Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 27:




Gần đây Lục Vương gia khá thành thật, ông ta tiến cung khóc lóc kể lể mình bị đánh, lại bị Hoàng thượng phê bình. Không chỉ như thế, ông ta còn bị cưỡng chế ở nhà tự cảnh tỉnh bản thân. Lục Vương phi khúm núm đi theo, làm một tiểu tức phụ bị ức hiếp, để đền bù cho nhi tức "chưa biết tình hình" đã bị mang vào cung, Hoàng Đế lại còn ban thưởng chút đồ.
Đương nhiên A Cẩn hiểu mọi thứ đã diễn ra, nàng nhìn mẫu thân đại nhân đang cười nhẹ nhàng trò chuyện với Lâm ma ma, cảm thấy thật ra bà ấy cũng có thể chộp phụ thân nàng vào tay.
Nhưng mà… phụ thân nàng quả là một nam tử ngập tràn ma tính! Nếu như Tứ Vương gia là một thẳng nam sắt thép, vậy thì phụ thân ma tính của nàng sẽ có cách làm khiến người ta tức thành chó! Hơn nữa, phụ thân nàng lại không cảm thấy mình sai chút nào, còn rất ấm ức kìa! Loại ấm ức giống như hiện tại khiến ông ta nhìn thấy ai cũng muốn nhắc lại những câu đó một lần, ngay cả đứa bé như nàng cũng bị thì thầm, thật sự là ha hả! Tưởng nàng nghe không hiểu à!
Loại hành vi hóa thân thành thím Tường Lâm này khiến cho đám người trong phủ nhìn thấy ông ta là muốn trốn đi, nhưng Lục Vương gia không phật lòng chút nào, vẫn gặp ai là nói như cũ. Lục Vương phi là một thê tử hiền lành, đương nhiên sẽ không để cho Vương gia nhà mình bị đè nén trong phủ, bà tổ chức mấy buổi yến hội. Bây giờ trong kinh thành có ai lại không biết người nào lại không hay, Tứ Vương gia ngại nạp tiểu quan người ta, lại còn ra vẻ chính nhân quân tử mà đánh đệ đệ có lòng tốt!
Trên đời này kẻ khôn rất ít, thế nên lời đồn truyền như gió khắp kinh thành! Tuy không có cảm giác gì với vị tứ bá phụ này, nhưng A Cẩn lẳng lặng đốt một ngọn nến cho ông ta! Ai nói mẫu thân nàng là con cừu nhỏ dịu dàng, chuyện mời người tới làm khách thế này tuyệt đối là cố ý! Nói đến đây, tuy lần đầu tiên phụ thân này không nhớ được nàng là ai, lần thứ hai không nhớ được tên của nàng, nhưng tóm lại là người trong nhà, không thể tùy tiện bị người ta đánh được chứ? Từ trước đến nay nàng đều bênh người thân không cần đạo lí! Khụ khụ, thật ra nàng chính là thiên lôi của mẫu thân nhà mình, sai đánh đâu đánh đó!
"Thế tử và Quận chúa đến." Khi A Cẩn đang cắn bàn chân, A Bình bước vào bẩm báo.
Lục Vương phi thấy con trai con gái nhà mình đến, mặt mày tràn ngập ý cười: "Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt đến rồi."
Hai người ngồi lên giường, A Cẩn bò vào giữa hai người, mỗi tay nắm chặt một người. Lục Vương phi nói với Lâm ma ma: "Ngươi xem A Cẩn nhà ta quả thật biết ai là người thân của con bé."
Cẩn Ngôn cười: "Muội muội lanh lợi."
A Cẩn đắc ý ngẩng đầu lẩm bẩm một tiếng, chọc cho mọi người bật cười. Oánh Nguyệt móc một quẻ từ trong ngực: "Những lúc thế này, con cảm thấy mình nên ra tay tính toán cho mọi người."
Lục Vương phi mắng nàng: "Thu lại cho ta. Một nữ hài tử thế này thì ra gì! Cái quẻ này của con, còn có hình nộm đều thu lại cho ta."
Oánh Nguyệt bĩu môi: "Nhưng mà hoàng gia gia đã nói không sao mà."
Lục Vương phi trừng nàng: "Hôm nay lão nhân gia nói không sao, ngày mai cũng không sao chắc? Từ nhỏ con đã thế này, hoàng gia gia của con đã quen, không để trong lòng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương con thú vị. Nhưng thời gian dài thì sao? Nếu như có người lấy chuyện này ra làm cái cớ, chúng ta nên ứng đối thế nào? Con hiểu chuyện một chút giùm ta. Triều đại đổi thay đều ghét vu cổ nhất. Mỗi ngày con đâm hình nộm không thỏa đáng lắm."
Oánh Nguyệt nhìn trời: "Lớn lên rắc rối quá!"
Lục Vương phi cười chọc nàng: "Mẹ cũng muốn tốt cho con."
Cẩn Ngôn im lặng hồi lâu, mở miệng: "Con lại cảm thấy Oánh Nguyệt làm như vậy không ảnh hưởng đến toàn cục."
Lục Vương phi nhíu mày, nhưng vẫn nhìn nhi tử, ra hiệu hắn nói tiếp.
Tuổi Cẩn Ngôn còn nhỏ, nhưng đã cực kì lạnh nhạt: "Hoàng gia gia là người thông minh nhất trên đời. Đã là người thông minh nhất thì sẽ không bị người khác lay động. Khi còn bé Oánh Nguyệt đã thích làm thế, nếu như đột nhiên thay đổi sẽ làm lộ ra là có người dạy nàng. Còn không bằng cứ giữ nguyên như vậy. Tôn nữ gò bó theo khuôn phép, quy củ đã rất nhiều, có một người khác biệt, có lẽ sẽ khiến hoàng gia gia đặc biệt thích."
Lục Vương phi im lặng.
A Cẩn ê a chơi một mình thì nghe Cẩn Ngôn nói tiếp: "Người đã già luôn có suy nghĩ khác với những người trẻ tuổi."
Lục Vương phi nở nụ cười: "Cẩn Ngôn trưởng thành thật rồi."
Cẩn Ngôn hơi cúi đầu: "Các muội muội đều còn nhỏ, nếu như con không lớn lên nhanh một chút thì làm sao che chở các nàng." Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười: "Nếu như không lớn lên nhanh một chút, sao con có thể che chở cho mẫu thân."
Lục Vương phi cảm động: "Cẩn Ngôn, mẫu thân sẽ bảo vệ các con thật tốt."
"Nhưng dù sao mẫu thân vẫn là một nữ tử, có rất nhiều chuyện luôn luôn không tiện." Cẩn Ngôn cười, thấy A Cẩn dùng bàn chân nhỏ giẫm tay mình thì chọc chọc chân nàng.
Lục Vương phi quay mặt sang chỗ khác, A Cẩn nhìn thấy dường như bà rơm rớm nước mắt, nhưng khi quay lại đã là gương mặt tươi cười: "Cẩn Ngôn hiểu chuyện thế này, mẫu thân thật sự rất vui mừng."
"Lần này dường như phụ thân đã đắc tội nặng với tứ thúc. Mẫu thân đừng để chuyện càng lúc càng lớn." Cẩn Ngôn chuyển chủ đề.
Lục Vương phi nhìn Oánh Nguyệt, Oánh Nguyệt vẽ một cái dấu X ngoài miệng mình. Lục Vương phi cười, bà đã để cho hai đứa nó hiểu rất nhiều chuyện từ khi còn nhỏ, chỉ khi hoàn toàn hiểu biết tình cảnh của mình thì mới không nuôi ra một đứa ngốc ngây thơ không hiểu chuyện.
"Tứ thúc con đánh người cũng không thể để lãng phí được. Ai lại không biết phụ thân con có đức hạnh gì. Làm gì có chuyện ông ta không mượn cớ đánh người chứ? Phụ thân con nói rất đúng, đánh chó còn phải ngó mặt chủ!" Lục Vương phi cười trào phúng.
Cẩn Ngôn hơi cúi đầu: "Phụ thân cũng đâu tính là chó chứ? Ông ấy chỉ là hơi ngốc thôi."
A Cẩn: Ngốc! Ha ha!
"Từ trước đến nay, chúng ta không có khả năng hòa hoãn với tứ thúc con, còn không bằng cứ như vậy. Lập trường rõ ràng chút chưa chắc không phải là chuyện tốt. Ít nhất, đây là tỏ thái độ với nhị thúc con. Người không thể lấy lòng cả hai đầu, hơn nữa..." Lục Vương phi dừng lại một chút: "Nếu như tứ thúc con lên làm Hoàng Đế, vậy nhà chúng ta mới thật sự gặp phải tai ương."
Tuy Cẩn Ngôn không hiểu vì sao mẫu thân mình lại để ý Tứ Vương phủ như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Mẫu thân làm thế đương nhiên là có lí do."
"Con nhất định phải nhớ kĩ lời của mẫu thân, có thể tới gần người bên ngoài, nhưng Tứ Vương phủ thì không thể! Không chỉ mình con, còn Oánh Nguyệt nữa, nếu kết giao với Tứ Vương phủ thì cần phải cẩn thận." Lục Vương phi trịnh trọng.
Oánh Nguyệt gật đầu: "Con biết. Con thấy Tứ bá mẫu phiền nhất, còn lâu mới tới gần bà ta."
"La la la!" Khi mấy mẫu tử đang nói chuyện thì một điệu hát dân gian từ bên ngoài truyền đến: "Đưa tay sờ làn tóc bên má nàng, như mây xanh bay tận chân trời...*"
Tai A Cẩn lập tức dựng lên, mà sắc mặt Lục Vương phi thay đổi ngay: "Cái tên đáng chết không cần mặt này, thế mà dám hát những thứ lung ta lung tung này ở trong nhà!"
A Cẩn: o(╯□╰)o!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.