Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 168: Có bát quái




Lên trò chơi, Hỉ Ca mới chợt nhớ cô còn thiếu người ta một cây truyền kỳ pháp trượng. Mặc dù đến giờ vẫn không thấy ai đến hối thúc, nhưng sớm muộn gì cũng phải giao hàng. Làm sớm khỏe sớm.
Lần trước Cô Tửu thăng lên cấp đại tông sư đã kích thích tính hiếu thắng của cô. Hỉ Ca tính toán, có phải cô nên tập trung nâng cao kỹ năng cuộc sống hay không a? Nếu làm tốt, nói không chừng hệ thống sẽ tặng cho cô một cái búa cấp sử thi gì đó. Hiện tại, trang bị chuyên chúc của chức nghiệp cuộc sống còn đắt hơn vũ khí đến 5-6 lần. Nhìn giá tiền của mấy món này, tâm của Hỉ Ca liền phát lạnh.
Tài liệu để rèn cây pháp trượng Hỉ Ca đã thu thập đủ, tốn sơ sơ khoảng một vạn kim. Cảm giác rất tệ nha. Đặc biệt là vũ khí rèn ra không phải để bán mà để tặng không cho không, thật sự làm cho người ta đau lòng mà. Đến kho hàng lấy quặng thạch và tài liệu cần thiết, sau đó Hỉ Ca gian nan lê bước đến tiệm thợ rèn. Tiệm thợ rèn cách cửa hàng vũ khí của cô không xa cho lắm.
Hỉ Ca định bụng lúc đi ngang qua cửa hàng thì ghé vào nhìn một cái. Nói ra, cô thật không xứng chức lão bản gì hết. Cửa hàng của cô còn chưa bị phá sản đúng là kỳ tích. Không nghĩ tới, ở cửa hàng của mình, Hỉ Ca đụng mặt Lam Sắc. Phỏng chừng Lam Sắc còn chưa biết cửa hàng vũ khí này là của Hỉ Ca, bằng không cô ta sẽ không đời nào chạy tới đây mua này nọ. Bản thân Hỉ Ca không hề biết cửa hàng của cô nổi tiếng cỡ nào. Sự thật thì, nhờ vào tài quảng cáo của Sở Tiếu Ca, hiện giờ không ai là không biết đến tên tuổi của cửa hàng vũ khí này. Bất quá, đại đa số người chơi cho rằng đây là tài sản của Sở Tiếu Ca.
Đi cùng Lam Sắc là cô nàng phó bang chủ của Liệp Sát Bang mà lần trước Hỉ Ca đã đụng mặt, nhưng huy hiệu của cô ta đã đổi thành “Vực Sâu”. Phù Đồ bị tẩy bạch, cho nên Liệp Sát Bang đưa người khác đến Vực Sâu. Không ngờ lại đưa phó bang chủ qua, chẳng lẽ bọn họ không sợ cô gái này cũng sẽ bị người ta tẩy bạch à?
Lúc Hỉ Ca bước vào cửa tiệm, hai người kia đang từ lầu hai đi xuống. Hỉ Ca đứng ở cửa chần chờ một chút, sau đó nghĩ, ủa đây là cửa hàng của mình mà, sợ cái gì, người cần sợ hãi là bọn họ mới đúng, cho nên tự nhiên cất bước đi vào.
Đứng trước mặt Lam Sắc, biểu tình đôi bên xem như bình tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn nhau. Người có biểu hiện không bình thường chính là cô gái đứng bên cạnh Lam Sắc. Cô ta trợn mắt hung tợn nhìn Hỉ Ca. Chuyện này không lạ, bởi vì Hỉ Ca là nguyên nhân khiến Phù Đồ bị tẩy bạch. Phù Đồ tuy mang danh là thành viên của Vực Sâu nhưng thực tế là người của Liệp Sát Bang, hơn nữa còn là thành viên cao tầng của Liệp Sát Bang. Một người như vậy, vì một phen nhiệm vụ của Hỉ Ca liền bị hủy hoại hoàn toàn. Phỏng chừng, cả Liệp Sát Bang đều thống hận Hỉ Ca.
Hỉ Ca bước chân lên lầu, lúc bọn họ đi ngang qua nhau, cô gái kia thấp giọng nói một câu.
“Một mình đi ra ngoài nhớ cẩn thận.”
Đây là uy hiếp trắng trợn hả?? Hỉ Ca dừng bước, mĩm cười.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Cẩn thận sao? Này phải xem người nào đủ gan động đến cô a~
Còn chưa đợi Hỉ Ca lên tới lầu trên, Lai Phúc đã chạy tới nghênh đón.
“Lão bản, ngài đã trở lại.”
Lai Phúc so với lần cuối cùng Hỉ Ca nhìn thấy có sự khác biệt lớn. Hỉ Ca rốt cuộc đã hiểu vì sao chưởng quầy của Cát Tường tửu lâu có thể nhìn như gian thương như vậy, thì ra trí lực thăng cấp rồi thì hình dáng bên ngoài của NPC cũng thay đổi theo. Về sau, cửa hàng chắc không cần dùng đến NPC thủ vệ nữa. Nếu có tên trộm vặt nào đó xuất hiện, Lai Phúc chỉ cần xoáy mông một cái, phỏng chừng có thể lấy thịt đè bẹp hắn.
“Các cô vừa rồi mua gì?” – âm thanh Hỉ Ca không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai hai người kia. Quả như Hỉ Ca dự liệu, nghe được Lai Phúc gọi hai tiếng “lão bản”, cước bộ của bọn họ liền chậm lại.
Biểu tình của Lam Sắc có chút ão não. Lam Sắc sớm biết Hỉ Ca là tông sư thợ rèn, chỉ không ngờ Hỉ Ca có đủ tài lực để mở cửa hàng vũ khí ở Nam Uyên Đại Lục, hơn nữa còn là cửa hàng nổi tiếng khắp thế giới.
“Là thanh chủy thủ ám kim chất lượng nhất, Mị Ảnh.” – Lai Phúc cười mị mị trả lời.
“Ồ, về sau người của Liệp Sát Bang và Vực Sâu đến mua đồ, giá tăng gấp đôi.” – Hỉ Ca nhớ rõ, thanh ám kim chủy thủ kia cô định giá 1 vạn 5. Thuộc tính của nó ngang với hạ phẩm truyền kỳ vũ khí, chỉ thua ở thiên tứ thuộc tính mà thôi.
Vốn lúc mới rèn xong thanh chủy thủ kia, Hỉ Ca định mang đi tặng Thất Tử. Kết quả biết được trên người Thất Tử có đến 3 cây chủy thủ cấp truyền kỳ. Hỉ Ca thực oán niệm. Vì sao đồng dạng làm thần cấp nhiệm vụ, cây côn của cô từ cấp 10 đến giờ vẫn duy trì hình dạng đen thui, trong khi chủy thủ của Thất Tử càng ngày càng thăng cấp, hơn nữa số lượng cũng tăng?!
“Lão bản, Tiếu Khuynh Thành đại nhân đã ra chỉ thị như vậy từ trước rồi ạ.” – Lai Phúc lại cười mị mị trả lời. Cho nên, cây chủy thủ vừa rồi được ông bán với giá hơn 3 vạn kim.
“…” – Hỉ Ca khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, vỗ vai Lai Phúc – “Làm tốt lắm.”
Ở cửa hàng xem xét tình hình, Hỉ Ca phát hiện ám kim vũ khí và tử phẩm vũ khí còn lại khá nhiều, trong khi truyền kỳ vũ khí thì không còn một món. Hàng tốt luôn có người chịu bỏ tiền ra mua. Nếu không phải cô không có đủ quặng thạch trong tay, Hỉ Ca thật muốn chạy nhanh đi rèn 18-20 thanh truyền kỳ pháp trượng. Nói không chừng sẽ dẫn đến một trận oanh động, khiến toàn bộ thuật sĩ trên thế giới đều chạy hết đến đây để mua hàng.
Hiện tại, tài liệu trong tay cô chỉ vừa đủ để tạo ra 2 cây pháp trượng Lăng Tiêu mà thôi. Lại nói, hàng quý hiếm thì phần trăm thất bại đồng dạng cũng cao hơn. Bất quá, Hỉ Ca đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu có thể tạo ra 2 cây pháp trượng thành phẩm thôi, không màng đến thuộc tính của chúng, cô đã buôn bán lời rồi.
Lại xem xét vấn đề tài chính của cửa hàng, Hỉ Ca tâm tình thật khoái trá. Bình thường, tiền bạc lưu động của cửa hàng toàn bộ do Sở Tiếu Ca quản lý. Mỗi lần Hỉ Ca thiếu tiền, cô chỉ cần trực tiếp đi tìm Sở Tiếu Ca là được. Các loại quặng mỏ rồi tài liệu cần thiết cho việc rèn đúc cũng do Sở Tiếu Ca tìm mua. Hỉ Ca cảm thấy có một em trai toàn năng như vậy thật là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Ra khỏi cửa hàng, Hỉ Ca hướng tiệm thợ rèn mà đi. Cô mới một chân bước vào, đằng sau đột nhiên có người đưa tay kéo cô lại.
“Hiểu Hiểu, sao lại mặc thành như vậy?” – Hỉ Ca kinh ngạc, không ngờ người tới là Hiểu Hiểu. Bất quá cô nàng ăn mặc đủ quái dị. Toàn thân trùm kín không chừa chỗ hở, nếu không phải trên tay cô đang cầm thanh vũ khí màu bạc quen thuộc, chưa chắc Hỉ Ca đã nhận ra.
“Ta mặc như vậy vì sợ người quen nhận ra a…” – Hiểu Hiểu kéo lớp khăn trùm kín mặt xuống, vẻ mặt khẩn trương nói.
“…” – Hỉ Ca gật đầu xem như đã hiểu. Này đừng nói người quen không nhận ra, kể cả người lạ cũng sẽ bị dọa cho hoảng sợ nha. Ai đời đến Nam Uyên thành mà mặc nguyên một bộ quần áo chống lạnh của Băng Nguyên thành, ngay cả mặt mũi cũng che kín. Chẳng lẽ không sợ bị ngộp chết hả?
“Cửa hàng bán đấu giá ở đây có bán mặt nạ không?”
“Hình như có. Ngươi muốn mua hả?” – Hỉ Ca sờ cằm, cô nương này đang trốn tránh ai đó, thật hiếu kỳ. Là người nào có thể dọa Hiểu Hiểu đến mức độ này a~ Hỉ Ca còn tưởng loại người mặt lạnh như Hiểu Hiểu đến trời sập còn không sợ nữa là sợ người.
“Giúp ta mua một cái đi. Trở về ta trả tiền lại cho.” – Hiểu Hiểu quay đầu ngó nghiêng đằng sau, cảm thấy bản thân đã an toàn, vọt ngay vào tiệm thợ rèn.
“Ngươi đợi chút, ta hỏi thăm xem.” – Hỉ Ca không rõ tình hình lắm. Mặt nạ hình như là loại hàng hóa “chợ đen”, bởi vì chỉ có những người có mưu đồ đi phóng hỏa giết người mới cần dùng đến. Hơn nữa xác suất bạo dẫn của mặt nạ rất thấp, trong cửa hàng bán đấu giá rất hiếm gặp. Hỉ Ca gọi cho lão bản của cửa hàng bán đấu giá là Thôn Nguyên Bảo. Người kia thật nhiệt tình tiếp nhận thông tấn khí.
“Ha ha… Hỉ Ca… là có vũ khí muốn nhờ ta bán sao?”
Hỉ Ca không liên lạc với Thôn Nguyên Bảo thường xuyên, bất quá, nhờ ơn của Cát Tường, cho nên Thôn Nguyên Bảo vẫn luôn chiếu cố sinh ý cho Hỉ Ca. Mỗi lần cô cần tìm đồ vật gì đó, chỉ cần nhắn một tiếng, Thôn Nguyên Bảo sẽ giữ lại để bán cho cô, giá tiền còn hạ thấp đi một chút. Đổi lại, Hỉ Ca cũng đưa vũ khí đến cho Thôn Nguyên Bảo bán đấu giá, giúp hắn kiếm lời không ít.
Hỉ Ca rèn ra vũ khí, đầu tiên là tặng người quen, kế tiếp là đưa đến cho Thôn Nguyên Bảo bán đấu giá, sau cùng mới bỏ vào cửa hàng của cô. Chuyện này một phần vì cửa hàng bán đấu giá ở Nam Uyên thành tiếng tăm vang dội hơn các nơi khác.
“Hiện tại không có. Nhưng nếu lần này ta may mắn, chắc hẳn rất nhanh sẽ đem đến một thanh cực phẩm pháp trượng. Không bằng người gửi qua cho ta một ít tài liệu trước đi. Phải rồi, ở chỗ ngươi có bán mặt nạ không?”
“Mặt nạ à… ngươi nói ta mới nghĩ tới một chuyện. Hôm nay, không hiểu chuyện gì xảy ra mà tất cả mặt nạ trên khắp thế giới đều bị mua hết, hơn nữa là do một người mua trọn.”
“… có biết tên người mua hay không?” – mua bán trong cửa hàng bán đấu giá sẽ không để lộ tên tuổi, đây là luật lệ. Nhưng mà… trên đời này có một thứ gọi là “đi cửa sau”.
“Người mua gọi là Khờ Dại. Hắn thu mua ít nhất hơn 40 cái mặt nạ, không biết dùng làm gì nữa.”
“Nguyên lai là hắn ~ Đã biết, cảm ơn. Hôm nào lại tán gẫu. Chắc vài ngày nữa ta sẽ ghé qua.”
“Được. Gặp sau!”
Hỉ Ca đăm chiêu nhìn cái người đang lẩn tránh trong tiệm thợ rèn. Khờ Dại là lão đại của gia tộc Bán Thế không phải sao?!… Sự tình có vẻ thú vị nha~ Hỉ Ca cười mị mị cắt thông tấn khí. Mặc dù còn chưa thể xác định chuyện gì đang xảy ra, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống hơn 20 năm trên đời, cô đảm bảo, tuyệt đối là chuyện bát quái. Đáng tiếc, cô cùng Hiểu Hiểu không quen thân cho lắm, chạy đến trực tiếp hỏi người ta không phải là tác phong làm việc của cô. Không sao, nhất định có cách tra ra sự tình.
“Sao rồi?” – Hiểu Hiểu hỏi khi thấy Hỉ Ca bước vào.
“Không có. Nghe nói đã bị người khác thu mua.”
Hỉ Ca phát hiện, vừa nghe lời này, sắc mặt Hiểu Hiểu liền biến đổi. Bán Thế Hiểu Hiểu nắm chặt tay, nghiến răng giận dữ, 5 giây sau, vỗ bàn đứng dậy, ngửa mặt gào lên.
“Khờ Dại, ta với ngươi thề không đội trời chung!!!”
Quả nhiên bị Hỉ Ca đoán trúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.