Thơ Tình Ngọt Ngào

Chương 12:




Ánh chiều tà bao phủ tòa nhà, tô điểm thêm vầng sáng nhàn nhạt cho hình bóng của anh.
Nhiễm Dao thừa nhận rằng cô cũng bị mê hoặc trong một giây.
—Nhưng nó chỉ là một giây.
Mất đi sự ngăn trở của màn hình, đối điện trực tiếp thế này, rất dễ dàng kích thích một con quỷ nhỏ ẩn giấu sâu thẳm trong nội tâm cô.
Con quỷ nhỏ để lộ cặp sừng đỏ thẫm trên đỉnh đầu, cô nhẹ nhàng liếm môi và thản nhiên mỉm cười:
“Anh, anh, anh, anh, anh.”
Ngón tay buông bên người của Cố Tân Bạch cứng đờ: “…”
Anh chỉ thuận miệng trêu một chút, không ấp ủ suy nghĩ cô sẽ gọi thật, ai ngờ vừa mở miệng đã trôi chảy như thế, lại còn…ngọt ngào nữa.
Cổ họng hơi khô.
Nhiễm Dao ngẩng mặt lên, những tia sáng trong đáy mắt cô lóe lên chút đắc ý không kiềm chế được: “Vậy phiền anh lấy giúp em lọ kia, giúp em mở nắp, đun sôi nồi nước, rửa một cốc khác, và pha thêm hai cốc trà... “
Nói xong cô bẻ tay như thật đếm: “Vừa đủ 5 tiếng.”
Cô nói xong bèn tìm chỗ ngồi xuống, hai tay chống má, ngoan ngoãn chờ đợi: “Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Cố Tân Bạch người đã được cảm ơn trước: “…”
Không nghĩ tới cô gái nhỏ lại chơi chiêu phản kháng lại, anh lắc đầu, không biết làm sao cười một tiếng.
“Không có gì đâu, quỷ nhỏ.”
Tất nhiên, cuối cùng thì Nhiễm Dao cũng không để anh làm hết việc, dù gì người ta cũng là khách, cô chỉ là tiện miệng đùa thôi, trong lúc anh pha trà thì cô đi nướng bánh.”
Ăn xong bữa trà chiều này, đã hơn sáu giờ.
Cô nhớ ở gần đây có khu vui chơi.
“Chơi điện tử đi,” cô đề nghị, “Dù sao cũng không có gì khác làm.”
Sau khi đổi hai trăm đồng tiền xu, cô ấy chơi một vòng quanh máy chơi game một cách nhiệt tình, và tốc độ của cô rõ ràng chậm lại.
“Mệt chưa?” Cố Tân Bạch rũ mắt nhìn cô một cái, duỗi tay, vén rèm lên, “Vào nghỉ ngơi đi?
Nhiễm Dao ngước mắt lên và thấy trước mặt mình có một khoảng không gian nhỏ độc lập, kiểu dáng giống như một chiếc thuyền, hẳn là một trò chơi bắn súng.
“Được thôi,” cô vui vẻ gật đầu, và hỏi anh, “Có muốn chơi cùng nhau không?”
Kết quả là vừa ngồi xuống, chưa kịp chờ câu trả lời của anh thì chàng trai đã rất biết nghe lời ngồi bên cạnh cô.
“…”
Buông rèm xuống, bên trong tối đen như mực, Nhiễm Dao định nói gì đó, nhưng sau khi tiếng vài đồng tiền vang lên, màn hình trước mặt bắt đầu phát sáng hình ảnh.
Nó không phải là một trò chơi bắn súng, mà là … một rạp phim đơn giản, nhỏ, riêng tư.
Bên trong yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhạc nền của mấy bài tình ca nhẹ nhàng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, rơi trên chóp má và sống mũi của người bên cạnh.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được, hơi thở của anh…lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng.
Tại sao cô lại nghĩ đây là một trò chơi? Đây rõ ràng là nơi tán tỉnh của mấy đôi tình nhân trẻ!

Lúng túng quá!
Nhiễm Dao ho khan hai tiếng, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí mơ hồ, nhưng anh có lẽ cũng cảm thấy buồn chán, liền lấy điện thoại di động ra.
Cố Tân Bạch: “Chơi ván Vương giả không?”
“...”
” Ừ.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, âm nhạc trong trò chơi xua tan đi sự không tự nhiên của không gian chật hẹp, trạng thái của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiễm Dao nhanh chóng nhảy vào trò chơi và cứu được một đồng đội khác trong vòng mười phút, mặc dù đồng đội đã bỏ chạy thành công nhưng bởi vì bị đồng đội đánh từ trên xuống nên cô đã rơi vào đám người.
Cô chỉ là một A Dao yếu đuối, 5 người đàn ông vạm vỡ phía sau đuổi cùng giết tận rất quyết liệt. Ngay khi cô sắp từ bỏ sự phản kháng, cam chịu số phận mình—
Đột nhiên có người vung ra một thanh trường kiếm, đi mấy đường hư ảo, chạy thẳng đến phía trước cô, vì cô cản mấy vết đao chí mạng, mang cô lên đỉnh đầu.
Thanh máu của anh tụt xuống một cách điên cuồng, nhưng anh đã bảo vệ cô bằng lượng máu còn sót lại và đưa cô đến một nơi an toàn.
Nhiễm Dao vốn tưởng rằng sẽ anh sẽ cùng mình trở về nước suối, nhưng ai biết người ấy đã quay đầu lại tiến vào vòng vây của đối phương.
Nhiễm Dao sợ anh không nhìn thấy, nói nhỏ: “Anh hết máu…”
Thiếu niên tựa lưng vào bóng tối, cười nhàn nhạt, lười biếng lại kiêu ngạo.
“Giết năm người này là quá đủ.”
Ánh mắt Nhiễm Dao lóe lên, đầu óc ngừng phản ứng trong hai giây đồng hồ, tốn chút thời gian mới tiếp thu được. Mà anh cũng đã thực hiện lời nói, giết đối phương không chừa manh giáp nào.
—— Chỉ lúc này mới hoàn toàn nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Mới vừa... Thiếu chút nữa lại phải chết.
Cô dường như có thể nhớ được khi Gia Cát Lượng ở bên kia tung chiêu, làm thế nào mà anh lại chuẩn xác xuất hiện từ phía sau lưng cô từ cách đó mấy bước, thay cô nhận một đao sẽ diệt năng lực của cô.
Cô cúi đầu che giấu, điều khiển nhân vật đến nước suối, nhưng lại không kiềm chế được, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn anh.
Màu tối phác họa đường quai hàm sắc sảo của cậu ấy, tóc mái của chàng trai trẻ hơi rũ xuống che nửa mí mắt, dưới sống mũi cao là đôi môi nhếch nhẹ.
Khi giết người, ánh mắt anh rất nghiêm túc, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một chút dịu dàng không dễ phát hiện, Nhiễm Dao đoán có thể là ảo giác của chính cô.
Bên ngoài có tiếng trống rung trời, giống như mô phỏng nhịp tim của ai đó, thình thịch, thình thịch.
Nhiễm Dao ngả người ra sau, khẽ cong lưng lên, cảm giác tần số mà nhịp tim truyền đến lưng ghế.
Cô đoán rằng nguyên nhân khiến nhịp tim của cô nhanh như vậy là do tiếng trống dồn dập, là ảo giác do hoàn cảnh tạo nên, chỉ cần vài phút, sau khi rời khỏi đây là có thể hồi phục ảo giác dopamine tạo ra này.
Chỉ là game thôi, trong game đều là giả. Cô tự nói với chính mình.
Nhưng sang trận tiếp theo, Nhiễm Dao chơi hơi lơ đễnh.
May mắn thay, họ nhanh chóng rời khỏi nơi kỳ diệu này, vì khu trò chơi điện tử sắp đóng cửa.
Bước ra khỏi cửa, cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua má cô, cũng sắp thổi khiến cô tỉnh ngủ.
Đột nhiên, một vài giọt nước rơi trên lông mi, cô mới nhận ra rằng trời đang mưa.
Cô vẫn đang ôm một con búp bê điện tử được đổi bằng vé số, ông chủ đặc biệt dặn cô không được chạm nước.
Nhiễm Dao vội vàng cúi đầu, hai tay ôm chặt lấy nó: “Búp bê không thể dầm mưa được.”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu tối sầm lại.
Trên trán đột nhiên bị một lực rất nhẹ nhàng bao phủ, là tay phải anh dang ra, che trên đầu cô.
Chân thực và chuẩn xác.
Cô nghe thấy anh nói với một giọng rất nhẹ nhàng.
“Dao Dao cũng không thể dầm mưa được.”
Cơn mua rả rích bị anh chắn lại, lông mi ướt át run rẩy, ngón tay mềm nhũn.
Nhiễm Dao đột nhiên hỏi: “Không có ai chơi bóng sao?”
Anh nghĩ câu hỏi của cô thật buồn cười, anh thật sự cười ra tiếng: “Muộn thế này rồi lại mưa nữa, làm sao có ai chơi bóng được, hửm?”
Cô ôm búp bê, không nói gì.
Nếu không có ai đang chơi, âm thanh này phải là nhịp tim của tôi.
cô ấy nghĩ.
Những ngón tay lặng lẽ đặt lên trái tim cảm nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.