Thoát Khỏi Cơn Ác Mộng

Chương 4:




Xúc xắc quay vòng trên không, rồi rơi trở lại vào lòng bàn tay của Lâm Phong. Cậu giữ chặt viên xúc xắc trong tay phải, dồn hết sức tập trung nhìn vào nó.
Sáu... nhất định là sáu!
Càng sớm làm quen với địa hình hiện tại, cậu mới có khả năng sống sót. Trong trò chơi kinh dị trốn thoát, cậu không nghĩ rằng kẻ gϊếŧ người sẽ có bất kỳ thuốc thử hóa học cao cấp nào để đầu độc mình, vì vậy chủ yếu là cuộc chạy trốn sau cùng mới là yếu tố quyết định vận mệnh của Lâm Phong!
Cậu nghĩ bản thân nên tìm người ở vòng đầu tiên, dù mình đang ở trong bóng tối nhưng vẫn tốt hơn đi trốn và bị bao vây.
Hơn nữa, đừng bao giờ để cơ hội bắt người rơi vào tay hung thủ! Nếu không, cậu sẽ là một con cừu đợi bị làm thịt!
Sau khi quen với bóng tối và sợ hãi, Lâm Phong đã dần bình tĩnh lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là sống sót và thoát ra ngoài, về phần tại sao lại gặp phải chuyện kỳ
quái như vậy, đợi đến khi bình an vô sự rồi nghĩ sau.
Lâm Phong chậm rãi mở ra lòng bàn tay, theo bản năng nín thở.
......một.
Thú thật, trong lòng cậu rất thất vọng. Nhưng thật ra một điểm cũng không tệ.
Biết mình đã mất cơ hội đánh phủ đầu, Lâm Phong thở dài, không nghĩ nữa và cố gắng tập trung vào những người còn lại.
Sau khi quyết định Lâm Phong sẽ trở thành "con ma" thứ hai, những người khác bắt đầu lần lượt tung xúc xắc.
Đầu tiên là Lục Nhã. Cô bắt chước bộ dáng Lâm Phong, ném xúc xắc lên cao, sau đó tiếp nó trở lại lòng bàn tay, động tác liền mạch lưu loát. Gió thổi tung những lọn tóc mái quanh tai, nếu không phải đang trong hoàn cảnh như bây giờ, Lâm Phong sẽ nghĩ đây là một bức tranh đẹp.
Sẽ là Lục Nhã sao...
Nhớ tới nụ cười quái dị của Lục Nhã trùng khớp với Cao Thanh Thanh trong mơ, Lâm Phong nhất thời chưa kết luận được.
Lục Nhã vậy mà là "quỷ" trong vòng chơi đầu tiên.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lâm Phong lại vang lên, cậu vô thức bước sang một bên, cách xa Lục Nhã một khoảng nhất định.
Có khi nào người đoạt đi ván chơi đầu tiên chính là hung thủ?
Mặc dù sự nghi ngờ đối với Lục Nhã tăng lên rất nhiều, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn có mặt những người khác, nếu đó chỉ là một quả bom khói do hung thủ ném ra thì thật tệ.
Lục Nhã dường như không để ý đến cử động nhỏ của Lâm Phong, hướng về phía mọi người cười: "Thật ngại quá, ván đầu tiên mong mọi người giúp đỡ."
Sau đó, đưa xúc xắc cho người tiếp theo.
Lâm Phong không còn rối rắm đối với Lục Nhã nữa, mà cùng mọi người nhìn lượt ném xúc xắc kế tiếp.
Đến Dương Quần.
Dương Quần tùy tiện cầm lấy xúc xắc ném, xúc xắc lăn khỏi bàn, lăn xuống bên cạnh ghế Lâm Phong.
"A...ngại quá..." Dương Quần gãi đầu, nhún nhún vai "Trượt tay, trượt tay."
"Phong Tử, nhặt lên đi, nó gần cậu nhất." Trần Vũ Thần bĩu môi nói với Lâm Phong.
Lâm Phong liếc nhìn Trần Vũ Thần sau đó lại nhìn Dương Quần, nhưng không di chuyển.
Cậu sợ hung thủ sẽ ra tay khi mình cúi xuống nhặt xúc xắc, chỗ này là điểm mù của tầm nhìn. Nếu hung thủ muốn gϊếŧ người vào lúc này, quả thực rất dễ dàng.
"Còn rề rà gì thế, sao lại giống các bà cụ nữa rồi?" Dương Quần cau mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, "Không thích nhặt thì thôi vậy."
Sau đó cậu ta định tự mình đi nhặt.
Trong lòng Lâm Phong giãy dụa một chút, vẫn quyết định nhặt lên.
Cũng có thể đây là yêu cầu của cốt truyện?
Lâm Phong không dám đánh cược, nếu như ảnh hưởng đến cốt truyện, cậu có lẽ sẽ mất mạng. Cậu nghĩ lúc nhặt lên cẩn thận một chút và cố gắng chú ý phía sau lưng hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Tôi nhặt, tôi nhặt. Còn không phải tại chỗ này quá tối sao? Tôi chỉ đang xem nó rớt ở đâu." Lâm Phong cố gắng thả lỏng giọng điệu như thường để không lộ ra cái gì không đúng.
Lâm Phong cúi người xuống, thay vì đối mặt với ghế, cậu chỉ nghiêng người duỗi tay mò dưới gầm ghế. Khóe mắt cậu luôn quan sát chín người còn lại, đề phòng họ làm điều gì không thích hợp.
Để thuận tiện phản kháng, Lâm Phong cố tình dùng tay trái tìm còn tay phải thì thả lỏng.
"Tìm được rồi."
Sau khi Lâm Phong chạm đến xúc xắc, bởi vì tay không đủ dài, cậu đành phải dùng ngón tay kéo xúc xắc gần một chút mới cầm lên được. Cậu cúi người thấp xuống một tí, cuối cùng đụng trúng viên xúc xắc. Chỉ búng tay một cái, con xúc xắc liền lăn ra ngoài.
Lâm Phong nhặt xúc xắc lên, quay đầu định đứng dậy, trước mặt chợt lóe một tia sáng vàng chói mắt, cậu cảm giác được trên mặt có thứ gì đó cứng rắn lạnh lẽo, từng đợt âm khí của đồ vật lướt qua truyền đến đôi tai cậu.
Khiến lông tơ toàn thân cậu đều dựng đứng.
"Tôi vừa cắt bánh, cậu có muốn ăn một miếng trước không?"
Trên tay phải Lục Nhã cầm một con dao lủng lẳng bằng bạc, con dao dường như mới được đánh bóng, phản chiếu ánh nến sáng rực. Bởi vì Lục Nhã ngồi xổm xuống muốn tới gần Lâm Phong, cậu cảm giác được lưỡi dao và da thịt mình gần trong gang tấc.
Lục Nhã dường như không cảm thấy có gì không ổn, mỉm cười vươn tay trái ra, trên tay cầm một đĩa bánh nhỏ vừa cắt.Trong phút chốc, Lâm Phong nhìn thấy khóe miệng Lục Nhã cười lên rất cao, cười đến tận mang tai.
Lâm Phong rùng mình một cái, khi nhìn lại lần nữa, vẻ mặt của Lục Nhã trở lại nụ cười mỉm bình thường, tựa hồ như vừa rồi là do cậu hoa mắt.
Lâm Phong cắn răng nhận bánh. Lục Nhã thấy cậu nhận thì gật đầu hài lòng, đứng dậy quay lại bàn bên cạnh.
Lâm Phong thực sự không muốn lại gần bất cứ ai nên đứng từ xa ném xúc xắc cho Dương Quần. Cũng may là Dương Quần cũng vững vàng tiếp được.
Ngoài bước đệm nhỏ này ra, không còn phát sinh việc nào ngoài ý muốn nữa.
Lần này Dương Quần ném vô cùng nghiêm túc - là năm.
Lâm Phong cuối cùng cũng an tâm. Nếu đây thật sự là một trò chơi, NPC sẽ có rất nhiều đất diễn, ngoại trừ nhân vật chính, thì NPC chắc chắn là kẻ có nhiều hiềm nghi nhất.
Mặc kệ suy xét từ phương diện nào đi nữa, cậu không hy vọng hung thủ muốn gϊếŧ cậu lại là người bạn tốt này, người hiểu mình nhất.
Năm điểm này làm cho dây thần kinh căng thẳng của Lâm Phong hơi thả lỏng. Bây giờ sự nghi ngờ đối với Dương Quần đã giảm đi một chút.
Sau đó, xúc xắc được tung ra rất thuận lợi, vẫn chưa có ai ném được "ba điểm". Chỉ khi đến lượt Lý Mục đứng ở một góc tương đối thì "ba điểm" mới xuất hiện.
Lý Mục là một người hướng nội, mặc dù cậu ta là người cao nhất và khỏe nhất trong ký túc xá, nhưng cậu ta rất ít nói.Thậm chí sau bốn năm, số lần Lâm Phong nói chuyện với Lý Mục có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lý Mục có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, thì thào nói: "À thì... vậy tôi sẽ là ma trong ván thứ ba nhỉ...."
Lâm Phong nhìn Lý Mục cao hơn cậu một cái đầu, cơ bắp mạnh mẽ cường tráng ẩn dưới lớp áo có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp.
Cậu cúi đầu nhìn thân hình chính mình, bởi vì hàng năm ngồi lì trên ghế chơi máy tính, không những không đẹp, thậm chí còn teo tóp, bỗng nhiên thấy số phận của mình sao mà bi thương quá.
Cậu đột nhiên cảm thấy, kỳ thật hung thủ là Dương Quần cũng khá tốt....
Thời điểm Lâm Phong còn đang phun tào, trên vai có người vỗ vỗ. Quay đầu lại, là Trần Vũ Thần.
Trần Vũ Thần chỉ vào bánh kem trong tay Lâm Phong: "Cậu không nếm thử sao? Lục Nhã tự mình chọn đấy."
Lâm Phong lúc này mới nhớ ra mình đang cầm chiếc bánh mà Lục Nhã đưa. Cậu cười nhạt, lắc đầu: "Bây giờ ăn nhiều như vậy không có khí thế. Chờ tới ván thứ hai tôi quệt bánh này lên mặt cậu mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
"Đệt, gia hỏa này ngon, tới lúc đó chờ xem ai quệt ai?" Trần Vũ Thần vẫy vẫy tay, coi như bỏ qua chủ đề này.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Tại thời điểm này kích hoạt càng ít thứ càng tốt. Cậu lặng lẽ đặt chiếc bánh xuống đất, thừa dịp mọi người không chú ý đẩy nó ra xa.
Vừa mới đứng thẳng người, lại phát hiện hai tay Dương Quần đang giơ trên không, duy trì tư thế tán thưởng. Lâm Phong lập tức nhìn xung quanh - mọi người lại đông cứng rồi.
Lần này, Lâm Phong nhanh chóng mở sách trong túi ra.
"Tiệc sinh nhật bắt đầu!
Dương Quần đề nghị mọi người chơi trò chơi, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay - Lâm Phong của chúng ta thích nhất trò chơi trốn tìm!
- Quỷ bắt người, người trốn quỷ, quỷ gϊếŧ người, người biến thành quỷ.
Cuối cùng bạn là người hay quỷ đây.
:) "
Lâm Phong thực sự nhìn thấy mặt sau của nội dung còn vẽ ra một nụ cười kỳ quái, cậu đỡ trán, nhếch miệng, cười gượng một tiếng.
Lúc cậu đặt cuốn sách vào túi trở lại, liền nghe được tiếng vỗ tay của Dương Quần.
Dương Quần: "Nếu quỷ của ba hiệp đã chọn xong, chúng ta bắt đầu trò chơi liền đi."
"Mọi người trốn cho kỹ vào nha."
Lục Nhã nhìn xung quanh, sau đó dừng trên người Lâm Phong mỉm cười. Lâm Phong có cảm giác hình như ngay từ đầu cô ta vẫn luôn duy trì nụ cười này.
"Đừng để bị tôi bắt." Lâm Phong luôn cảm thấy Lục Nhã cố ý nói lời này với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.