Thiên Ý - Vì Yêu Điên Cuồng

Chương 5: Rời đi chính là tốt đẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Búnn.
Giải quyết xong người trong nhà, còn có một người, tôi cần cho cậu ấy một lời giải thích.
Quán nước trong nội thành, Tuấn Vỹ ngồi đối diện tôi, tôi cảm thấy quán này vừa đủ mát, tôi không phải là người tham mát, mùa hè 24°C hoàn toàn có thể thỏa mãn tôi.
Tuấn Vỹ cúi đầu, không nói lời nào, tôi biết rõ hành vi của tôi hung hăng làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ không ngốc đến mức nói mình bị điều chuyển, điểm của cậu ấy còn trúng tuyển, Đại học K không phải là bị ngu mà đạp tôi ở ngoài cửa.
“Tuấn Vỹ, tôi…”
“Không cần nói xin lỗi lỗi, mình chỉ muốn biết cậu sửa nguyện vọng lúc nào.” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi.
Lúc nào? Ngay từ đầu đã có suy nghĩ này, nhưng tôi biết tôi nói như vậy thì quá tàn nhẫn, nhưng tôi thật sự không muốn lại lừa cậu ấy, lúc này tôi cảm giác mình chính là cặn bã.
“Tại sao cậu phải đặt toàn bộ khổ lên người mình chứ, không phải mình nói nguyện ý ở cùng một chỗ với cậu sao? Mình thật sự chỉ muốn ở cùng một chỗ với cậu thôi, tại sao cậu vẫn còn suy nghĩ cho mình như vậy, một mình đau, hai người chia đều, không phải có thể bớt đau một chút sao?” Cậu ấy cầm ống hút khuấy khuấy cốc coca lạnh trước mặt, dường như muốn cục đá nhanh chóng hòa tan trong coca.
“Chỉ là mình cảm thấy cậu đáng giá nhận được điều tốt hơn.” Tôi mở miệng trả lời.
“Aiz, có tốt hay không cũng là lựa chọn của mình mà, mình còn nghĩ sẽ có một ngày mình với cậu có thể có một kết quả tốt đấy, tại sao phải đẩy mình ra như vậy.” Cậu ấy nói xong, cười với tôi một chút, tiếp tục lắc lắc ống hút trong tay.
Không phải chúng tôi muốn ra vẻ trưởng thành mà nói đến tương lai sau này gì đó, mà là vì trong tim chúng tôi đã có đau thương tồn tại, nó bắt buộc chúng tôi phải tạo lập tương lai, làm ra một vài quyết định ngu ngốc trong mắt mọi người, đường đời, không đơn giản như đường dưới chân, trong cuộc đời chúng tôi gặp quá nhiều ngã tư, không thể không đưa ra đủ loại lựa chọn.
Có một câu nói như vậy, bạn có thể bỏ qua lựa chọn,nhưng bạn không thể lựa chọn bỏ qua. Chính là vì không bỏ qua cho nên tất nhiên bạn sẽ gặp được rất nhiều lựa chọn, nhiều khi bạn sẽ phải bắt buộc lựa chọn, nhưng tôi tin cuộc đời vững chắc sẽ không có ngõ cụt, đến trước núi ắt sẽ có đường.
Tôi không biết lúc nào Tuấn Vỹ sẽ tha thứ cho tôi, nhưng tôi tin tưởng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ tha thứ.
Qua thời gian áp suất thấp, tôi và ba mẹ rõ ràng thân cận hơn nhiều, nhất là mẹ, mỗi ngày đều sẽ ôm tôi nói đông nói tây, về phần Dương Thiên, mỗi khi tối tôi đều sẽ cùng anh xem phim hay là trò chuyện linh tinh gì đó, tôi cảm thấy đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Chỉ là mấy ngày trước sinh nhật của tôi, tôi sinh ra một suy nghĩ tà ác. Đúng rồi, quên nói, ngày sinh thật sự của tôi không ai biết, sinh nhật của tôi chính là ngày đầu tiên tôi tới nhà họ Dương, ngày cuối cùng của tháng 8.
“Tiểu Ý, sinh nhật năm nay muốn quà gì?” Hôm nay cơm nước xong, Dương Thiên dịu dàng nhìn tôi hỏi.
“Cái này còn chưa nghĩ kỹ, hay là anh đưa em đồ gì đó thuộc về anh đi, em sẽ mang tới trường.” Tôi suy nghĩ một lát rồi nói, tôi thề, tôi vốn thật sự chỉ đơn thuần muốn một vật gì đó của Dương Thiên.
Chỉ là đêm đó, anh lại ngủ trên giường của tôi lần nữa, âm thanh ác ma lại vang lên trong đầu tôi, tôi biết rõ đó là tội ác, nhưng từ lúc có suy nghĩ kia tôi vẫn không kìm nén được, bắt tay vào chuẩn bị đêm sinh nhật của tôi, quà của tôi.
Ngày sinh nhật đó, đúng vào thứ bảy, ba và Dương Thiên cho công nhân viên nghỉ một ngày, thời gian rảnh liền để đi theo tôi. Người một nhà cùng tới cửa hàng mua đồ cần thiết cho tôi, rương hành lý, quần áo, laptop…Lúc mẹ muốn mua đồ dùng hàng ngày cho tôi thì Dương Thiên kịp thời ngăn bà lại, nếu không tôi nghĩ tôi sẽ bị hành lý đè chết.
Giữa trưa ăn đơn giản một chút, tất cả mọi người đều thầm biết là giữ bụng cho buổi tối, sau đó tới một quán KTV, tôi cùng mẹ đi con đường Rock and roll, ba và Dương Thiên đi con đường trữ tình chậm rãi, tôi thật sự cảm thấy tôi là người hạnh phúc nhất thiên hạ, không có tình yêu, nhưng tôi có tình thân sâu nặng nhất.
Bởi vì mọi người vừa nhảy vừa hát, bụng bắt đầu hát không thành kế, sau ba tiếng liền dẹp đường hồi phủ, sớm tiến hành tiệc tối sinh nhật, bánh ngọt thật to cùng cả bàn đồ ăn tôi thích ăn.
Nhìn 18 ngọn nên được thắp nên, tôi ước ba điều ước: “Chúc ba mẹ khỏe mạnh trường thọ, chúc anh trai công việc thuận lợi, sớm ngày tìm được hạnh phúc.” Còn điều thứ ba, tôi yên lặng thầm thành kính cầu nguyện…
Ba mẹ mỗi người tặng tôi một phần quà, còn thần thần bí bí nói phải xuống máy bay mới được mở, Dương Thiên đưa cho tôi một quyển sách, đó là anh ấy dùng tiền lương dạy kèm đầu tiên mua.
Tôi vui vẻ nói ngủ ngon với ba mẹ, bọn họ biết rõ tôi ngồi chuyến bay ngày mai, nhưng Dương Thiên không biết, vì tôi cố ý gạt anh ấy, bởi vì tôi muốn lấy món quà tà ác kia từ chỗ anh.
Tôi nói không được bây giờ mình có cảm xúc gì, tôi rất kích động, trong lòng có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Trở lại phòng ngủ, tôi đóng gói tốt hành lý, giả vờ như thản nhiên nói với Dương Thiên: “Anh, mai em bay 10h, muốn qua sớm làm quen với cuộc sống.”
Không ngoài dự kiến anh cau mày, có chút không vui: “Sao em không nói sớm, anh còn tưởng phải còn mấy ngày nữa chứ.”
“Hắc hắc, em tưởng ba mẹ đã nói với anh rồi, anh, chúng ta tự tắm trước, đêm nay anh ngủ cùng em được không?” Có lẽ hình như đã lâu rồi tôi không làm nũng với anh, anh thu hồi vẻ không vui vừa rồi, dịu dàng cười gật đầu, sờ sờ đầu tôi, xuyên qua ban công vào phòng ngủ của anh.
Tôi nhanh chóng vào phòng tắm, sau khi tắm sạch, cầm rất nhiều thuốc bôi trơn trên tay, cố gắng làm chút chuẩn bị cho bản thân, tôi hi vọng tối nay chính là một đêm tốt đẹp.
Lúc Dương Thiên vào phòng ngủ của tôi lần nữa, anh đã thay đồ ngủ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc cũng chưa sấy khô, Dương Thiên, thật sự rất muốn yêu anh, như người yêu vậy, không phải là em trai, nhưng em không thể.
Tôi cười cười với anh, lấy ra hai chai bia, trong đó có một chai đã bị tôi động tay, quả thật chai bia còn chưa thấy đáy, Dương Thiên đã có chút mê loạn, tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau đó toàn bộ đều thuận lý thành chương, anh trở thành người đàn ông đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất của tôi.
Ngày hôm sau tôi bị chấn động rất nhỏ của điện thoại trong tay đánh thức, 7h30, nhìn thật nhiều vết đỏ trên người mình cùng Dương Thiên còn đang ngủ say, dù thân thể kêu gào mệt mỏi rã rời, nhưng tôi vẫn cười vui vẻ, tôi nghĩ đời này tôi đã không uổng phí rồi.
Đến sân bay, mẹ còn có chút phàn nàn về Dương Thiên: “Ông xem, đứa nhỏ Tiểu Thiên này, cũng không thèm tới đưa tiễn.” Sau đó lại có chút nghiêm túc nói với tôi: “Tiểu Ý này, nghỉ 1/10 con nhất định phải về nhà, biết không? Nếu không mẹ giết con đấy.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, còn nữa tối qua con với anh thật sự nói chuyện rất vui mới uống chút rượu, lại nói, nếu để anh tới tiễn, trước mặt nhiều người như vậy con khóc nức nở, mẹ không chê mất mặt nhưng ba ngại.” Tôi không im không phổi cười đùa.
Lúc tiếp viên hàng không ngọt ngào thông báo chuyến bay tôi ngồi cần phải đi làm thủ tục thì mẹ vừa không yên lòng lầm bầm vừa đứng dậy: “Aiz, Tiểu Ý à, trông đồ cẩn thận, phải chăm sóc tốt bản thân, cảm giác không hợp các thứ phải mau đi bệnh viện, một mình con…”
Tôi một tay kéo mẹ, mẹ mới 160cm, lớn tuổi hình như còn thấp hơn một ít, nghiêm túc nói: “Mẹ, con nhớ kỹ rồi, vừa xuống máy bay con liền gọi cho mẹ, điện thoại mở 24/24, tùy mẹ gọi, không cần lo lắng cho con.” Mắt nhìn sang ba nói: “Ba, anh ở công ty, ba có thời gian rảnh thì ở cạnh mẹ nhiều hơn, còn có ba cũng phải chú ý thân thể của mình.”
“Tiểu Thiên ở nhà, không cần con lo lắng cho bọn ta, mau đi đi.” Ba vỗ vỗ vai tôi, dịu dàng nói.
Tôi nhìn bọn họ lần nữa, cũng không biết từ lúc nào, chúng tôi trưởng thành, ba mẹ lại già đi, nếu nhưng đây là cái giá để trưởng thành, có phải có chút đắt hay không?
Ngồi trên máy bay, tôi bắt đầu nghĩ tới Dương Thiên, anh tỉnh chưa, anh ấy sẽ quên hết, sau đó tôi vẫn là em trai của anh, anh vẫn là anh trai của tôi, là người yêu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Nguyện vọng thứ ba của tôi, kiếp sau, tôi và Dương Thiên sẽ yêu nhau không rời xa. Tôi nghĩ, tôi ở nơi cao như vậy nói ra nguyện vọng của tôi, trời cao càng nghe rõ hơn, nguyện vọng của tôi càng dễ thành hiện thực hơn, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.