Thỉnh Tôn Trọng Nghề Nghiệp Ác Linh Này

Chương 2:




Edit: Cực Phẩm
06
Ban đêm, Lục Diễm đang ngủ thì tự nhiên cảm thấy ngực mình trầm xuống, vén chăn lên nhìn, Diệp Đồng đang cuộn tròn người dựa vào người mình.
Lục Diễm thản nhiên: Làm gì vậy?
Diệp Đồng u ám: Doạ anh.
Lục Diễm nửa cười nửa không, ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Đồng: Nửa đêm chui vào chăn của tôi để làm tôi sợ?
Diệp Đồng dương dương đắc ý: Đây chính là cảnh kinh điển trong Ju-on: The Grudge.
Lục Diễm: Doạ xong rồi?
Diệp Đồng nghiêm túc: Ừm.
Lục Diễm kéo kéo hắn lên, nghiêng người ôm lấy: Ngủ.
Diệp Đồng nóng nảy: Anh ôm quỷ ngủ hả?
Lục Diễm: Ừ.
Diệp Đồng: Anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không, bày ra một chút sợ hãi đó.
Mặt Lục Diễm không biểu tình: Làm tôi sợ muốn chết.
Diệp Đồng: …
Lục Diễm siết chặt tay: Cho nên phải ôm chặt một chút.
Diệp Đồng bực mình giãy dụa: Anh người này đúng là tên lưu manh!
07
Buổi sáng, Lục Diễm vỗ vỗ Diệp Đồng cuộn trong ngực mình ngủ đến chảy nước miếng: Dậy đi.
Diệp Đồng lười biếng: Ác linh không cần rời giường…
Lục Diễm: Ngủ đi, đồ ngốc.
Diệp Đồng trở mình bò dậy: Anh mới là đồ ngốc á!
Lục Diễm: A?
Diệp Đồng lầm bầm quở trách: Mỗi ngày chỉ biết chơi game, cũng không đi làm, cũng chẳng biết sợ, anh nói anh có lợi ích gì?
Lục Diễm đốt điếu thuốc: Tôi có đi làm.
Diệp Đồng liếc mắt: Đánh LOL?
Lục Diễm: Không phải.
Diệp Đồng: Vậy là gì?
Lục Diễm hít một hơi thuốc: Đoán sai rồi, hù chết cậu.
Diệp Đồng quan sát trên dưới Lục Diễm, chậc chậc nói: Tiểu bạch kiểm hả?
Lục Diễm bị khói sặc đến ho khan.
Diệp Đồng ghét bỏ: Tôi nghĩ thế đó, anh ngoại trừ cái lớn lên đẹp mắt thì cũng chẳng có ưu điểm gì.
Lục Diễm híp mắt một cái, kéo cổ tay Diệp Đồng: Đến đây, phục vụ miễn phí cho cậu một lần.
Diệp Đồng cố gắng cựa ra: Anh anh anh… anh đừng làm loạn.
Lục Diễm: Cởi quần áo, nằm thẳng.
Diệp Đồng sợ đến khóc chít chít bay loạn khắp phòng: Ngay cả quỷ anh cũng phi lễ, anh có còn là người nữa không hả!
08
Diệp Đồng yếu ớt nằm trên sô pha nhìn Lục Diễm ăn.
Diệp Đồng: Lục Diễm Lục Diễm Lục Diễm.
Lục Diễm: Hửm?
Diệp Đồng: Tôi sắp chết đói.
Lục Diễm: À.
Giọng nói Diệp Đồng chua chua: Rất thơm hả?
Lục Diễm bình tĩnh: Há chỉ rất hơm, mà là vô cùng thơm.
Diệp Đồng cắn răng: Tôi trộn chút tro cốt vào cơm anh nha?
Lục Diễm nghẹn một chút không lên tiếng.
Diệp Đồng phát rồ: Ai anh nói xem, tôi thi pháp một chút, bây giờ nổ một cái, nổ đến một phòng đầy máu, anh còn nuốt trôi không?
Lục Diễm: … Cậu điên rồi?
Diệp Đồng: Tôi bị đói thì anh cũng đừng hòng ăn no, sau này cứ một lần anh ăn thì tôi một lần th pháp, cơm trộn tro cốt, canh trộn óc, thịt xào ngón chân…
Lục Diễm lạnh lùng nói: Im miệng.
Diệp Đồng cười nhạt: Tôi nổ đây.
Lục Diễm: Chờ chút.
Diệp Đồng: Hừ.
Lục Diễm: Tôi có biện pháp cho cậu ăn no.
Mắt Diệp Đồng sáng lên: Nói đi, phải làm sao anh mới sợ?
Lục Diễm buông đũa xuống đi đến sô pha, quỳ một chân trên đất, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Đồng.
Diệp Đồng không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: Anh nhìn tôi như vậy làm gì…
Lục Diễm chậm rãi cúi đầu hôn một cái trên môi Diệp Đồng.
09
Trái tim hư vô mờ mịt, thịch thịch, thịch thịch.
10
Hai người trầm mặc một hồi, ai cũng không nói chuyện.
Diệp Đồng lấy tay chạm vào mặt tuy không có nhiệt độ nhưng lại nóng bừng lên, nhỏ giọng nói: … Sao đột nhiên anh lại hôn tôi.
Lục Diễm thản nhiên nói: Tôi không có hôn.
Diệp Đồng trợn to hai mắt: Hả, mặt anh làm bằng sắt hả? Làm sao mà trợn mắt nói dối được vậy?
Lục Diễm nở nụ cười: Tôi là đút cậu ăn mà.
Diệp Đồng giật mình, lúc này mới phát hiện cảm giác đói bụng theo mình lâu nay đã biến mất.
Lục Diễm: Trời sinh linh lực của tôi cao hơn người thường rất nhiều, cậu hấp thụ linh khí thông qua lòng sợ hãi của nhân loại, cùng với việc tôi độ trực tiếp cho cậu là giống nhau… Đây cũng chính là lý do tại sao tôi có thể chạm vào cậu.
Diệp Đồng nói năng lộn xộn: A, ha ha, vậy anh chính là, đút cho tôi ăn cơm… Sao lại không nói sớm, để tôi đói lâu như vậy.
Lục Diễm nâng cằm Diệp Đồng: Ăn no chưa?
Diệp Đồng khẩn trương: No rồi no rồi.
Lục Diễm: Thêm lần nữa đi.
Diệp Đồng xua tay: Không cần không cần, tôi, tôi phải giữ dáng.
Lục Diễm không nói hai lời lại cúi đầu hôn lên.
Một phút sau, Diệp Đồng mặt đỏ tía tai đẩy hắn ra: Được rồi được rồi, tôi ăn no lắm rồi.
Lục Diễm: Được rồi?
Diệp Đồng: Thật mà, được rồi.
Lục Diễm mặt không biểu tình: Tôi nghĩ cậu vẫn đói.
Diệp Đồng: … Ai, anh dừng lại, anh bị nghiện hôn rồi đúng không! Anh nói thật đi!
11
Ban đêm hôm đó, Lục Diễm và Diệp Đồng làm ổ trong chăn xem phim kinh dị.
Diệp Đồng: Anh đúng là có tình thú, lại chui vào chăn xem phim kinh dị với quỷ.
Lục Diễm cười khẽ: Nhìn người ta học hỏi đi.
Diệp Đồng gác cằm lên tay Lục Diễm, miễn cưỡng nói: Không học, dù sao không doạ người cũng có cơm ăn.
Lục Diễm cúi đầu nhìn hắn một cái: Ăn ngon không?
Diệp Đồng bất động thanh sắc né tránh: Cũng… cũng được.
Lục Diễm: Cậu đói bụng nữa rồi.
Diệp Đồng vô cùng oan uổng: Tôi không đói!
Mặt Lục Diễm tỉnh bơ đùa giỡn lưu manh: Tôi xác định, cậu đói bụng rồi.
Diệp Đồng: Anh định cái rắm.
Lục Diễm nghiêng người áp đảo hắn: Tôi xác định như thế đấy, cậu mười phút đói một lần.
Diệp Đồng: Tôi đói cái rắm.
Lục Diễm cười khẽ: Cậu biết đấy, linh lực của tôi rất mạnh.
Diệp Đồng: Biết mà.
Lục Diễm: Tôi giúp cậu siêu độ nha, thế giới cực lạc tốt lắm.
Diệp Đồng: Không! Tốt như vậy tại sao anh lại không đi?
Lục Diễm: …
Diệp Đồng: Mười phút tôi đói một lần, đúng mười phút là đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.