Thợ Săn Quỷ

Chương 7: Loạn




Mộc Tử Đình chờ trời tối hẳn mới thay một bộ đồ bằng da đen, bó sát người. Theo cô như thế này sẽ tiện hành động hơn.
Lần này Mộc Tử Đình ra ngoài mà không mang theo Cloudy. Cô nghĩ có cậu theo cùng cô sẽ không tài nào tập trung nổi.
Cloudy là một Ma Cà Rồng lạnh mặt nhưng khi gặp chuyện cũng nói thật nhiều! Điều này vẫn là điều khiến Mộc Tử Đình luôn cảm thấy đau đầu và lâu lâu cũng có một ham muốn dùng một cước mạnh mẽ đạp cậu ra khỏi nhà.
Mộc Tử Đình không có phương tiện đi lại. Bình thường cô đều ngồi xe bus. Hôm nay cũng sẽ như vậy.
Từ nhà Mộc Tử Đình đến bệnh viện cũng không xa. Đi xe bus cũng chỉ tốn khoảng hơn mười phút. Rồi từ bến xe bus đi thêm mười lăm phút nữa là tới bệnh viện.
Thực tế mà nói, cô không muốn ngồi xe bus. Vì trên xe bus có rất nhiều loại người. Ban đêm quỷ hoạt động càng nhiều, mà nhiều nhất vẫn là ở trên xe bus.
Mộc Tử Đình thở dài một hơi. Cô một mặt dựa người vào ghế da mềm mại. Một mặt kéo thật thấp mũ da xuống che khuất ánh mắt.
Mộc Tử Đình cho tay vào túi áo. Chán ghét phải nhìn ba con quỷ cấp hai đang bay lòng vòng trên xe bus.
Chúng không nhận ra cô là Thợ Săn Quỷ nên cũng không hề muốn công kích cô. Có lẽ lúc này chúng cũng rất bận rộn. Cả hai con đều đang ôm cổ hai người đang dựa đầu vào cửa kính ngủ say.
Một người đàn ông bụng phệ và một người phụ nữ mỏ nhọn có làn da bị đồi mồi một mảng lớn.
Mộc Tử Đình âm thầm ghi nhớ khuôn mặt hai người này. Hạ quyết tâm khi cô đem được đao săn quỷ về sẽ đến hỏi thăm hai con quỷ của họ một lần.
Tuy rằng đó không phải quỷ cấp cao. Diệt được cũng không mấy béo bở. Nhưng ai mà biết được, chúng nó hút oán khí đến chừng nào thì trở thành người.
Quỷ hút quá nhiều oán khí đến một mức độ nào đó sẽ mang hình hài một con người. Một khi quỷ hoá hình thành công thi đại lục sẽ loạn. Thợ Săn Quỷ cũng phải trải qua một màn huyết chiến diệt quỷ.
Mỗi lần như thế, một lượng Thợ Săn Quỷ nhất định sẽ phải biến mất vĩnh viễn!
Mộc Tử Đình xuống xe bus. Cô đi chầm chậm trên đường. Đường phố vào đêm rất vắng. Lâu lâu mới có một vài chiếc xe đi ngang qua. Ngoài ra, không gian vẫn luôn là một mảnh yên tĩnh.
Nếu như không có người, quỷ cũng rất ít khi xuất hiện. Đôi khi cũng có một vài con quỷ bị từ bỏ bay lòng vòng trong thành phố.
Quỷ bị từ bỏ, là khi khế chủ của quỷ bắt đầu hướng thiện. Loại quỷ này còn bị cả động quỷ bài xích, loại trừ. Đời sống vô cùng chật vật.
Mộc Tử Đình cho tay vào túi quần, âm thầm thở ra một hơi. Trước mắt đã là bệnh viện, cô vô thức cũng đề cao tinh thần cẩn thận đi lên.
Đèn của bệnh viện thật sáng, ánh sáng chiếu ra ngoài vô cùng chói mắt.
Mộc Tử Đình mím mím môi. Cô bắt đầu âm thầm tính toán xem sẽ đi vào kho hàng của bệnh viện như thế nào. Cô cũng không biết hôm nay ai mới là người trực ban.
Nếu như là Lăng Nhược thì tốt nhất!
Mộc Tử Đình bấm ngón tay, chỉnh lại mái tóc, cẩn thận đi vào bệnh viện.
Nếu như không phải kho hàng bệnh viện không phải lúc nào cũng mở ra. Thì cô cũng có thể dùng thân phận bác sĩ của mình đi vào bệnh viện.
Đáng tiếc, hôm nay lại là ngày đóng kho hàng. Cô muốn đi vào kho hàng chỉ có thể lén lút thực hiện.
Đó là chưa kể, trong bệnh viện còn có người cô cần phải đề phòng. Cảm giác của Cloudy quả thực rất hiếm khi sai lầm.
Mộc Tử Đình từ khi đi làm nghiên cứu sinh đã làm tại bệnh viện này. Cô biết kho hàng của bệnh viện có ba con đường để đến.
Một là đường đi trực tiếp từ cổng chính. Một đường là cổng sau, còn một là đường vòng.
Đường từ cổng chính phải thông qua phòng trực ban và các phòng bệnh. Đường này không ổn!
Đường từ cổng sau là ngang qua hoa viên. Ở đó tuy không có nhiều hoa lắm nhưng không khí rất thoáng đãng. Bình thường cũng có rất nhiều bệnh nhân đến nghỉ ngơi, thư giãn. Đường này cũng có nhiều bác sĩ, y tá cùng những bệnh nhân đi đến. Cái này cũng thật không tốt!
Chỉ còn đường thứ ba, đi đường vòng!
Mộc Tử Đình âm thầm đưa ra quyết định rồi đi vòng theo con đường nhỏ đi vào bên trong.
Con đường này nằm men bên cạnh bệnh viện. Cây cối vô cùng rậm rạp, cũng rất tối. Nên bình thường không có mấy người qua lại. Lâu lâu vì bệnh viện có nhiều người mới có vài công nhân vệ sinh từ đường này ra ngoài.
Thế nên cô đi vào đường này hẳn là có thể yên tâm!
Mộc Tử Đình áp lưng vào vách tường. Cô nâng mắt, cẩn thận nhìn xung quanh. Đến khi chắc chắc không có người mới lần từng bước đến cạnh kho hàng.
Mộc Tử Đình từ trong túi áo lấy ra một cọng kẽm. Cô cúi đầu, đem cọng kẽm mảnh tra vào ổ khoá.
Đã lâu rồi kho hàng cũng không nhập đồ gì quan trọng. Nên ổ khoá sử dụng đã khá cũ. Thế nhưng quản lí bệnh viện vẫn chưa mua mới thay thế.
Cái này quả thật vừa vặn giúp đỡ cho Mộc Tử Đình không ít!
Ổ khoá cạch một tiếng mở ra. Mộc Tử Đình cũng thở phào một hơi. Ánh mắt cô vẫn là một mảnh bình tĩnh.
Chỉ là đúng lúc Mộc Tử Đình nâng tay tính mở cửa ra đi vào. Thì đằng sau vang lên một giọng nam trầm rất nhẹ.
" Đồng nghiệp, cô đến đây làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.