Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 25:




Lục Vương phi lập tức bóp gãy cây lược trong tay, A Cẩn thấy thì hơi co người lại một chút, má ta ơi, thì ra mẫu thân nàng còn biết võ công!
"Tốt, tốt lắm!"
Lâm ma ma nhíu mày, nói: "Vương phi, ngài cảm thấy chuyện hôm nay có bí mật gì mà chúng ta không biết ở trong không? Nếu không vì sao chúng ta không ở lại xảy ra những chuyện này. Hơn nữa, Liên di nương vốn vụng về, có thể nghĩ ra cái loại chủ ý cầu phong hào ngay trong sinh nhật Thiên gia thì có đầu óc gì được. Nhưng chuyện hôm nay lại quá mức trùng hợp, ả ta làm đẹp mắt quá mức, không giống như bình thường."
Lục Vương phi nhíu mày: "Từ trước đến nay ta chưa từng tin tưởng trên đời này có cái gọi là trùng hợp. Ta vừa ra cửa đã có yêu thiêu thân thế này, coi ta chết rồi đúng không!"
Lâm ma ma vội vàng tiến lên: "Chủ tử đừng vì kẻ chẳng ra gì kia mà tức hỏng thân thể, nếu không lại được một mất mười. Không phải ngài đã từng nói là không thèm để ý bọn họ sao! Tâm trạng chủ tử nên thoải mái mới đúng."
Lục Vương phi: "Đương nhiên ta không thèm để ý bọn họ. Nhưng nếu bọn họ muốn cướp đồ của nhi nữ ta thì đừng hòng. Dựa vào đâu mà nữ nhi của ả ta lại có thể ngồi ngang hàng với Oánh Nguyệt, A Cẩn nhà ta. Loại người như Vương gia ta không thèm để ý, nhưng chuyện của hài tử thì ta sẽ không nhượng bộ nửa bước. Hôm nay ta nhượng bộ chuyện A Điệp, nay mai ả ta lại sinh một đứa con trai thì có phải sẽ muốn thỉnh cầu sắc phong Thế tử nữa không?" Hài tử là vảy ngược không thể đụng của bà!
Lâm ma ma trấn an: "Đương nhiên ả ta không dám. Hơn nữa, thân phận ả ta như vậy, làm gì có mặt mũi."
Lục Vương phi nhìn Lâm ma ma, gằn từng chữ: "Thế nên ấy à, bọn họ mới hại Cẩn Ngôn của ta."
A Cẩn run lên, chẳng lẽ ca ca nàng như thế là bị người hại sao? Nghĩ đến đây, A Cẩn khó chịu không thôi. Trong lòng nàng, Cẩn Ngôn chính là ca ca nàng, có người hại ca ca nàng, khiến cho ca ca khó chịu như vậy, còn nhỏ đã phải chịu nỗi khổ ốm đau. Nàng siết tay, cảm thấy tức giận muốn đánh người. Nàng còn nhỏ như thế, căn bản không thể bảo vệ bọn họ!
Khi A Cẩn đang nóng nảy, Lục Vương phi cũng hòa hoãn lại, bà cười lạnh: "Ta nhớ đại nha hoàn thiếp thân bên cạnh Liên di nương tên là Doanh Doanh nhỉ?"
Lâm ma ma giật mình hiểu, bà mỉm cười: "Vương phi yên tâm, ta sẽ xử lí tốt. Có lẽ Vương gia phải vui mừng cảm ơn chủ tử, nếu không có ngài, làm sao ngài ấy có vị giai nhân này trong ngực được."
Khung cảnh lập tức hài hòa, A Cẩn hơi không hiểu, nhưng thấy nương nàng dặn dò A Bích: "Ngươi đi nói với Phúc Quý..." A Bích vội vàng rời đi.
A Cẩn nghiêng đầu nghĩ một lát, phỏng đoán nương nàng đây là muốn biến nha hoàn của tiểu lão bà phụ thân nàng thành một tiểu lão bà khác sao? A Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy, tỏ vẻ mình không hiểu chiêu thức này. Có tác dụng gì sao?>
Về phần người tên Phúc Quý kia, A Cẩn biết, y là tên sai vặt thân cận nhất của Lục Vương gia phụ thân nàng, nhưng ai có thể ngờ y lại nghe lời Lục Vương phi chứ! Thế nên mới nói, phụ thân nàng cũng không được lòng người ta quá. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Phúc Quý thích A Bích, mà A Bích lại trung thành tuyệt đối với Lục Vương phi, tự nhiên có thể thấy rõ tất cả.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chỉ mới một buổi tối mà vấn đề đã được giải quyết xong. Sáng sớm, A Cẩn nằm ỳ nghe Lâm ma ma nhỏ giọng thì thầm với mẫu thân nàng, nói về chuyện phong lưu của phụ thân nàng. Lâu lâu nghe được mấy từ như là "quần áo không ngay ngắn", "trước công chúng", "búi tóc lộn xộn", "cuồng loạn",... Chậc chậc, tùy tiện nghĩ cũng có thể liên tưởng đến một số hình tượng không tốt, ha ha, cái này không trách nàng được. Từ khi nàng xuyên không đến nay, tên phụ thân cặn bã này không làm được chuyện gì đứng đắn.
Về phần nữ nhân vốn nên bị tổn thương trong lòng, cũng chính là mẫu thân nàng thì trên mặt lại nở nụ cười, dáng vẻ cực kì vui sướng: "A Bích, ngươi chăm sóc tiểu Quận chúa cho tốt. Đi thôi Lâm ma ma, người Vương phi hiền lành như ta cũng nên đi nạp một mỹ nhân cho Vương gia."
A Cẩn bò cộc cộc đến, nhưng nàng không có cơ hội đi chung nào. A Cẩn trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, không biết nên làm gì!
Nói đến đây, A Cẩn cũng không phải muốn nhìn trò vui gì, nàng chỉ muốn xem trò cười của người bên ngoài, còn trong nhà thì nàng không có tâm trạng đó. Nàng thật sự lo lắng cho mẫu thân mình. Có lẽ là vì quá mức lo lắng, cho đến trưa nàng cũng không có chút tinh thần nào, tùy tiện để A Bích mặc quần áo nhỏ cho nàng. Nàng không có tâm trạng phun bọt, cũng không có tâm trạng cắn bàn chân, ngay cả khi ăn gì đó cũng cảm thấy ấm ức. Làm gì có ai không lo lắng cho mẫu thân ruột nhà mình chứ.
Nhưng A Bích lại cứ dựa theo ban đầu mà làm, không bối rối cũng không lo nghĩ. Thật ra không phải A Bích không lo lắng, chỉ mà nàng đã đi theo tiểu thư gả đến đây hơn mười năm, sớm đã hiểu rõ mọi thứ trong phủ, càng hiểu rõ tiểu thư nhà mình. Bởi vì chắc chắn sẽ không có biến cố nào xảy ra nên A Bích không lo lắng cho lắm. Tuy Vương gia có hơi bụng đói ăn quàng ở phương diện nữ sắc, lại không có đầu óc xử lí công vụ, nhưng sẽ không làm Vương phi bị thương. Tính tới tính lui, Vương phi không có khả năng chịu thiệt, A Bích cũng không lo lắng nữa. Nàng thấy dáng vẻ ưu sầu của tiểu Quận chúa, không nhịn được mà bế A Cẩn lên: "Tiểu Quận chúa đừng lo lắng, chỗ Vương phi không xảy ra chuyện gì đâu."
A Cẩn cúi đầu, lẩm bẩm một tiếng.
Khi A Bích đang trấn an A Cẩn, một loạt tiếng nói từ ngoài cửa truyền đến, giọng nói kia đúng là Lục Vương gia. Quả nhiên, Lục Vương gia và Lục Vương phi cùng trở về, ông đi sau lưng Lục Vương phi, xoa tay bước vào cửa, nụ cười cực kì lấy lòng: "Ha ha, hà hà hà! Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!" Lại còn giải thích như vậy.
A Cẩn thấy dáng vẻ ngu ngốc này của phụ thân mình cũng không đành lòng khắt khe quá mức, ánh mắt đồng tình của nàng quét liên tục lên Lục Vương gia. Lục Vương gia thấy ánh mắt quan tâm của nữ nhi mình thì rất đắc ý: "A...A Cẩn đúng không? Quả nhiên là nữ nhi của ta, đối với ta rất tốt nè!"
Nghe cái giọng điệu này là biết ông ấy không nhớ nàng tên gì, suýt chút nữa A Cẩn đã phun một ngụm máu ra ngoài, quả quyết vạch ông ấy đến hàng ngũ phụ thân cặn bã. Nàng xoay người, đưa cái mông ra đối diện với Lục Vương gia, trong lúc xoay người còn không quên hừ một tiếng, biểu hiện sự ghét bỏ của mình rất rõ ràng.
Lục Vương gia ngơ ngác, nhưng cũng mặc kệ nàng, giải thích với Lục Vương phi: "Mỹ Phù, nàng biết mà. Ta không có thói xấu gì lớn, chỉ là ở phương diện gì đó không thể cầm giữ bản thân. Nhưng nàng phải biết, ta là một người rất tốt."
Lục Vương phi không nhịn được mà cười: "Vương gia cần gì phải giải thích nhiều như vậy chứ. Đã làm lão phu thê nhiều năm như thế, sao ta còn không biết ông là hạng người gì." Nói rồi, bà hơi cúi đầu, Lục Vương gia vội vàng nói tiếp: "Vậy nàng đừng thương tâm quá. Ta biết, nàng yêu thích, ngưỡng mộ ta nhất. Nhiều năm như vậy, nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhưng mà nàng là người tốt, ta biết hết."
Lục Vương phi muốn cười ra tiếng, ông ấy coi đó là thật hả? Coi mình là mâm đồ ăn quá rồi.
Còn về A Cẩn, nàng đã bị sự ngu ngốc của phụ thân mình chọc khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.