong lập tức nghĩ tới cách bài trí trong phòng.
Sự thật chứng minh cậu đã đúng.
Lâm Phong giơ tay lần mò mặt gương, nhẹ nhàng gõ. Cậu gõ hơi mạnh, cả bức tường phát ra âm thanh kẽo kẹt. Lâm Phong sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống trốn ở phía sau chiếc giường bên cạnh.
Nhưng không có gì khủng khϊếp xảy ra, mọi thứ khôi phục sự yên tĩnh như ban đầu.
Lâm Phong tay lần mò trên gương, nhẹ nhàng gõ. Khi anh cố gắng hết sức, cả bức tường phát ra âm thanh cót két. Lâm Phong sửng sốt, vội vàng quỳ xuống trốn ở giường bên cạnh.
Tuy nhiên, không có gì khủng khϊếp xảy ra tiếp theo, và mọi thứ trở lại yên tĩnh ban đầu.
Lâm Phong ló ra gật gật đầu, híp mắt, sau khi xác định không có gì khác thường, mới từ sau giường đi ra, lại duỗi tay, chần chờ ấn vào bức tường.
Ánh mắt Lâm Phong rơi vào mặt gương, bởi vì sợ chạm vào thứ không nên chạm, Lâm Phong lấy nến chiếu sáng một chút xung quanh bàn tay. Vừa giơ ngọn nến lên, cậu đột nhiên phát hiện ra một điều mà chính mình luôn bỏ qua.
Tất cả lỗ chân lông trên cơ thể Lâm Phong thời khắc này đều dựng lên. Nỗi sợ hãi bất chợt khiến toàn thân cậu bất giác run rẩy.
Chờ đã-
Bị hoa mắt sao?
Nhưng cậu còn chưa kịp xác nhận lại điều khủng khϊếp này, âm thanh kẽo kẹt thật lớn đã thu hút sự chú ý của cậu. Bức tường mà cậu vừa đẩy phát ra tiếng vang ầm ầm và di chuyển về phía sau. Lâm Phong đột ngột mất trọng tâm, lảo đảo về phía trước. Sau khi đứng vững, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Sau tấm gương hóa ra là một căn phòng hoàn chỉnh, mặc dù Lâm Phong đã chuẩn bị tâm lý, nhưng căn phòng trước mặt giống hệt phòng riêng 613 vẫn khiến cậu sửng sốt.
Cậu bước đi tới giữa căn phòng, xung quanh vẫn như trước, được bao quanh bởi sáu cánh cửa gỗ, và một lối đi nhỏ đối diện với vị trí Lâm Phong đang đứng, lối đi vẫn sâu hun hút không thể thấy đích.
Lâm Phong nhấc chân đi về phía lối đi. Nhưng khi cậu đặt chân xuống, cậu đột nhiên cảm thấy như thể mình đã giẫm phải một cái gì đó, suýt bị trượt chân. Lâm Phong bước sang bên một chút, ngồi xổm xuống, dùng ngọn nến chiếu sáng nơi vừa dẫm lên.
Dấu chân!
Dấu chân vừa biến mất ở cửa bỗng xuất hiện trở lại, dấu chân dường như cũng giống dấu chân trên sàn của phòng 613. Mũi chân hướng về lối đi trước mặt. Hiển nhiên chúng đều hướng tới lối đi. Lâm Phong có chút xuất thần, sao lại có cảm giác như vừa trở lại phòng 613?
Cậu nhìn xung quanh, nơi này thật sự có bố cục rất giống phòng 613. Dù là vị trí cửa ra vào hay sắp đặt bàn ghế, tất cả đều giống với phong cách bài trí của phòng 613. Điểm khác biệt duy nhất là bàn ăn ở giữa phòng rất sạch sẽ và không có bánh sinh nhật bị phá hỏng. Đồng thời, không có dấu vân tay trên sáu cánh cửa trong phòng.
Lâm Phong từ từ thở ra một hơi nhẹ nhõm - còn tốt, ít nhất cậu không ở trong vòng tuần hoàn chết. Phải biết rằng, điều tối kỵ nhất của trò chơi trốn thoát là rơi vào một vòng lặp vô tận.
Xem ra phải tự nhớ kỹ đường đi, bố cục ở đây trông phức tạp hơn mình nghĩ. Nếu cần thiết, còn phải để lại một số dấu hiệu, tránh cho rơi vào vòng tuần hoàn chết.
Lâm Phong vừa tính toán trong lòng, vừa hạ thấp người xuống, cố gắng để ngọn nến có thể chiếu sáng sàn nhà càng nhiều càng tốt, cậu lần theo dấu chân, chậm rãi đi dọc theo vết chân để không phá hủy dấu vết.
Đúng như cậu đoán, dấu chân lại biến mất ở lối đi nhỏ.
Lâm Phong đứng thẳng người trước lối đi nhỏ, một trận gió lạnh phả vào mặt khiến cậu hắt hơi một cái.
Cậu vội vàng bịt mũi, sợ động tĩnh quá lớn sẽ rút dây động rừng.
Xoa xoa cái mũi chua xót, hít sâu một hơi, Lâm Phong lần nữa bước vào lối đi nhỏ.
Thật không may, dấu chân lại biến mất tăm hơi như lần trước.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, cũng không rối rắm về dấu chân, lần này cậu không chọn tiến sâu vào bên trong, ngược lại dừng ở trước cánh cửa gần nhất lối đi.
Ở vòng đầu tiên, cậu bị Lục Nhã đuổi theo, nên cậu chỉ nghĩ đến việc tìm một nơi để trốn càng nhanh càng tốt để không bị Lục Nhã phát hiện. Nhưng ở vòng này, không có áp lực sinh tử do sự truy đuổi của thời gian, cậu định quan sát kỹ một chút về cấu trúc của lối đi này và cách bố trí của toàn bộ bối cảnh trò chơi, chuẩn bị cho vòng lẩn trốn thứ ba.
Bởi vì trực giác mách bảo cậu rằng hiệp ba của trò chơi sẽ khó và khủng khϊếp hơn rất nhiều so với hai hiệp đầu!
Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, vươn tay đẩy cánh cửa trước mặt.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là, cậu không thể đẩy được cánh cửa này!
Lâm Phong nghiến răng, dùng sức lớn hơn, nhưng cánh cửa vẫn bất động.
Lâm Phong nhíu mày, hít sâu vào rồi thở mạnh ra một hơi, dùng sức đẩy một lần nữa, nhưng dù đẩy như thế nào, cánh cửa vẫn như cũ bất động.
Chết tiệt!
Lâm Phong có chút tức giận, thấp giọng chửi thề một câu, nhấc chân đạp vào dưới cửa để trút giận, rồi quay đầu đi sâu vào bên trong, xem thử cánh cửa tiếp theo có thể vào được không.
Nhưng bỗng có tiếng kính vỡ vụn đã ngăn cậu lại.
Tiếng ồn dường như phát ra từ mép dưới của cánh cửa vừa mới không thể đẩy được. Lâm Phong ngồi xổm xuống, liền thấy mặt dưới cửa có những vết nứt hình mạng nhện, trên mặt đất có vài mảnh thủy tinh. Nơi bị vỡ vụn đã không còn hình dáng của cánh cửa, lộ ra một bức tường bê tông đen xì ở phía sau.
Lại là một tấm gương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.