Lời nói thẳng này của Trình Giảo Kim có 3 phần đúng, 6 phần khinh thường, thậm chí còn có một phần...ngạo mạn.
Nhiễm Dao chơi game muộn, nghĩ rằng trong lời nói của anh ta có hàm ý khác, bao hàm tầng nghĩa gì đó sâu xa hơn. Thế là cô dừng lại hai giây, tự nhiên nói: “Trình Giảo Kim này nói gì thế.”
“Trước sau chênh lệch quá lớn, có thể thấy đã đổi người chơi.” Cố Tân Bạch lạnh nhạt nói, “Rất bình thường.”
Nhiễm Dao gõ gõ trên má, vẫn còn tỉnh táo: “Vậy là…”
Anh duỗi ngón tay thon dài, 3 ngón tay thoải mái thao tác, mở bản đồ nhỏ phóng tầm nhìn.
"Ừm, hỏi anh có phải là chồng em không."
Hả??
Đầu óc Nhiễm Dao phút chốc đình công, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt của anh.
Lời này cũng có thể nói ra mà mặt không đổi sắc sao?
Nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, những lời nói và thanh minh của Nhiễm Dao đều mắc kẹt trong cổ họng, không thốt nên lời.
Có thể câu này trong game là bình thường, cũng có thể chỉ là nói lung tung, cô cho là thật cũng không tốt.
Thế nên cuối cùng, cô chỉ có thể dùng giọng nói lạnh nhạt cho qua, coi như là đáp lại.
“Ồ.”
“Ồ cái gì?” Anh dường như đang cười, “Không phản bác?”
Nhiễm Dao mím môi, định nói nhưng đối phương lại đang phát động đấu team, bắt đầu bao vây lấy anh.
Cô im lặng, sợ làm phiền anh, để anh tập trung vào game.
Tất nhiên, cuối cùng chính anh là người đoạt được 5 đầu và thu hoạch một loạt dấu hỏi ở phía đối phương.
Nhiễm Dao đang băn khoăn không biết có nên nói chuyện vừa rồi hay không, dù sao cũng đã được vài phút, nếu nhắc lại thì có thể hiện là hết sức để ý không nhỉ….
Lối đánh này cô rất quen thuộc.
Áp chế hoàn toàn khí thế, khiến đối thủ khó thở, kẹt nhịp, cảm giác nhẹ tay, tính xâm chiếm lại mạnh mẽ, luôn lao vào khi đồng đội cần. Đối đầu với kẻ thù rất hung hăng, mỗi lần ra đòn nặng đều vừa nhanh vừa hiểm.
Giọng nói, giọng nói dường như là...
Trong nháy mắt, đầu óc cô thực sự trống rỗng, mọi lời nói như nghẹn lại một chỗ.
Nhiễm Dao máu trào dâng, và mạch đập trên cổ tay cô đập thình thịch: "Chúng ta từng... chơi game với nhau rồi phải không?"
Đến bây giờ, cô chơi game mới chỉ gặp một Lý Bạch, đối với lối chơi của người đó không nói đến thuộc lòng nhưng nhất định có dấu vết có thể làm theo.
Dáng vẻ anh không ngoài suy đoán, hình như anh đã nhận ra cô từ lâu, ngược lại nhếch môi, “Nhớ ra chưa?”
Nhiễm Dao: "..."
Thật sự là anh?!
Người này làm sao không nói sớm chứ?!
Cô nuốt khan cổ họng, thấy anh hơi nhướng mày: "Chơi nhiều ván với anh như vậy, sao lại chạy đi đánh heo rừng trước, không phải anh đều dùng bùa xanh để bắt đầu sao, hả?”
“…………”
Tất cả suy nghĩ vào giờ khắc này tan rã, tất cả sự xúc động ngạc nhiên gì đó đều không thốt lên, vào lúc này biến thành câu-
“Heo rừng sao thế,” Cô lầm bẩm, cố gắng giữ mặt mũi cho mình, “Heo rừng không sao chứ?”
"Tốt lắm," anh nói, "Em muốn học Lý Bạch sao? Anh sẽ dạy em."
Nhiễm Dao nhướng mắt, hưng phấn khống quá một giây, nhanh chóng nhận ra hiện thực một lần nữa, quyết định không gây khó khăn với bản thân.
“Ngay cả Dao em cũng không biết chơi, Lý Bạch có lẽ...càng không chơi nổi.”
Anh chợt nhớ ra gì đó, thả tay và thả lỏng cổ:
“Vừa hay, đột nhiên anh cảm thấy không nên dạy em.”
“Tại sao?” Nhiễm Dao hỏi, “Anh cũng cảm thấy dạy em sẽ không biết sao?”
Bản thân cô có thể tự xem thường mình!
Người khác thì không được!!
Lý Bạch giỏi nhất thì làm sao?! Lý Bạch giỏi nhất cũng không thể nói cô không được?!
"Không."
Chợt nghĩ rằng nếu cô biết, cô sẽ không cần anh nhiều nữa.
Những lời này Cố Tân Bạch chưa thốt ra, câu nói chỉ dừng ở một chữ "Không", Nhiễm Dao đợi rất lâu cũng không nói tiếp, vừa định nhắc nhở thì nhà hàng đã dọn đồ ăn rồi.
Bữa tiệc bắt đầu.
Tất cả những thứ nên hay không nên nói lúc này đều phải gác lại, đợi lúc ăn xong, Nhiễm Dao cũng đã sớm không suy nghĩ xoắn xuýt chuyện này.
Hai người đàn ông trong phòng bao bắt đầu hút thuốc, dù đã mở cửa sổ, cô vẫn cảm thấy hơi bị sặc.
Bữa ăn này sắp kết thúc, đợt lát nữa phụ huynh đi đánh bài, mình và Cố Tân Bạch chắc chắn sẽ không tham gia.
Nói chuyện với mọi người xong, cô định đi về trước, đã bị mẹ Nhiễm vỗ hai phát, “Trước khi đi thì đưa rượu về, mang nhiều rượu, uống chưa hết.”
Nhiễm Dao ngoan ngoãn làm theo, nhưng không biết rốt cuộc họ đã mang theo bao nhiêu chai rượu, có lẽ cô đã đoán sai.
Tóm lại, điều quan trọng nhất lại không nhắc đến.
“Để anh làm cho.” Một giây sau, anh đã nhận lấy đồ trong tay cô, “Anh giúp em mang về cho.”
“Vừa hay đưa về, hai đứa cùng nhau đi chơi luôn đi!” Mẹ Nhiễm cười híp mắt, “Dao Dao, anh Cố vừa tới đây chưa lâu, con đưa anh đến đường Bình Hạ dạo một vòng, bên kia náo nhiệt.”
Nhiễm Dao đương nhiên không thể nói không được.
Cô nhướng mắt nhìn chàng trai: "Vậy thì... đi thôi?"
Khi cánh cửa phòng riêng đóng lại, tôi vẫn còn mơ hồ nghe thấy giọng mẹ Nhiễm vọng ra từ bên trong:
“Gì mà vậy thì! Gọi là anh!”
Cô âm thầm làm một mặt quỷ.
Về đến nhà cất rượu vào tủ, cô thấy bữa ăn vừa nãy hơi ngán, muốn uống một cốc trà bưởi.
Tìm trong tủ lạnh một vòng và phát hiện đồ lại thực sự được đặt ở trên cùng của tủ.
Ba Nhiễm rất cao, thói quen hàng ngày của ông ấy là dùng đồ không để trở về vị trí ban đầu, mà là nhìn lên chỗ nào còn trống thì đặt ở đó.
Dáng người chưa đến một mét sáu của Nhiễm Dao căn bản không với tới.
Cô quay lại và thấy Cố Tân Bạch đang nghiêng người dựa vào khung cửa.
Vừa rồi mẹ nói về tên anh ấy, Tân trong Tân Ba, Bạch trong Lý Bạch.
Anh rất cao, cô chỉ đến ngực anh.
"Cái đó..." Cô liếm môi, nhỏ giọng nói: "Có thể lấy cho em một thứ được không?"
Nhiễm Dao chỉ lên phía trên, "Em sẽ pha hai cốc trà bưởi."
Đó không phải là yêu cầu gì khó, vì vậy sau khi nói, cô quay người lại, nhìn lọ mứt rồi chờ anh đến.
Nhưng đợi thật lâu, mới nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên và một câu nói không đầu không đuôi ——
"Anh."
"Hả?" Cô nghi ngờ nghiêng đầu.
Lúc ngước mắt lên đụng phải anh đang đến gần.
Chàng trai nghiêng người xuống, thu lại nét mặt, chỉ chừa lại ánh mặt vừa không có cảm xúc lại giống như đang cười.
Anh quá phạm quy rồi, trong khoảng cách gần như vậy vẫn dùng giọng mũi.
Anh tự nhiên cười, yết hầu anh lăn lộn trong ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn:
“Gọi một tiếng anh thì sẽ lấy giúp em.”