Thiên Thủ Song Tôn

Chương 15: Phong vân tế hội





Trăng đã lên cao, gió đêm nhè nhẹ, bóng người thấp thoáng trong Hấp Thiết cốc, chính là Đường Chấn Anh và các nhân vật lãnh tụ của các phái mang theo động đồ đến trong đêm tối.
Thần Thủ Tiên Chỉ Hà Khải Thiên nhìn bản đồ xác định vị trí, mỉm cười nói với Đường Chấn Anh :
- Tấm đồ này linh hay không linh, lần này mới biết...
Nói rồi cầm vạn năng thần kim, nghiêng mình về phía trước, đưa hữu thủ vỗ lên vách động, quả nhiên động môn hiện ra. Đường Chấn Anh hai tay giữ bản đồ, thấy cảnh tượng ấy thì rất vui mừng, nói với Hà Khải Thiên :
- Tấm bản đồ này là thật.
Hà Khải Thiên không đáp, chỉ gật gật đầu, vén trường bào bước vào trong động.
Đường Chấn Anh định đi theo, nhưng nghe thấy một loạt tiếng động, trong nháy mắt, Hà Khải Thiên đã phong tỏa bảy cơ quan, rồi hướng về phía ngoài động nhắc nhở cảnh giác :
- Người phía sau phải cẩn thận, trong động này toàn bộ các cơ quan đang hoạt động...
Đường Chấn Kiệt tuổi nhỏ nhất lại hay coi thường nguy hiểm, không đợi Hà Khải Thiên nói hết, đã tung mình xông vào động.
- Đệ đệ...
- Thiếu hiệp, không nên tùy tiện!
Ngoài động, trong động trước sau phát ra tiếng hô sợ hãi, nhưng Đường Chấn Kiệt xông vào quá nhanh và mạnh, không thu được thế... vượt qua Hà Khải Thiên đã qua hai trượng. Chỉ có Hà Khải Thiên lo sợ, tay chân rụng rời, muốn cứu mà không thể.
Vút, vút, hai bóng người nhanh như điện, kề vai tiến vào trong động, không đợi cho Đường Chấn Kiệt chạm đất, đã nhấc được chàng lên, kéo lùi về phía cửa động. Thì ra hai người nọ chính là Lăng Ba Nhất Yến và Hoa Tường Tường.
- Hú vía! Hú vía!
Hà Khải Thiên chưa dứt lời thì nghe thấy một hồi chuông ngân lên từ ngoài vào trong hồi lâu mới dứt, Đường Chấn Kiệt hỏi :
- Phải chăng có quỷ?
Hà Khải Thiên tiếp lời đáp :
- Đúng là có quỷ!
Tang Bác Cổ đã kịp vào động, hỏi :
- Quỷ ở đâu?
Hà Khải Thiên mỉm cười nói :
- Vừa rồi các cơ quan đang hoạt động, nhưng khi thiếu hiệp xông vào đã tự động ngưng tất cả, đúng là một việc kỳ quái.
Tang Bác Cổ có chút nghi hoặc nên kéo Hà Khải Thiên cùng đi vào trong. Quả nhiên không gặp trở ngại gì. Bèn quay người nói với Đường Chấn Kiệt :
- Thực không ngờ tiểu oa nhi mi lại là Văn Thố Tinh tái thế, có thể gặp hung hóa cát, gặp khó khăn thành thuận lợi.
Đường Tử Vi vốn ít lời, nhưng cũng nói xen vào :
- Con quỷ này nhất định là quỷ cái...
Lăng Ba Nhất Yến lập tức tiếp lời :
- Con quỷ cái ấy phải lòng Kiệt đệ đệ của bọn ta rồi.
- Cẩn thận nghe, bị quỷ mê muội không phải là chuyện đùa...
- Các thư thư thôi đi...
Đường Chấn Kiệt đỏ mặt lên, đi về phía trước.
Mọi người kế tiếp vào động, trên một đoạn đường dài chẳng hề bị ngăn cản gì.
Trong lòng mỗi người đều thấy kỳ lạ nhưng chẳng ai đoán ra nguyên nhân tại sao.
“Bình!” một tiếng, trước mặt hiện ra một cái cửa tròn, lúc đó vọng lại một loạt tiếng hò hét và tiếng binh khí va chạm nhau.
Tang Bác Cổ là người đầu tiên đi vào, tiếp theo chỉ trong nháy mắt mọi người đã xông qua cái cửa tròn vào trong thạch thất. Trong động đầy bóng kiếm ánh đao, chưởng phong ù ù, hiển hiện một cảnh hỗn chiến kịch liệt. Đó là Tam bảo, Tam môn, Nhị động, Địa Sát bang, Âm Sơn phái, từ lúc Tang Bác Cổ, Hà Khải Thiên đi rồi, đã giao chiến đến lần thứ ba.
Nghe mấy tiếng gọi, lập tức cuộc hỗn chiến dừng lại, Âm Sơn đầu đà, Thái Cực Cuồng Sấu, Tam đại bảo chủ, Tam đại môn chủ và hai Đại động chủ thấy quần hào từ đâu kéo đến, thì kinh ngạc vô cùng.
Bỗng nhiên một giọng cười lạnh lẽo vang lên :
- Biết người biết mặt không biết tâm, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương. Ta cứ tưởng Hà huynh đi đâu, không ngờ, huynh mở đường tiên phong cho người lạ.
Người vừa nói chính là Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn.
Hà Khải Thiên ung dung mỉm cười, đáp :
- Lã huynh nói sai rồi, chỉ dựa mình ta cũng không vào được, ta chỉ theo mọi người mà vào.
- Theo người nào?
- Theo oan gia của Lã huynh đấy!
Đường Chấn Anh, Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi, Lăng Ba Nhất Yến, Bạch Thu Hồng lập tức tiến lên xếp thành chữ nhất, khí thế bừng bừng, mặt lạnh lùng đầy sát khí.
Thoạt đầu, Mai Chưởng Tản Nhân giật mình, sau bình tĩnh lại, trầm giọng nói :
- Có phải là Long nhi, Giao nhi không? Còn chưa mau tới đây?
Bạch Thu Hồng định xuất thủ, Đường Chấn Kiệt liếc mắt ra hiệu với Bạch Thu Hồng một cái, hai người lao đến trước mặt Lã Chí Viễn, chẳng nói chẳng rằng, xuất chưởng đánh tới.
Lã Chí Viễn là người độc hiểm, không cho phép ai động đến mình, đã thấy rõ sự thật. Nay thấy Nhị tiểu xuất thủ, trong lòng bực bội vô cùng, sát cơ bốc lên, trầm giọng quát :
- Các ngươi muốn chết!
Hữu thủ vung lên, thế nhanh như điện, chưởng lực tựa nghiêng song giốc bể. Chưởng thế vừa xuất, kình phong đã tới, tiềm lực rất lớn, khiến Nhị tiểu tâm thần rối loạn, rút lui cũng không kịp, xem ra mất mạng như chơi.
Đang khi ngàn cân treo đầu sợi tóc, đột nhiên có một đạo bạch quang đầy hàn khí quét thẳng đến Lã Chí Viễn, nhanh đến nỗi không thể diễn tả được. Lã Chí Viễn cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ, mắt hoa lên, đành phải thu lại chưởng thế, thoái lui mấy bước.
Một bóng người lướt tới, rồi hạ xuống, tay nắm Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm, sát khí bức người, chính là Lăng Ba Nhất Yến Bạch Thu Lăng. Tiếp theo sau là một bóng trắng, Hoa Tường Tường bay đến kịp tóm lấy Nhị tiểu lùi về một trượng.
Thân pháp của nhị nữ rất nhanh, khiến mọi người khâm phục. Nhất là kiếm pháp của Lăng Ba Nhất Yến cao siêu, chiêu thức độc hiểm.
- A, là Lăng Ba Nhất Yến!
- Giết đệ tử của bổn bang chính là thị.
- Chính là con nữ sát tinh!
- Tiểu yêu nữ này rất nguy hiểm!
Địa Sát bang Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung Ngũ lộ bang chủ đều sợ hãi thốt lên.
Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy và Lăng Ba Nhất Yến lần đầu gặp nhau, nhưng Thái Cực nghe thấy vị nữ sát tinh này, chính là người ba năm trước đây đã trong một lúc mà chém mười tám đệ tử của Địa Sát bang tại lầu Nhạc Dương, đến nay vẫn chưa đền tội. Lão giận dữ gầm lên :
- Ba năm trước tại lầu Nhạc Dương, người đã giết chết mười tám đệ tử của bổn bang chính là ngươi phải không?
- Phải, là lão bà bà của ngươi đây!
Thái Cực Cuồng Sấu tiến lên một bước, lại hỏi tiếp :
- Mấy ngày trước, trên tiểu thảo nguyên lại sát hại bao nhiêu đệ tử của bổn bang, phải chăng cũng chính là ngươi?
- Không sai chút nào!
Cùng lúc đó, Chưởng môn Âm Sơn phái là Thiền Cực đầu đà hỏi sư đệ Thiền Nghi :
- Bốn đồ nhi của sư đệ cũng bị chết trong tay nữ tặc này ư?
- Đúng là bị thị giết!
Thiền Cực đầu đà nghe thấy vậy, vô cùng phẫn nộ, định xuất thủ thì nghe thấy Thái Cực Cuồng Sấu cười lạnh một trận, nói :
- Đúng là không tìm lại gặp. Hôm nay Lăng Ba Nhất Yến ngươi gặp phải bổn Bang chủ, dù ngươi có mọc ba đầu sáu tay thì cũng khó tránh khỏi...
Nói rồi liền vẫy tay gọi Ngũ lộ bang chủ, nói :
- Trước tiên, hãy bắt nữ tặc đó cho ta!
Trại Diêm La Cam Cừu, Độc Giác Long Thái Dũng, Cự Vô Bá Hồng Thao, Thiểm Điện Thủ Kim Ngao lập tức tung ra Sách Mệnh quỷ trảo nhất tề tấn công. Lăng Ba Nhất Yến từ khi trúng “Âm Phong chưởng”, mất nửa tháng nằm trên giường bệnh, từ lâu đã tức giận. Thấy vậy, bèn hô một tiếng, vung kiếm định ứng chiến, chợt có hai bóng người lướt qua, đó là Đường Chấn Anh và Đường Tử Vi đến trợ chiến.
- Anh đệ, Vi muội tránh ra...
Lăng Ba Nhất Yến chưa nói dứt, Ngũ lộ bang chủ đã ào tới công kích. Lăng Ba Nhất Yến không muốn người khác trợ chiến, nên lắc người tràn sang một bên.
- Chạy đi đâu?
Ngũ lộ bang chủ như mãnh hổ hạ sơn, vặn người truy kích theo.
Lăng Ba Nhất Yến đã chuẩn bị tư thế, đột nhiên quay người theo thế “Hồi Đầu Vọng Nguyệt” xuất chiêu “Vạn Lý Phi Sương Giang Hồ Sầu”, thế như con cá kính giỡn song, chỉ nghe phong thanh rít lên rợn người.
- Hỏng rồi!
Ngũ lộ bang chủ kinh hãi hô lên một tiếng, lập tức lùi lại, mười chiếc Sách Mệnh Quỷ Trào toàn bộ bị cắt đứt, không một cái nào thoát.
Lăng Ba Nhất Yến một kiếm đoạt thượng phong, định thừa thắng truy kích thì bị Đường Chấn Anh giữ lại, nói :
- Lăng thư thư hãy khoan, nên giết Lã Chí Viễn trước, báo thù rửa hận cần hơn.
Nói rồi liền xông đến sát gần Lã Chí Viễn.
- Để thư lấy mạng hắn.
Lăng Ba Nhất Yến định xông tới.
- Khoan!
Một đạo kim quang lóe lên, thì ra Như Ý trượng với chiêu “Lan Giang Kiếp Châu” quét ngay người của Lăng Ba Nhất Yến.
Lăng Ba Nhất Yến tâm thức linh mẫn, vội dùng thức “Nhược Liễu Nghinh Phong” tránh được một trượng. Vừa trông, chính là Tổng bang chủ Địa Sát bang, Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy, nàng nghiến răng, nói :
- Ngươi muốn chết!
Kiếm lập tức sử chiêu “Bạt Thảo Tầm Xà”.
- Kẻ chết có lẽ không phải là ta, mà là ngươi.
Nghiêm Thiên Uy vung Kim Quang Như Ý trượng tung ra hai chiêu “Kim Kê Tích Vũ” và “Hoành Tảo Thiên Quân”.
Lại nói về Đường Chấn Anh, khí thế hùng dũng, bước đi mạnh mẽ, cách Lã Chí Viễn năm bước thì dừng lại, hai mắt sáng rực, xạ ra luồng thần quang lạnh lẽo. Lã Chí Viễn không khỏi khiếp hãi, hỏi :
- Ngươi có phải là Nga Mi đệ tử Đường Chấn Anh, lần trước bị bắt trong Tùng Trúc trang của ta không?
- Xem ra ngươi nhớ rất rõ ràng!
- Ngươi định thay mặt sư môn để báo thù phải không?
Đường Chấn Anh bực tức, nghiến răng đáp :
- Ngoài mối thù của các đồng môn, còn có mối thù của hai nhà Đường, Bạch ta!
Lã Chí Viễn nghe thấy vậy thì giật mình, thần sắc thay đổi, đưa mắt quan sát Đường Chấn Anh một lượt, trầm giọng hỏi :
- Ngươi có quan hệ thế nào với họ Đường?
- Là trưởng tử, cũng chính là đứa bé đã bị ngươi đẩy rơi xuống vực mười bảy năm về trước.
Đường Tử Vi cũng vừa kịp đến, tiếp lời :
- Còn bổn cô nương đây chính là đứa bé thứ hai bị ngươi đẩy xuống vực.
Lời vừa nói ra, Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn liền giật mình. Đường Chấn Anh cười lạnh, nói :
- Ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ ra, hôm nay, mười bảy năm sau, huynh đệ thư muội bọn ta muốn ngươi phải trả nợ máu để an ủi linh hồn các tiền nhân của chúng ta.
- Ha ha ha... ha ha ha...
Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn cười một trận, nói :
- Mười bảy năm trước không giết các ngươi, để huynh muội các ngươi sống đến ngày hôm nay, nhưng giờ đây gặp lão phu thì đừng hòng sống sót.
Đường Chấn Anh nghe vậy rất phẫn nộ, song chưởng hợp nhất, nói :
- Mời!
Tiếp đó vẫy tay áo, rùng vai xuất chưởng, chưởng hóa “Vạn Trảo Phật Đăng”, chụp thẳng xuống đầu đối phương.
Lã Chí Viễn sử chiêu “Ma Vân Phất Thiên”, vừa công vừa thủ, nhất chiêu lưỡng dụng, thừa thế đánh thẳng vào huyệt mạch ở hai cổ tay của Đường Chấn Anh. Chiêu “Vạn Trảo Phật Đăng” của Đường Chấn Anh vẫn là phối hợp hư chiêu và thực chiêu, không đợi chưởng thế của Lã Chí Viễn đánh tới, lập tức xoay tay nhanh, song thủ vừa tách ra, đánh vào Huyền Cơ, Kỳ Môn hai huyệt sinh tử của Lã Chí Viễn.
Sự biến chiêu trong khi công kích của Đường Chấn Anh tuy rất tuyệt diệu, nhưng Lã Chí Viễn là lão giang hồ cự phách, khẽ hừ một tiếng, xuất chiêu “Bạch Hạc Lượn Sí” đánh thẳng vào hai cổ tay đối phương.
Đường Chấn Anh đang định rút tay về thì đã nghe Lã Chí Viễn quát :
- Oa nhi, nộp mạng đi!
Một chưởng đã đánh vào ngực, xuất chiêu rất nhanh làm cho đối phương khó tránh.
Đường Chấn Anh né tránh không kịp, vội ngưng khí ở vai phải, nghiến răng chịu một chưởng.
Chỉ nghe thấy “bình” một tiếng, Đường Chấn Anh vẫn đứng vững, tựa như chẳng có việc gì.
Lã Chí Viễn mất bình tĩnh, liền đánh tiếp một chưởng, miệng quát lên :
- Hãy tiếp đòn này!
Chưởng này đã dùng đến bảy thành công lực, mạnh hơn chưởng trước rất nhiều.
Đường Chấn Anh hồ đồ tiếp một chưởng. “Bình!” Chưởng phong cuộn lên một trận gió mạnh, “hự” một tiếng, Đường Chấn Anh đã bị đánh lùi ra ngoài một trượng.

Hầu như cùng lúc đó, Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Hồng và Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi, Tang Bác Cổ đã kịp xông đến, lập tức công kích bức Mai Chưởng Tản Nhân lùi mấy bước.
Đường Chấn Anh lùi xa hơn một trượng, Hoa Tường Tường đến kịp thời, vội đỡ Đường Chấn Anh lại, hỏi :
- Anh đệ, đệ bị thương phải không?
Nàng nhíu mày đầy vẻ lo lắng, biểu lộ vẻ quan tâm thân thiết vô cùng. Đường Chấn Anh ngầm vận khí, thấy các yếu huyệt toàn thân vẫn lưu thông, nên thấy yên tâm, lắc đầu nói :
- Tường thư yên tâm!
Nói xong liền co người nhún chân lại xông tới trước, đồng thời quát :
- Lã Chí Viễn, hôm nay không phân thây ngươi thành trăm mảnh, ta thề quyết không thôi.
Lã Chí Viễn giật mình hoảng hốt, tự nhủ thầm: “Ta đã dùng bảy phần công lực mà tên oa nhi này chẳng hề chi, xem ra hắn cũng lợi hại thật!”.
Ngay đến Tang Bác Cổ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghĩ rằng mới gặp nhau không đầy nửa tháng, công lực của tiểu tử này đã tăng tiến đến như vậy.
Họ làm sao mà biết được Đường Chấn Anh đã nhận được Huyền Môn Vô Tướng thần công của Càn Khôn Nhất Mẫu, cho nên yếu huyệt huyền quan khắp mình đã tích tụ một luồng huyền môn cương khí. Chỉ cần gặp lực sẽ phản chấn, tự phát huy tác dụng, nếu ngoại lực càng lớn thì lực phản chấn càng mạnh, đây là một môn tuyệt học mà võ lâm không truyền, nhưng Đường Chấn Anh tự mình cũng không rõ.
Lúc này Nga Mi tam tăng đã bao vây Lã Chí Viễn vào giữa. Hư Vân hòa thượng chắp tay trước ngực, niệm Phật hiệu rồi nói :
- Các hạ và gia sư đã có ước hẹn ba năm, đến tiết đoan ngọ sang năm mới hết kỳ ước hẹn, sao nay chỉ còn mấy tháng lại không tuân theo tín ước, ám sát mười tám đệ tử của phái Nga Mi ta? Đó là đạo lý gì?
Mai Chưởng Tản Nhân ngạo mạn nói :
- Lão phu đã báo trước, trước khi giết sư phụ ngươi thì ta phải giết một trăm Nga Mi đệ tử, lẽ nào ngươi đã quên rồi?
Hư Vân hòa thượng nghe Lã Chí Viễn nói một cách kiêu ngạo, lông mày giật giật, trầm giọng nói :
- Oan có đầu, nợ có chủ. Kẻ sát nhân phải đền mạng, kẻ thiếu nợ phải trả tiền. Hôm nay bần tăng theo lý lẽ, muốn thay ười tám oan hồn bản tự mà báo thù rửa hận, để cho họ được ngậm cười nơi chín suối.
Nói rồi liền phất tay áo định xuất thủ.
Hư Vân, Hư Lôi đồng thời cũng xuất thủ, chuẩn bị cùng sư huynh phối hợp.
- Sư huynh, hãy khoan!
Đường Chấn Anh kịp giữ đại sư huynh Hư Vân lại, rồi nói :
- Lã Chí Viễn và tiểu đệ có mối thù không đội trời chung, đệ phải tự tay trừng trị hắn, có như vậy thì đệ mới hả giận!
Nói rồi định tiến lên.
Hư Vân giữ chàng lại, nói :
- Huynh phụng mệnh sư phụ, thay mặt Chưởng môn, nghĩ tới mười tám vị đồng môn, không những có lỗi với anh linh người chết, mà lại càng phụ lòng ân sư. Hôm nay gặp tên cầm đầu hung ác, nếu huynh không tự mình ra tay tiêu diệt cừu địch thì không còn mặt mũi nào gặp lại ân sư...
Đang lúc sư huynh đệ hai người giằng co, đột nhiên có một bóng người công đến Lã Chí Viễn, thì ra là Tử Vi cô nương, nàng tay nắm thần địch, sử chiêu “Thần Tiễn Xuyên Dương”.
Lã Chí Viễn thấy Tử Vi rút thần địch ra, đó là Thất Khổng thần địch của sư muội Mai Phụng Quyên mà lão mơ ước cả đời người. Đang lúc Lã Chí Viễn phân tâm, một đạo tử quang lóe sáng, thần địch đã điểm tới ngực. Lã Chí Viễn vội xoay mình bước nhanh, Đường Tử Vi cũng không chịu buông tha, sử tiếp ba chiêu “Đơn Phong Triều Dương”, “Linh Xà Cửu Khúc” và “Tê Ngưu Vọng Nguyệt”, chỉ thấy địch ảnh loang loáng, phong thanh rít lên rợn người.
Lã Chí Viễn thấy Tử Vi dùng độc thủ thì cả giận, quay người tránh ba chiêu, tiếp đó tay áo lúc cuộn lúc bay, sử chiêu “Tật Đàn Tỳ Bà”. “Bình” một tiếng, quét vào đầu nhọn của thần địch. Đường Tử Vi lập tức bị bức thoái lui bảy bước.
Cùng lúc đó, hai người thân hình tráng kiện, mỗi người cầm một đôi Kim Mai Hạc Chưởng, chạy thẳng đến trước mặt và sau lưng Lã Chí Viễn đánh tới.
Lã Chí Viễn vừa trông đã biết là Lã Mộng Long và Lã Mộng Giao, liền né tránh sang một bên, cố ý nói :
- Long nhi, Giao nhi, ta nuôi huynh đệ ngươi trưởng thành, tại sao lại bội bạc trở mặt vô tình?
- Ta là Đường Chấn Kiệt!
- Ta là Bạch Thu Hồng!
- Ngươi giết phụ thân ta, vất bỏ đại ca ta, lại còn bức tử mẫu thân ta, lăng nhục thư thư ta. Thù hận đó còn sâu hơn biển, có lột xác, phân thây giống cầm thú như ngươi ra trăm mảnh, đốt thành tro bụi thì cũng khó mà tiêu hết mối hận của Đường, Bạch nhị gia.
Mai Chưởng Tản Nhân có chỗ không rõ ràng, minh bạch, bèn hỏi :
- Thư thư của ngươi là ai?
- Là Lăng Ba Nhất Yến.
Lúc này Lã Chí Viễn mới hiểu rõ, chỉ hận là tự mình hồ đồ, nuôi ong tay áo, để đến hôm nay tự lấy lửa đốt mình, lại hỏi :
- Ngươi nói bức tử mẫu thân ngươi, lẽ nào nhị vị mẫu thân của bọn ngươi đều chết cả?
Bạch Thu Hồng nghiến răng đáp :
- Mẫu thân và di mẫu ta đã song song tuẫn tiết mà chết. Hôm nay chúng ta thề quyết bắt sống ngươi để mổ bụng, phanh thây, để tế vong linh người.
- Hai đệ tử của ta đâu rồi?
Đường Chấn Kiệt nói :
- Đã đi gặp Diêm Vương báo tin rồi!
- Còn Tùng Trúc trang?
Bạch Thu Hồng cười lạnh một tiếng, nói :
- Đã hóa thành tro bụi, chẳng còn một viên ngói.
Mai Chưởng Tản Nhân nghe thấy đệ tử bị giết, trang viện bị đốt, nhị vị phu nhân đã song song vong mạng, rất phẫn nộ, than vãn thảm thiết khiến người thấy lạ kỳ.
Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi, Đường Chấn Anh, Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng đều đã chờ sẵn, không hẹn mà cùng tiến lên một bước.
Một tiếng gầm lớn vang lên, Lã Chí Viễn lộ đầy sát khí, râu bạc dựng lên, lửa phẫn nộ bốc cao, hầm hầm nói :
- Hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi mỗi tên một chưởng, kết thúc tính mạng tất cả bọn ngươi, nhưng không biết ai chịu chết trước?
Đường Chấn Anh lửa hận ngút trời, nghe thế bèn bước tới.
- Sư đệ hãy khoan!
Hư Vân hòa thượng giữa Đường Chấn Anh lại, nói :
- Hãy để huynh tiếp hắn trước.
Lời nói chưa dứt, đã nghe thấy tiếng sắt thép va chạm nhau, lập tức vạn đóa hoa lửa bắn ra tứ phía.
Kim Quang Như Ý trượng và Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm đã va chạm vào nhau, Thái Cực Cuồng Sấu và Lăng Ba Nhất Yến cùng hợp vào rồi tách ra. Lăng Ba Nhất Yến nhảy ra vòng ngoài, thấy bảo kiếm không hề hư hỏng, liền liếc nhìn một lượt, thấy Lã Chí Viễn đang bực tức, sát khí đằng đằng. Lăng Ba Nhất Yến lo lắng cho các đệ muội không phải là đối thủ của Lã Chí Viễn nên bỏ lại Thái Cực Cuồng Sấu, xông thẳng đến Lã Chí Viễn.
- Chạy đi đâu?
Lời vừa dứt, người đã đến, chính trong lúc Lăng Ba Nhất Yến xoay người thì Địa Sát bang Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung Ngũ lộ bang chủ cùng công kích tới lần nữa.
- Các ngươi tự tìm cái chết!
Lăng Ba Nhất Yến quát lên, trong lúc giương vai vung tay, chỉ nghe tiếng rú thảm thiết vang lên. Ngũ lộ bang chủ nhất tề ngã lăn, lập tức khí tuyệt mạng vong.
- Ồ, Thần Bí Đoạt Hồn chưởng...
- Tuyệt học bí truyền của Càn Khôn Nhất Mẫu...
Trăm nghe không bằng một thấy, thấy rồi quả chẳng phải tầm thường.
Trong thạch thất nổi lên một trận náo động, ai nấy ghé tai to nhỏ rùng mình, sợ hãi.
Bất luận chính tà, phàm là người trong cuộc, đều có suy nghĩ riêng.
Nữ sát tinh sau khi đánh chết năm người, không thèm ngó nhìn, tung mình tựa yến bay vờn sóng, công một kiếm “Vu Sơn Đoạn Vân”, bổ thẳng xuống đầu Lã Chí Viễn. Từ khi phát chưởng cho đến khi xuất kiếm, động tác của nữ sát tinh xảy ra liền một mạch như tia chớp, khiến cho Tam tăng, Tứ tiểu đang vây chung quanh Lã Chí Viễn cũng không nhìn được rõ ràng.
Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn biết rõ Lăng Ba Nhất Yến thân thủ phi phàm, thủ pháp “Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm” là võ lâm độc bộ, phòng cũng khó phòng, tránh cũng khó tránh. Hắn không dám chậm trễ, thừa lúc nàng đang ở trên không, quát lên một tiếng, xuống tấn vung chưởng, sức lực vô cùng mạnh mẽ, thế như sóng xô bờ đá, nhanh như chớp giật, chỉ nghe thấy một tiếng “bình” rất lớn, đá vỡ rơi như mưa, đất động núi nghiêng.
Lăng Ba Nhất Yến thi triển khinh công thượng thừa “Phi Yến Vân Hạc Thập Thất Phiên”, đã hạ xuống đứng trên đống đá vụn.
- Xem kiếm!
Một tiếng hô kiêu hãnh vang lên, nàng công liền ba kiếm, nhằm yết hầu, đâm tim, đánh bụng dưới, cắt hai chân đánh thẳng đến Lã Chí Viễn. Lã Chí Viễn bước tránh, quay người sử thức “Thuận Thủy Du Ngư”, thoát khỏi màn kiếm ảnh, vung tay áo sử chiêu “Điêu Long Bái Vĩ” quét thẳng vào Lăng Ba Nhất Yến.
Lăng Ba Nhất Yến sử chiêu “Xích Đao Trảm Giao”, vừa hóa giải thế công, thì nghe thấy một tiếng kêu lớn, kim quang lóe sáng ngời, Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy sử trượng xuất chiêu “Lão Tăng Chàm Chung” đánh thẳng vào lưng Lăng Ba Nhất Yến.
Nữ sát tinh vung một kiếm “Nghinh Phong Thủ Thế” chém vào đầu trượng, “keng” một tiếng, tiếp liền một chiêu “Thuận Thủy Thôi Châu” cắt thẳng cổ tay cầm trượng.
Hầu như cùng lúc đó, Lã Chí Viễn giơ tay phóng ra một chưởng “Bá Vương Khấu Quan” đánh thẳng xuống vai trái của Lăng Ba Nhất Yến.
Đường Chấn Anh giật mình, vội tung mình tiến lên, hữu thủ xuất chiêu “Kim Cương Đoạn Kiếm” nhằm cắt nhanh vào cánh tay phải của Lã Chí Viễn.
Lã Chí Viễn hừ một tiếng, khẽ co tay đoạn duỗi ra, điểm trúng huyệt Huyền Cơ của Đường Chấn Anh. Trong lúc Lã Chí Viễn dùng ngón tay của bàn tay phải điểm huyệt Huyền Cơ của Đường Chấn Anh, bỗng cảm thấy có một tiềm lực dội lại, lão sợ hãi kêu lên :
- Ban Nhược bế huyệt!
Đường Chấn Anh lùi ra sau năm bước, nhưng vẫn đứng vững không ngã, nghe thấy tiếng hô sợ hãi của đối phương cũng hơi thấy lạ. Đột nhiên, “vút” một bóng người lướt qua trước mặt, chàng cảm thấy lạ, vội sờ đến động đồ Phi Phi cổ động thì thấy đã bị cướp đi.
Bỗng nhiên một trận cười nhẹ nhõm làm xao xuyến lòng người vang lên. Đường Chấn Anh đưa mắt nhìn, thấy một thiếu nữ đứng xa hơn một trượng đang giở động đồ ra xem, tỏ ra rất đắc ý. Đường Chấn Anh trầm giọng hỏi :
- Cô nương là ai mà dám cướp động đồ của ta? Mau mau trả lại!
- Ca ca, nàng là Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan...
Đường Chấn Kiệt chưa nói hết đã lao người đến, giơ Kim Mai Hạc Chưởng định khều lấy động đồ.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan vặn hông quay mình tránh, điềm nhiên cười một tiếng, nói :
- A, té ra là đệ, lần trước bàn tay của đệ thật hỏng quá!
Nói rồi liền cười không dứt.
Đường Chấn Kiệt nghe Kim Tiểu Lan nhắc đến việc trong động, đột nhiên mặt đỏ lên, nổi giận nói :
- Ai cho ngươi nói như vậy? Mau mau trả động đồ cho ta.
Chàng giơ Mai chưởng dấn thân công đến.
- Oan gia!
Kim Tiểu Lan kêu một tiếng kiêu ngạo, phất nhẹ ống tay áo hóa giải Mai chưởng, lấy hai ngón tay véo má bên trái của Đường Chấn Kiệt, sức không mạnh cũng không nhẹ.
Tang Bác Cổ trông thấy liền vỗ tay cười nói :
- Đẹp thật!
Đường Chấn Anh thấy đệ đệ còn lâu mới là đối thủ của người ta, nên định tiến lên trợ chiến, nhưng nghe thấy tiếng hô :
- Tiểu tử họ Đường kia, tiếp chiêu!
Lã Chí Viễn vung tả thủ, sử chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam”, điểm thẳng vào giữa mi mắt Đường Chấn Anh.
Đường Chấn Anh thấy Hoa Tường Tường đang đứng ngây ở một bên, nên một mặt tiếp chiêu, một mặt gọi :
- Tường thư, mau đi chiếu cố Kiệt đệ đệ.
Hoa Tường Tường vốn đang ngơ ngác bởi trận hỗn chiến đó, không biết rõ ràng ai là thù, ai là bằng hữu, cho nên rơi vào cảnh mơ hồ. Nay nghe thấy có người gọi vội bừng tỉnh, chạy đến chỗ Đường Chấn Kiệt.
Cùng lúc đó, Bạch Thu Hồng, Đường Tử Vi cũng cùng đến.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan phất ống tay áo, một luồng gió thơm phả vào mặt, bốn vị phấn y thiếu nữ lập tức vây lại.
Hoa Tường Tường thân pháp khác thường, nhấc bổng Đường Chấn Kiệt lên, chẳng nói chẳng rằng, nhảy ra vòng ngoài. Đường Chấn Kiệt bực bội, giậm chân nói :
- Tường thư làm cái gì vậy?
- Ca ca của đệ bảo ta chiếu cố cho đệ mà!
Đường Chấn Kiệt vội nói :
- Hơ, bảo thư ra tay cướp lại động đồ, chứ không phải bảo thư đi chăm sóc cho đệ là xong.
- Vậy đệ nói cho ta rõ, rốt cuộc phải giết người nào?
Đường Chấn Kiệt lấy tay chỉ, nói :
- Bốn phấn y thiếu nữ đang động thủ với Hồng ca ca, Vi thư thư, và một nữ nhân đứng bên cạnh, đều giết tất cả.
Trong lúc hai người đang nói với nhau, Phong Lưu động chủ Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba thấy Hoa Tường Tường xinh đẹp như tiên nên tim đập mạnh, khẽ nói nhỏ mấy câu, lập tức bốn tên đệ tử của hắn xông đến.
Hoa Tường Tường vội nói :
- Biết rồi, đệ đứng sang một bên!
Hoa Tường Tường đẩy Đường Chấn Kiệt ra, vặn mình đến ứng tiếp bốn gã hoa y nam tử, vừa quay vừa chuyển, chỉ nghe thấy một tiếng hô thê thảm, một người đã bị Tường Tường xé làm hai.
Ba gã hoa phục nhân còn lại trông thấy vậy thì kinh hồn, không kịp hoàn thủ, Hoa Tường Tường một tay nắm lấy nửa tử thi, thế nhanh như điện, quét đến.
“Bốp, bốp” hai tiếng, hai gã đã bị quét ngã, còn lại một định chạy, Hoa Tường Tường bay lên đá một cái trúng vào ngực, ngực hắn lập tức bị toác ra, một tên nữa bị diệt.
Hoa Tường Tường ra tay nhanh, chiêu thức rất độc, làm ọi người trong cuộc đều nhíu mày trố mắt, chẳng ai biết rõ lai lịch của nàng.
- Xem chưởng!
Đột nhiên, một tiềm lực thế nhanh như điện, đánh vào ngực Hoa Tường Tường.
- Tường thư chú ý!
Đường Chấn Kiệt vội nhắc cảnh giác!
Hoa Tường Tường điềm nhiên cười, không hoang mang, không vội vã, cũng không ra tay hoàn kích, chỉ giơ cánh tay dựng thẳng như đao, ứng tiếp luồng khí mạnh mẽ của đối phương, một bổ một cắt rất mạnh làm cho luồng khí của đối phương tách vỡ làm hai, tách ra trái phải hai bên, tiếp theo nàng tung mình đến sát người vừa xuất chưởng, quát :
- Ngươi là ai?
- Phong Lưu động chủ Lam Nhất Ba là ta! Hãy tiếp một chưởng xem sao!
Chưởng xuất theo lời, đã công tới lần nữa.
Hoa Tường Tường quát lên, cũng giống như trước, phân khai chưởng thế rồi tiến lên, giơ tay chộp lấy Lam Nhất Ba.
Chợt nghe tiếng của Lăng Ba Nhất Yến từ phía bên kia vọng sang :
- Tiếp chiêu!
Tay vung một kiếm “Tảo Tinh Lạc Nguyệt”, Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy chống giữ không nổi, vội lùi về mấy bước.
Nữ sát tinh lo cho sự an nguy của Đường Chấn Anh, liền tung người đến bên chàng, nói :
- Anh đệ tránh ra!
Kiếm xuất theo lời, một chiêu “Thất Xảo Nữ Nhẫn Châm”, đâm thẳng xuống đầu Lã Chí Viễn. Lã Chí Viễn bước sang ngang một bước, định xuất chiêu hoàn kích, nhưng nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan :
- Tản Nhân hãy khoan, ta có lời muốn nói với lão.
Lã Chí Viễn vội nhảy đến bên cạnh Kim Tiểu Lan, hỏi :
- Cô nương có gì muốn nói với Lã mỗ?
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan hơi gật đầu với Lã Chí Viễn rồi nói :
- Lam động chủ lại đây! Không nên giao đấu nữa.
Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba và bốn phấn y thiếu nữ cũng triệt chiêu thu thế, lần lượt lùi lại.
Thế là một trận hỗn chiến đã ngừng, mọi người mới thở phào.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan đưa mắt quét nhìn một lượt những người chung quanh, rồi mới hỏi Lã Chí Viễn :
- Cừu nhân của các hạ ở đây, các nhân vật lãnh tụ của các phái cũng đều đang tập trung ở đây, không biết đối với cuộc thế hiện tại, các hạ có cách nhìn thế nào?
Lã Chí Viễn cười ha hả, đáp :
- Mấy tên vãn sinh hậu bối, Lã mỗ không để tâm đến chúng. Còn các quần hào tại đây, ta với họ chẳng có ân oán gì. Cuộc thế trước mắt ta không có gì là bất lợi.
Ngọc Diện Yêu Hồ nghe vậy bèn nhún vai, nói :
- Nhìn bề ngoài, các hạ nói thì không sai. Nhưng ta muốn hỏi lão một câu, các hạ có còn ý định lấy các món bảo vật trong cổ động là Võ Lâm Nghệ Nghiệp Quy Tông và Thiếu Dương thần công bí lục hay không?
Lã Chí Viễn vuốt chòm râu, rồi lại cười ha hả, nói :
- Nếu không vì Võ Lâm Nghệ Nghiệp Quy Tông, Lã mỗ đã chẳng vào Phi Phi cổ động.
Ngọc Diện Yêu Hồ lập tức tiếp lời :
- Thế thì không xong rồi!
Liền rút động đồ ra, rồi nói tiếp :
- Nhưng không có động đồ thì khó đạt được nguyện vọng. Nếu các hạ muốn lấy Võ Lâm Nghệ Nghiệp Quy Tông mà chỉ dựa vào sức lực một mình để mang ra khỏi động thì có lẽ không thể được.
Lã Chí Viễn đã biết được ý đồ của Kim Tiểu Lan, nhưng vờ không hiểu, hỏi :
- Ý của cô nương là...
- Bắt tay hợp tác, cùng dốc công sức.
Mai Chưởng Tản Nhân không ngăn được cười, nói :
- Cô nương nói hợp tác, chi bằng nói thẳng ra là muốn ta thay cô nương trông giữ động đồ thì đúng hơn.
Ngọc Diện Yêu Hồ cũng cười, đáp :
- Hợp tác cũng được, trông giữ động đồ cũng được, chúng ta nói như thế là đã quyết định rồi.
Tiếp đó lại quay về phía Thái Cực Cuồng Sấu, hỏi :
- Ý Nghiêm bang chủ thế nào?
Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy buồn phiền khác thường, nói :
- Ta phải giết Lăng Ba Nhất Yến trước tiên, thay những người chết của bổn bang mà báo thù rửa hận. Đồng thời ta cũng muốn lấy được bảo vật trong động, có vậy mới không phụ chuyến đi này.
Ngọc Diện Yêu Hồ gật đầu tán thành, lại quay về phía Tam đại môn phái, Tam đại bảo chủ, và Âm Sơn song đà, nói :
- Bây giờ đến phiên chư vị tỏ rõ thái độ.
Tam đại môn chủ lập tức nói :
- Chúng ta ở Tiểu Long khê đã giao ước trước, đương nhiên là hợp tác đến cùng.
Nói rồi nhất tề bước lại gần bọn Ngọc Diện Yêu Hồ.
Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh Tam đại bảo chủ cũng theo đó, nói :
- Chỉ cần lợi ích công bằng, bình đẳng, Tam đại bảo chủ chúng ta đương nhiên nguyện ý liên minh.
Ngọc Diện Yêu Hồ chớp chớp mắt, lại quay về phía Âm Sơn song đà hỏi :
- Còn hai vị muốn khoanh tay bàng quan, làm ngư ông đắc lợi phải không?
Âm Sơn song đà tính tình quỷ quyệt gian dối, âm hiểm vô cùng, chỉ mong đôi bên thiệt hại rồi mới lộ mặt ra tay, ngồi thu lợi. Nhưng nay thấy Kim Tiểu Lan làm như vậy, toàn bộ sự toan tính của họ đều bị đổ vỡ, trong lòng thấy không thỏa mãn. Song, cân nhắc cuộc thế trước mắt thì hợp tác là hơn, do đó nhị tăng cũng bước lên phía trước.
Lúc này nhóm người của Đường Chấn Anh đã tới, nếu Tang Bác Cổ không khuyên nhủ họ, có lẽ họ đã ra tay từ lâu.
Lăng Ba Nhất Yến trong lòng tức giận, chẳng nói chẳng rằng, nàng tung người chạy đi, cười lạnh rồi nói :
- Ngọc Diện Yêu Hồ, ngươi đừng mượn gió bẻ măng, đừng nói mấy người đó, dù là ngươi có mười vạn thiên binh cũng không giữ nổi cái đầu ngươi. Ta phải thanh toán Lã Chí Viễn trước, báo được đại thù xong, sẽ lấy động đồ, giết ngươi để rửa hận việc ngươi đã lăng nhục đệ muội của ta.
Nói rồi liền chĩa bảo kiếm về phía Lã Chí Viễn, quát :
- Đồ súc sinh, ngươi không mau mau nhận tội chịu chết đi, lại còn đợi đến bao giờ?
Lã Chí Viễn không đáp, Tổng bang chủ Địa Sát bang Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy quát một tiếng :
- Sát nhân phải thường mạng. Lăng Ba Nhất Yến, mau mau đền mạng cho Ngũ lộ bang chủ của ta.
Nói rồi vung Kim Quang Như Ý trượng xông ra trước.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan vừa rồi thấy tài nghệ của Lăng Ba Nhất Yến, lại có võ lâm độc bộ thần mật Đoạt Hồn chưởng, nghĩ bụng nếu không trừ được, mọi việc sẽ khó khăn khôn lường.
Kim Tiểu Lan lo Thái Cực Cuồng Sấu một mình đấu không lại Lăng Ba Nhất Yến, nên nói với Âm Sơn song đà :
- Vừa rồi nghe thấy nhị vị nói riêng với nhau là bốn đệ tử của chư vị đã bị Lăng Ba Nhất Yến sát hại thì phải?
Âm Sơn song đà gật gật đầu, Ngọc Diện Yêu Hồ vội tiếp :
- Nếu vậy, “Âm Phong chưởng” uy chấn giang hồ của quý phái nay sao không giương uy?
Nhị tăng nghe thấy ả nói vậy, chửi thầm một tiếng, đúng là một con hồ ly điêu ngoa xảo trá, nhưng trước mặt mọi người phải im lặng. Thiền Nghi nhìn sư huynh ngầm ra hiệu, rồi theo sau Thái Cực Cuồng Sấu.
- Đứng lại!
Lăng Ba Nhất Yến tay rung nhẹ, kiếm khí hừng hực phát ra đến mấy thước làm người ta hoa cả mắt, lạnh cả người. Nàng lấy tay chỉ Thái Cực Cuồng Sấu, Thiền Nghi đầu đà, nói :
- Hai ngươi dám tiến lên một bước nữa thì ta sẽ lấy mạng ngay. Nói rồi tay cầm sẵn Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm, đồng thời quay về phía Lã Chí Viễn khiêu chiến :
- Đồ súc sinh, ngươi rúc đầu vào vai, trì hoãn không dám ra trận, còn nói làm gì đến tên hiệu Tản Nhân nữa?
Thiền Nghi đầu đà lòng dạ rất độc ác. Trước khi tùng xuất đã hành công đầy đủ, đã tích thế “Âm Phong chưởng” chỉ chờ ra tay. Nhân lúc Lăng Ba Nhất Yến khiêu chiến với Lã Chí Viễn, thấy cơ hội đã tới liền lặng lẽ tung ra “Âm Phong chưởng”.
Đường Chấn Kiệt thấy đầu đà giơ tay xuất chưởng, đang lúc không biết làm thế nào, thì một bóng nhân ảnh lao bổ tới đầu đà, thì ra đó chính là Hoa Tường Tường.
Đường Chấn Kiệt vội gọi lớn để cảnh giác :
- “Âm Phong chưởng” đó, Tường thư chú ý!
Chưởng thế của Thiền Nghi đầu đà đã gặp chưởng phong của Hoa Tường Tường, không chủ động lập tức phân khai sang trái sang phải.
Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Hoa Tường Tường đã nhanh chóng làm tan “Âm Phong chưởng”. Thiền Nghi trở tay không kịp, bị trúng một chưởng rú lên thảm thiết, đầu óc của Thiền Nghi đã vỡ nát, thân hình gầy gò bắn ra xa hơn ba trượng. Thiền Nghi đầu đà không phải là loại người bình thường, là một đại ma đầu của võ lâm, nhưng hôm nay chưa giao đấu hết một hiệp đã bị Hoa Tường Tường dùng một chưởng đánh chết, làm ọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc và dao động.
Chưởng môn phái Thiếu Lâm là Phật Nguyên đại sư chắp tay nói nhỏ :
- Thân thủ của nữ thí chủ này thật đặc biệt, vượt hẳn quy tắc thông thường của võ lâm. “Âm Phong chưởng” chẳng công hiệu một chút nào với nàng.
Chưởng môn phái Võ Đang là Nhất Huyền đạo trưởng tiếp lời :
- Trường giang sóng sau dồn sóng trước, lớp người mới thay lớp người cũ. Thật là hậu sinh khả úy!
Không riêng hai đại Chưởng môn tán dương mà Võ Lâm Vạn Sự Thông Tang Bác Cổ cũng cảm thấy đặc biệt. Lão thấy Hoa Tường Tường từ lúc rướn người, đánh tan “Âm Phong chưởng”, ra tay giết Thiền Nghi... không những nhanh như điện, chỉ chớp mắt là xong, lại còn biểu diễn một môn võ công đặc biệt, không ai hay biết. Lão tự nhủ thầm: “Ta đã từng ứng chiến một trận với Hàn Nham Quái Mẫu, nhưng chưa thấy bà ta có thân thủ như vậy. Thế mà nữ nhi Hoa Tường Tường của bà ta có môn võ công khác thường, lẽ nào do người khác truyền dạy?”.
Mọi người đã tận mắt nhìn thấy sự cao thâm của Hoa Tường Tường. Lại nói Thiền Cực đầu đà thấy sư đệ bị giết thì tức giận vô cùng, bèn niệm một tiếng Phật hiệu rồi xông ra.
Cùng lúc đó, Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn bị Lăng Ba Nhất Yến chửi ất mặt, hừ một tiếng, tung người nhảy ra nói :
- Ngươi ăn nói không khiêm tốn, trong vòng ba chiêu, lão phu đảm bảo ngươi phải nát bét như bùn.
Lăng Ba Nhất Yến trong lòng đã thống hận lắm, gân mặt giật giật mấy cái, từ xanh biến thành hồng, nói :
- Không cần nhiều lời, mau lấy Kim Mai Hạc Chưởng ra, ta đã đợi lâu sốt cả ruột.
- Nha đầu ngông cuồng, hãy tiếp trước một trượng của ta thử xem.
Thái Cực Cuồng Sấu nói xong, Kim Quang Như Ý trượng như quái mãng giao long, một chiêu “Bảo Đái Triền Yêu” công thẳng đến Lăng Ba Nhất Yến. Một tiếng “keng” vang lên, Như Ý trượng đã bị bật ra, người đến chính là Đường Chấn Anh tay nắm Nhật Nguyệt song luân, mặt đầy tự tin, vẻ mặt lành lùng tràn đầy sát khí.
Một ánh sáng tím lóe lên, Thất Khổng thần địch phát ra một âm thanh tuyệt vời.
Đường Tử Vi cũng đồng thời nhảy xuống bên cạnh Hoa Tường Tường, nói :
- Tiểu muội và Tường thư thư cùng liên thủ, đấu với ác tăng.
Hoa Tường Tường nhướng mi mắt, hờ hững cười :
- Giết mấy kẻ này chẳng là cái gì ghê gớm, tên hòa thượng kia cứ để ta ra tay. Muội hãy lại giúp ca ca của muội đi.
Nàng đối mặt với một đại ma đầu mà không hề bận tâm, ung dung như không thấy ai trước mặt. Hai bóng người lướt qua. Đường Chấn Kiệt tung Kim Mai Hạc Chưởng, trong chớp mắt đã đứng kề vai với Đường Chấn Anh. Bạch Thu Hồng cũng đã đứng bên cạnh thư thư Lăng Ba Nhất Yến.
Nhưng Lăng Ba Nhất Yến, Đường Chấn Anh, Hoa Tường Tường vẫn độc lập ứng chiến. Do đó, Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt, và Bạch Thu Hồng chỉ đành lùi lại mấy bước, đứng sát vào một góc, sẵn sàng trợ chiến. Mai Chưởng Tản Nhân, Thái Cực Cuồng Sấu, Thiền Cực đầu đà thế đã sẵn sàng, từng bước tiến lên.
Lăng Ba Nhất Yến, Đường Chấn Anh, Hoa Tường Tường đợi thời cơ ra tay.
Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn ra trận lần này rất khác thường, một mặt che mình, một mặt phong bế đại huyệt Huyền Quan, chuẩn bị đối phó với “Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm”. Lão ta chuẩn bị sau khi kết liễu Lăng Ba Nhất Yến, sẽ dùng thủ pháp nhanh giải quyết toàn bộ mấy huynh đệ họ Đường, cắt cỏ nhổ rễ, vĩnh viễn không để nảy mầm.
Thiền Cực đầu đà chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng tập trung một chưởng cắt thi thể Hoa Tường Tường ra làm trăm mảnh, thay sư đệ báo thù rửa hận.
Thái Cực Cuồng Sấu nhíu mày, nháy mắt với Lã Chí Viễn, Thiền Cực tăng. Thế là ba người cùng quát lên :
- Tiếp chiêu!
- Nộp mạng!
- Xem chưởng!
Trong lúc nguy kịch đó, chợt nghe thấy một tiếng Phật hiệu vang lên, tiếp đó là một giọng nói :
- Thiện tai! Thiện tai! A di đà Phật! Anh nhi, Vi nhi, mau lùi lại. Sư phụ đã tới!
Tiếng nói trầm hùng làm cho song phương phải lập tức thu thế lùi lại.
Quần hào nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, cũng không biết từ lúc nào, tại góc Đông nam đã nứt ra một khe, một vị hòa thượng và một vị lão ni đang bước vào. Họ chẳng phải ai khác, chính là Thiên Thủ song tôn, lừng danh võ lâm bấy lâu. Đi cùng với Song Tôn là hòa thượng Hư Chấn. Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi và ba người Hư Vân liền hoan hô, tiến lên phía trước, nhất tề cúi đầu thi lễ.
Vô Tướng thiền sư và Tuyệt Trần thần ni phất nhẹ tay áo, nói :
- Miễn lễ!
Song Tôn đỡ các đệ tử đứng lên rồi chấp tay trước ngực, đáp lễ từng nhân vật long đầu của các phái.
Bỗng nghe thấy một trận cười, nói :
- Một tăng một ni các ngươi sao lúc này mới đến, làm Vạn Sự Thông ta đợi mãi!
Vô Tướng thiền sư vội bước tới vái Tang Bác Cổ một cái, rồi nói :
- Chư đệ tử được lão tiền bối phí sức chiếu cố, bần tăng Vô Tướng cảm kích vô tận.
Tuyệt Trần thần ni nói :
- Anh nhi, Vi nhi có làm cho lão tiền bối bực bội chăng?
Tang Bác Cổ lắc lắc đầu mấy cái, nói :
- Hai tiểu bảo bối của các vị, ta coi như đã lĩnh giáo đủ rồi, không khóc thì làm ầm ĩ, không tìm chết thì chạy đi mất. Nay hai vị đã tới, ta xin giao lại. Nếu không, ta thật chẳng có biện pháp nào nữa.
Lời nói ấy làm ọi người cùng cười to.
Tang Bác Cổ gọi Lăng Ba Nhất Yến, Hoa Tường Tường, Đường Chấn Kiệt, và Bạch Thu Hồng lại, ra lệnh thi lễ với võ lâm nhị thánh, vừa định thuật rõ đầu đuôi thì bỗng nghe thấy một trận cười cuồng dại ha ha ha... ha ha... âm vang bốn vách mãi không thôi.
Võ Lâm song tôn đưa mắt nhìn, thấy một lão nhân mặt mũi khôi ngô, tóc chải ngược, lông mi nhướng cao, rõ ràng là bị khích động khác thường. Chỉ cần chú ý nhìn rõ, sẽ nhận ran gay, chính là Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn. Tuy ba mươi năm không gặp, nhưng tiếng nói giọng cười vẫn như trước đây.
Trận cười cuồng dại của Lã Chí Viễn lẫn lộn nhiều thứ tình cảm, là hỷ, là hận, là bi, là phẫn...
Lão ta mượn tiếng cười đó để thổ lộ nỗi buồn trong ba mươi năm. Mang sự yêu ghét kết lại trong tâm mà bày tỏ ra, đem dục vọng suốt đời theo đuổi làm nóng lại, trào dậy mối hận như biển, mối tình như lửa, tựa như Hoàng Hà tuyệt khẩu, nam hải phiếm trào, đã bộc lộ ra khó mà kìm lại được.
Mọi người tại đương trường nghe tiếng cười đó mà cũng phải động lòng, thay đổi thần sắc, rõ ràng là đã bị trận cười đó cảm nhiễm.
Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan thấy một tăng một ni vừa đến chính là Võ Lâm song tôn nổi danh thế gian, nên lòng dạ cũng lo lắng, tự nhủ thầm: “Động đồ đã ở trong tay, lúc này không rời nơi đây thì còn đợi đến lúc nào?”.
Lập tức nhìn Phong Lưu động chủ Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba nháy mắt ám hiệu, rồi xoay người chạy đến chỗ khe nứt của thạch thất.
Trong lúc hai người chưa có ai đi thì thấy bóng người ở chỗ khe nứt lướt một cái, tiếp đó thì nghe thấy một tiếng “bình”, khe nứt đã lấp kín lại. Lăng Ba Nhất Yến và Đường Tử Vi tuy không rõ là ai, nhưng thấy thân hình lung linh, tay áo phất phới thì rõ ràng là một nữ nhân, trong long thấy lạ.
Đường Tử Vi đến trước mặt tứ sư huynh Hư Chấn khẽ hỏi :
- Xin hỏi sư huynh, sư huynh và nhị vị lão nhân gia làm thế nào mà đến được đây?
Hư Chấn đáp :
- Chúng ta từ Hoàng Sơn tây lộ Tiểu Long khê lên núi, vừa lên tới nơi thì gặp một bóng đen dẫn chúng ta vào động này.
Đường Tử Vi định hỏi tiếp, lúc này tiếng cười vọng lại, Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tuyệt Trần thần ni, thở dài một cái, nói :
- Ba mươi năm không gặp, sư muội phong thái vẫn như xưa. Hôm nay gặp nhau trong động này thật là may mắn, mong sư muội hồi tâm chuyển ý, để ngu huynh được toại nguyện bình sinh.
Tuyệt Trần thần ni không ngờ sự việc đã qua ba mươi năm, mà long mong ước của hắn vẫn không chết, trong lòng thấy lạ, nhưng trước mặt mọi người, thần ni vẫn giả vờ như không có chuyện gì, phải cố kiềm chế, lớn tiếng nói :
- Phật môn đệ tử không nghe những lời phàm tục của tục nhân, các hạ đừng nói những lời hạ lưu làm ô uế tai ta. Lã Chí Viễn, ba mươi năm trước các hạ đã không còn là người của phái Nga Mi, ai là sư muội của các hạ? Thật chẳng có đạo lý nào lại như thế.
Lã Chí Viễn nghe thấy vậy, lại cười cuồng loạn một trận, rồi nói :
- Sư muội không nhận ra huynh, nhưng huynh lại nhận ra sư muội. Cách biệt ba mươi năm, nhưng hình ảnh của sư muội lúc nào cũng ở trong tâm ta.
- Câm miệng!
Tuyệt Trần thần ni đột nhiên quát lên, rồi nói :
- Nếu các hạ còn nói lung tung, bần ni sẽ cắt lưỡi trước, để ngăn chặn ác khẩu.
Lời nói của thần ni đối với Lã Chí Viễn như gió thoảng qua tai, hắn điềm nhiên nói :
- Sư muội và ta đã gặp lại nhau thì không nên xa nhau nữa, mau mau lại đây, còn đợi lúc nào...
Hắn nói xong thì bước lại chỗ thần ni.
- Thiện tai, thiện tai! A di đà Phật!
Nga Mi Chưởng môn Vô Tướng thiền sư cao giọng niệm Phật, rồi nói tiếp :
- Lã Chí Viễn khinh người quá đáng!
Đoạn lập tức tiến lên. Vân, Tiêu, Lôi, Chấn, bốn đại đệ tử thấy sư phụ ra tay, bèn kề vai sát cánh theo sau chuẩn bị giao chiến. Song phương còn cách nhau năm bước, ai nấy đều sẵn sàng, Lã Chí Viễn cười với Vô Tướng thiền sư một tiếng, rồi nói :
- Ba mươi năm trước, ngươi ngăn ta và sư muội thành hôn với nhau. Lẽ nào hôm nay, ba mươi năm sau, ngươi vẫn muốn cản trở?
Vô Tướng thiền sư thấy hắn nói ào ào, hoàn toàn bóp méo sự thật, bèn chắp tay nói :
- Đức Phật từ bi, việc ba mươi năm trước nhớ lại như mới hôm qua. Bần tăng vì sự thành đạt cho Lã Chí Viễn ngươi mà cắt tóc đi vào cửa Phật, nhưng ngươi đã tự mình quên đi tất cả, không từ cả thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi, nên mới bị sư muội cự tuyệt. Ngươi chẳng những không biết phản tỉnh, lại trách tội bần tăng. Ngươi trở lại Kim Đỉnh Không Tĩnh tự, đại động can qua, làm ra việc khinh sư diệt tổ, bội phản sư môn. Bổn Chưởng môn vì nghĩ tình đồng môn nên mới cho ngươi con đường sống, song ngươi lại không hề tự thấy xấu hổ, lại tiếp tục phản bội Nga Mi, hai lần tìm bần tăng báo thù, gặp lúc bần tăng vắng mặt lại đi lừa gạt đệ tử của ta. Ngươi đã quy ước ba năm, nhưng hạn kỳ quy ước chưa hết, thừa lúc ta bế quan, ngươi đã giết hại hàng loạt đệ tử của bổn phái, liên tục sát hại mười tám người... gặp nhau hôm nay, lời nói lại không có trên dưới, đạo lộn trắng đen. Không biết Lã Chí Viễn ngươi còn có cách bào chữa gì để trả lời bần tăng chăng?
Lời nói của Vô Tướng thiền sư nghiêm trang, Lã Chí Viễn vẫn hồ đồ vẫn nói cứng :
- Hách Quang Vũ (tục danh của Vô Tướng thiền sư), ngươi ăn nói liến thoắng, hôm nay cũng khó tránh một trận chiến. Ba mươi năm trước, ta chỉ cần chưa đến nửa chiêu đã chặt đứt tay ngươi. Ba mươi năm sau, ta muốn lấy đầu ngươi để hả cơn giận trong lòng ta.
Hắn nói rồi trợn mắt, thủ thế chờ ra tay.
Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đệ tử thấy Lã Chí Viễn ăn nói ngạo mạn, lăng nhục người, nên rất tức giận, bèn xin lệnh Vô Tướng thiền sư :
- Xin sư phụ lùi lại một chút, để đệ tử ra tay.
- Để chúng đồ nhi cùng nhau ra tay!
Vô Tướng thiền sư không rõ tài nghệ võ công của Lã Chí Viễn giờ đây đã đạt đến trình độ nào, nên đâu dám để bốn đệ tử động thủ, do đó phất nhẹ tay áo rồi nói :
- Tất cả lùi ra sau!
Bốn đại đệ tử không dám trái ý, nhất tề tuân lệnh, vừa mới lùi lại sau thì Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Hồng và Lăng Ba Nhất Yến năm người đã ào đến.
Vô Tướng thiền sư không đợi ngũ tiểu mở miệng, đã nói trước :
- Không được làm liều, hãy đứng sang một bên!
Đường Chấn Anh tiến lên một bước, cúi người thưa :
- Lệnh của sư phụ, đệ tử không dám trái. Chỉ bởi vì Lã Chí Viễn là kẻ thù sát phụ, bức mẫu và có rất nhiều thủ đoạn sát hại huynh đệ thư muội của đồ nhi, là kẻ thù không đội trời chung. Do đó, đồ nhi xin lệnh, thề quyết giết tên súc sinh này để báo thù cho sư môn và rửa hận cho gia môn, để an ủi các oan hồn và ủy lạo phụ mẫu nơi chín suối. Cúi mong sư phụ ân chuẩn!
Vô Tướng thiền sư nghe vậy thì rất ngạc nhiên, Tuyệt Trần thần ni cũng thấy lạ, nghĩ rằng chưa đầy một tháng, những điều kín đáo của Anh nhi, Vi nhi đã bị phát hiện. Vô Tướng thiền sư đưa mắt nhìn ngũ tiểu một lượt, chưa kịp nói gì thì Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn cười ha hả, châm chọc :
- Hách Quang Vũ người là Nga Mi Chưởng môn mà đệ tử của người chỉ ham muốn nữ sắc, muốn báo thù cho đồng môn, mà lại chung đụng với cừu nhân?
Nói rồi lại cười vang.
- Lời ấy có ý gì?
Vô Tướng thiền sư không rõ đầu đuôi nên hỏi lại.
Lã Chí Viễn không trả lời câu hỏi, mà hỏi lại :
- Ngươi có biết mười tám đệ tử của ngươi đã chết trong tay ai không?
- Đương nhiên là chết trong tay họ Lã ngươi.
Lã Chí Viễn lắc đầu, nói :
- Không phải! Lã mỗ ta từ khi đến Hoàng Sơn, chưa bao giờ xuống núi nửa bước.
Vô Tướng thiền sư nghe họ Lã nói vậy, bèn hỏi :
- Lẽ nào là do kẻ khác làm?
- Không sai chút nào!
- Là ai?
Lã Chí Viễn mỉm cười, đáp :
- Cái đó có lẽ nằm ngoài dự đoán của ngươi...
Nói chưa xong, Lăng Ba Nhất Yến đã tự động bộc bạch :
- Là tiểu nữ!
Lời vừa nói ra, làm cho quần hào tại đó đều sửng sốt, chẳng ai rõ rốt cuộc tại sao lại như vậy.
Vô Tướng thiền sư chăm chú nhìn Lăng Ba Nhất Yến, thấy nàng lông mi dựng ngược, mặt ngọc thanh tao, lúc này Lăng Ba Nhất Yến phẫn hận ghê gớm, hừ một tiếng, chửi Mai Chưởng Tản Nhân thậm tệ :
- Ngươi giam giữ gia sư, giết phụ mẫu ta rồi hạ độc dược khống chế ta, để làm công cụ cho ngươi sai khiến, bức ta đi ám sát một trăm Nga Mi đệ tử... nay ngươi lại đẩy trách nhiệm cho ta. Lã Chí Viễn, Lã Chí Viễn, ta thề nếu hôm nay không băm vằm ngươi ra hàng trăm mảnh thì quyết không làm người.
Lăng Ba Nhất Yến vừa nói xong thì đã rướn mình tiến lên, Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm sử chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật” đâm thẳng vào ngực Lã Chí Viễn, vừa nhanh vừa gấp, thần quỷ cũng khó tránh.
Lúc này Lã Chí Viễn phải đối mặt với đại địch nên không dám lơ là, hắn vẫy tay áo một cái, đẩy ra sát chiêu, thế nhanh như điện, sức lực mạnh mẽ vô cùng.
Lăng Ba Nhất Yến hơi giật mình, vội thu kiếm phòng thân, xoay mình nhẹ nhàng thư yến lượn, mỹ miều làm động hồn người. Đó là “Hoàng Oanh Xuất Cốc” trong tuyệt học bí truyền Phi Yến Vân Hạc Thập Thất Phiên.
Trong lúc nàng còn đang ở trên không thì liền một lúc ba mũi “Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm”, vô thanh vô ảnh vô sắc bắn thẳng xuống Lã Chí Viễn. Lã Chí Viễn đã đề phòng từ trước nên vặn mình một cái, cương khí bảo hộ toàn thân, ba mũi châm “Thần Tiên Sầu” lập tức cắm vào tấm đá.
Lăng Ba Nhất Yến từ khi sử dụng “Thần Tiên Sầu” đến nay, lần nào cũng bách phát bách trúng, chẳng ai địch nổi, nhưng hôm nay lại mất hiệu quả, đây là lần đầu tiên nên nàng hoảng hốt.
Lã Chí Viễn hóa giải ba mũi Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm, tiếp đó tay áo lúc cuộn, lúc duỗi, thế như trường giang đại hà, đẩy nhanh đến Lăng Ba Nhất Yến. Đó là Nga Mi tuyệt học Huy Tụ Đẩu Phong bách bát bách lý.
Trong lúc Lăng Ba Nhất Yến hơi chậm lại một chug, đối phương đã đánh tới. Nàng không may là đang ở trên không, thấy chấn động mạnh, vội quay mình theo thức “Dã Hạc Sơ Linh” tựa như tên bay, nghiêng người hạ xuống.
Nên hiểu là cái phất tay áo của Lã Chí Viễn đã tập trung hết sức bình sinh, nên sức công rất mạnh.
Lăng Ba Nhất Yến khinh công tuyệt đỉnh, than pháp tuyệt diệu, ứng biến thần tốc nên đã tránh được hết, riêng khăn đội trên đầu đã bị thổi rơi, nhưng sợ tơ bay đi.
Tiếng binh đao vang lên, Đường Chấn Anh, Bạch Thu Hồng, Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt vội vàng ra tay, nhất tề tiến đến gần Lã Chí Viễn...
- Lùi lại!
Vô Tướng thiền sư vừa cuộn tay áo lên, bốn người lập tức bị ngăn lại.
Lăng Ba Nhất Yến chân vừa chạm đất, thấy khí huyết sôi động, nhưng vì lòng hiếu thắng, vả lại đã có mối thù khắc cốt với Lã Chí Viễn, bèn đề tụ chân khí vào Đan Điền, vung tay một cái, kiếm khi đằng đằng, định xoay mình biến chiêu...
- Nữ thí chủ, hãy khoan...
Vô Tướng thiền sư kịp thời ngăn Lăng Ba Nhất Yến lại.
Lăng Ba Nhất Yến không dám trái lời, liền thu thế kiếm, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu nói :
- Vãn bối sát hại mười tám đệ tử của quý phái, tuy không phải là tự ý, nhưng họ đã chết trong tay vãn bối, đó là một sai lầm lớn. Mong Chưởng môn cho phép vãn bối trừng trị nguyên hung thủ, sau đó xin chịu tội với Chưởng môn, dù có băm vằm vãn bối ra trăm mảnh, vãn bối chết cũng không hận...
Lời nàng nói ra rất thành khẩn, giọng nói bi ai, vừa nói xong thì lệ tuôn như nước, làm ọi người phải ngậm ngùi.
Đường Chấn Anh cũng muốn bước đến để an ủi Lăng Ba Nhất Yến, nhưng trước mặt sư phụ không dám lộ ra. Lòng dạ lo lắng, cảm động rơi nước mắt.
Vô Tướng thiền sư khẽ nói :
- Nữ thí chủ tạm thời hãy lui ra. Vì bần tăng quy ước ba năm với Lã Chí Viễn, đợi xong việc rồi phải trái thế nào sẽ có công lý...
Lời chưa dứt, thấy Lăng Ba Nhất Yến quay mình hai cái, kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.
- Lăng thư!
- Lăng thư!
- Lăng thư...
Đường Chấn Anh, Chấn Kiệt, Thu Hồng, Tử Vi đồng hốt hoảng chạy tới... Vô Tướng thiền sư tưởng Lăng Ba Nhất Yến bị nội thương, bèn vẫy tay gọi sư muội Tuyệt Trần thần ni :
- Sư muội, muội xem oa nhi này...
Thiền sư vừa nói, Tuyệt Trần thần ni đã bước lại, ôm lấy Lăng Ba Nhất Yến rồi đi sang một góc.
Ngoài Đường Chấn Anh không thể rời Vô Tướng thiền sư ra, mấy người còn lại đều rút theo Tuyệt Trần thần ni.
Sau khi đến một góc, thần ni ngồi xếp chân bằng tròn, đặt Lăng Ba Nhất Yến lên đầu gối. Bọn Đường Tử Vi lập tức vây kín bốn góc, bảo vệ đề phòng bất trắc.
Tang Bác Cổ kéo Y Thánh Đông Phương Tiêu Dao chạy lại.
Xem qua bệnh, Y Thánh lấy ra hai viên thuốc, cho Lăng Ba Nhất Yến uống, rồi nói :
- Tiểu cô nương bị trúng đòn, lẽ ra rất nhẹ, nhưng vì bực tức quá đỗi, huyệt Khí Hải mở rộng, nên bị trúng cương khí bên ngoài, nên mới bị ngất đi như vậy. Thần ni có thể dùng thủ thuật Thôi Cung Quá Huyệt.
Tuyệt Trần thần ni làm theo lời Y Thánh. Lúc này Vô Tướng thiền sư mới biết Lã Chí Viễn đã làm vô số việc hại người, và từng việc ấy không tách rời chữ “dâm”.
Lúc này Vô Tướng thiền sư rất phẫn nộ, chỉ vì thiền sư tuổi cao đức trọng, định lực đã đạt đến tột cùng, suy đi tính lại, hoàn toàn không nên lộ ra sắc diện. Nhìn bề ngoài vẫn như thường, không hề thay đổi thần sắc, chỉ niệm Phật một tiếng, rồi quay lại hỏi Lã Chí Viễn :
- Ngươi quy ước với bổn Chưởng môn kỳ hạn ba năm, không rõ ý muốn thế nào?
Lã Chí Viễn ngẩng đầu cười ha hả, nói :
- Ngươi và ta đều biết cả, hà tất phải giả vờ? Phi Phi cổ động nay là đất quyết thắng bại giữa ngươi và ta, có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi. Hách Quang Vũ, tiếp chiêu đi!
Vô Tướng thiền sư liền chắp tay lại, nhắm mắt khấn lớn :
- Đệ tử Vô Tướng, vì thanh lý môn hộ, đăng thanh hoàn vũ, hôm nay thế phải liều mình sát giới, Tây Thiên Lôi Âm, liên đài bảo tòa, mong sư thần rõ cho.
Song phương không nói gì nữa, ai cũng ngấm ngầm hành công. Trong thạch thất cao to rộng lớn đầy khí thế khẩn trương, nhưng rất tĩnh mịch.
Mỗi người đều thấy sôi sục trong lòng. Thời gian kéo dài lại càng khẩn trương căng thẳng.
Đó là vụ công án Nga Mi, từng chấn động cả võ lâm mà qua ba mươi năm vẫn chưa dứt. Hôm nay, hai đại cao thủ võ lâm muốn có một trận chiến sống mái, thật là một trận đấu hiếm thấy của võ lâm.
Vô Tướng thiền sư là Chưởng môn của một phái, nhưng không dám khinh suất với Lã Chí Viễn, vì không rõ trình độ võ công của hắn trong ba mươi năm qua, nay đã tiến bộ đến mức nào. Còn Lã Chí Viễn cũng đề phòng. Ai thắng ai thua thật khó đoán. Cho nên, song phương ai cũng không dám mạo hiểm ra tay, ai cũng không muốn công trước, đều yên lặng chờ cơ hội mãnh kích. Hai người giữ thế, thời gian đã đủ để uống hết ấm trà, nhưng vẫn yên lặng không nhúc nhích.
Đột nhiên, song phương hai mắt sáng lên, Vô Tướng thiền sư dịch sang phải, Mai Chưởng Tản Nhân cũng dịch sang phải, hai người bắt đầu xoay tròn, nhưng rất chậm.
Lúc hai người nhấc chân lên, đã thấy dấu chân hằn sâu xuống đá, hai người xoay tròn một vòng thì dấu chân cũng hằn lên đá thành một vòng dấu chân, nhưng đôi bên vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Sau đó, song phương từ chậm đến nhanh, từ hoãn đến gấp, tay áo phấp phới bay, bộ râu bạc cũng phất phơ tựa như hai đám mây trắng, bỗng nhiên tiếng gió ù ù, sức lực rất mạnh, làm áo quần của mọi người trong động cũng bay phần phật, khiến Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đại đệ tử đứng gần đó phải lùi về sau mấy bước.
Trong lúc toàn trường chấn động, Lã Chí Viễn phất tay áo một cái, xuất chiêu “Phong Tảo Tàn Linh” phủ xuống Vô Tướng thiền sư.
Vô Tướng thiền sư không rút tay về, nghiêng mình bước sang một bước.
Lã Chí Viễn vung tay ra một hư chiêu, định thăm dò hư thực. Thấy lão hòa thượng vẫn bình tĩnh không lộ vẻ gì, bèn rung vai tung chưởng “Tập Đàn Tỳ Bà” đánh xuống sườn phải.
Vô Tướng thiền sư đang lùi thành tiến, vội quay mình tả chưởng sử chiêu “Kim Kê Tích Vũ” từ dưới lên trên đánh cánh tay, cắt khuỷu, nhanh tuyệt vời.
Lã Chí Viễn thấy Vô Tướng xuất chiêu lanh lợi, vội vàng thư hồi chưởng thế, tung một cước “Khóa Hổ Đăng Sơn”, đá vào bụng dưới, chiêu thức độc hiểm. Lão thiền sư không tránh, không né, vai phải hạ xuống, tay áo cuộn lên đánh vào bàn chân, tới bắp chân, đó là chiêu “Kim Sách Phụ Long”. Lã Chí Viễn đã biết thiền sư giở ngọn đòn đó, liền giơ chân lên, lắc đầu gối một cái, xuất chiêu “Liên Thăng Tam Cấp” đá thẳng vào tim, đồng thời song chưởng cùng sử chiêu “Xuân Lôi Quán Nhĩ” kẹp đánh vào huyệt Thái Dương hai bên phải trái. Hai chưởng một cước đó cùng đánh và ba chỗ yếu huyệt nguy hiểm, chỉ cần trúng một thì đã bỏ mạng.
Vô Tướng thiền sư thân thủ phi phàm, chỉ vặn mình một cái đã không thấy bóng người đâu, thân pháp rất nhanh, quần hào đứng đó cũng thấy hoa mắt.
Đó chính là vô thượng thân pháp “Hóa Ảnh Ẩn Hình” tuyệt học bí truyền của phái Nga Mi.
Lã Chí Viễn xem xét rõ ràng, cười lạnh một tiếng rồi rung vai, đánh liền ba chưởng, tiếp đó nhún chân, tung người lên.
Đó là thủ pháp cách không cầm nã của phái Nga Mi, tên là “Tập Vân Mê Nhật”. Mỗi lần ra tay phải ba chưởng liền kết hợp thiên, địa, nhân, hình thành ba lực khác nhau, hợp lại một chỗ, tụ khí bất luận chim bay thú chạy, hoặc là cao thủ võ lâm chỉ cần chụp trúng thì khó mà thoát thân.
Vô Tướng thiền sư triển khai thân pháp “Hóa Ảnh Ẩn Hình”, bay vao đám sương tím trên đỉnh động, dụng ý là muốn xem Lã Chí Viễn còn có thủ đoạn gì nữa ngoài thủ pháp cách không cầm nã “Tập Vân Mê Nhật” của bổn môn, thiền sư cũng đánh liền ba chưởng.
Lã Chí Viễn tung người nhảy lên đỉnh động, né mình tránh được ba chưởng, lại tiếp ba chưởng nữa.
Hai vị đại cao thủ lúc ẩn lúc hiện như thần long thấy đầu không thấy đuôi, quần hào đứng nghênh mắt nhìn, tán dương liên tục.
Đây là trận đấu hiếm thấy của võ lâm, giao thủ trên không tuyệt diệu vô cùng.
Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh Tam đại bảo chủ, Ác Thủy, Quỷ Hòa, Bạo Phong Tam đại môn chủ đứng ở một góc, họ đều chia nhau xưng hùng xưng bá một phương, nổi danh giang hồ, nhưng đối với võ công tuyệt trần này, họ chưa hề trông thấy, nghe thấy bao giờ, cho nên chỉ biết đứng mà tán thưởng.
Đến như Phong Lưu động chủ Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba và Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan cũng phải lộ vẻ kinh ngạc. Tổng bang chủ Địa Sát bang Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy vốn chẳng coi air a gì và Thiền Cực chưởng môn nguy hiểm độc ác, nay đối mặt với Nga Mi chính phái thực tài thực, cũng phải thán phục.
Thái Sơn đã à cao hơn còn có trời, biển đã thấp mà dưới biển còn có đất. Kẻ mạnh, sẽ có kẻ mạnh hơn, người tài, lại có người tài hơn. Một trận chưởng kích đã qua, Vô Tướng thiền sư và Mai Chưởng Tản Nhân đã song song đáp xuống đất, cách nhau hai trượng, ai nấy đều đứng vững vàng, đối diện nhau tựa như tượng gỗ.
Trong thạch thất lại tĩnh mịch.
Hai đại cao thủ lại cùng hô lên, cùng ứng tiếp một chiêu.
Mai Chưởng Tản Nhân mặt đang dần chuyển sang tái không như trước nữa, còn Vô Tướng thiền sư thần sắc nghiêm túc vô cùng. Lã Chí Viễn ngầm vận cương khí toàn thân, ngưng khí tập trung vào song thủ, tích thế chờ hành động.
Vô Tướng thiền sư nhìn bề ngoài thản nhiên, nhưng vẫn ngầm vận khí, chuẩn bị hoàn kích.
Trước trận quyết chiến rất yên tĩnh, nhưng đôi bên tiếp tục chuẩn bị, trận đấu còn sắp diễn ra.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, sự khẩn trương lại từng bước từng bước sát gần.
Lã Chí Viễn nghĩ thầm: “Trận này nếu không tiêu diệt được đối phương thì càng khó giành chiến thắng, ta thề tiêu diệt...”
Vô Tướng thiền sư đã biết rõ ý đồ của Lã Chí Viễn, biết rằng hắn đã ra tay là tập trung hết sức bình sinh để công kích, nên cũng không dám lơ là, hết sức cẩn thận. Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đại đệ tử không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước, nắm tay đề phòng bất trắc.
Đường Chấn Anh đã nắm Nhật Nguyệt song luân trong tay. Trong lúc kiếm bổ cung giương, Tuyệt Trần thần ni dùng thủ pháp “Thôi Cung Quá Huyệt” để khí huyết của Lăng Ba Nhất Yến bình thường trở lại và khôi phục sức lực. Lăng Ba Nhất Yến rướn mình một cái, thoát khỏi lòng thần ni, đa tạ thần ni rồi vung Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm định nhảy lên...
- Hãy khoan!
Tuyệt Trần thần ni gọi Lăng Ba Nhất Yến, rồi nói :
- Ta có lời muốn hỏi cô nương.

Lăng Ba Nhất Yến phải dừng lại, thu lại kiếm thế, đứng về một bên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thần ni.
Tuyệt Trần thần ni hỏi :
- Lệnh sư là Càn Khôn Nhất Mẫu danh chấn hoàn vũ phải không?
- Dạ phải!
- Cô nương là biểu thư của Vi nhi?
Lăng Ba Nhất Yến chưa kịp đáp, Đường Chấn Kiệt đã đáp thay :
- Lăng thư không những là biểu thư của chúng vãn bối, mà còn là tẩu tẩu tương lai nữa.
Lăng Ba Nhất Yến thẹn đỏ mặt, vội vàng nói :
- Tiểu quỷ, đừng nói lung tung...
Nói rồi trừng mắt nhìn Chấn Kiệt.
Tuyệt Trần thần ni cười hỏi các tiểu nhi Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Hồng, Lăng Ba Nhất Yến, Đường Tử Vi, mỗi người nói một câu, tường thuật một lượt, đồng thời cũng nói rõ về Hoa Tường Tường.
Nhất là nhị nữ nhớ lại cảnh bị Lã Chí Viễn lăng nhục, lại bực tức trào nước mắt. Tuyệt Trần thần ni nghe xong thì không ngăn được cơn bực bội, phẫn nộ.
Tuyệt Trần thần ni vốn không nhiều thù hằn với Lã Chí Viễn, và vẫn cho rằng hắn cầu hôn không kết quả, mới từ yêu biến thành hận, tâm lý bất thường nên làm những việc không đúng lễ nghĩa. Nay nghe thấy mấy hậu bối thuật lại thì mới biết, trước tiên là hắn đã phạm tội giết người, không những cướp thê người ta, mà còn muốn gian dâm thiếu nữ, nếu Tang Bác Cổ không đến kịp thì nữ đệ tử thân nhất của mình là Đường Tử Vi cũng đã bị hắn giày vò. Bà nghĩ tới đó thì từng sợi tóc trắng dựng ngược, tà áo không gió cũng hơi phất phất, thần ni đứng bật dậy.
Lúc đó nghe thấy tiếng hô của Lã Chí Viễn :
- Xem chưởng!
Thấy luồng tử quang thoát khỏi tay, thế như vạn mã bôn đào, quét thẳng đến Vô Tướng thiền sư.
- A, một tuyệt chiêu bí truyền của phái Nga Mi...
- Tử Dương Trung Khí chưởng...
Lúc này, quần hảo náo động cả lên.
Vô Tướng thiền sư cũng phóng ra một luồng tử quang, lập tức tiếp luồng tử quang của Lã Chí Viễn.
Chưởng thế của song phương gặp nhau, “bình” một tiếng, vách rung đất động, đá vỡ ào ào, sương tím bập bềnh, một cảnh tượng hỗn độn xảy ra trong thạch thất.
Chưởng thế của Lã Chí Viễn bị ngăn lại, hắn bèn quát một tiếng “hây”, rồi dốc hết sức bình sinh, thế như trường giang đại hà. Vô Tướng thiền sư lấy thủ làm công, trước sau vẫn giữ thái độ thăm dò, công lực tăng mạnh dần.
Luồng khí do hai thế chưởng tạo nên, từ thanh đến thô dần dần to ra và màu tím càng ngày càng đậm. Cuối cùng thành dạng mặt bàn tròn, màu tím đã biến thành màu đen.
Mai Chưởng Tản Nhân vỗ một lúc hai chưởng rồi tiến lên ba bước. Vô Tướng thiền sư vươn vai một cái, lập tức đẩy lùi thế chưởng.
Hai luồng khí lúc tiến lúc thoái thành trạng thái như kéo cưa.
Lúc này trong động vang lên tiếng rít của hai luồng khí cọ sát nhau, đồng thời phát ra vô số vòng sáng tựa như hàng vạn con bướm to nhỏ quay cuồng nhảy múa, đầy cả thạch thất.
Song phương dùng hết sức lực tiếp tục cuộc chiến sinh tử, ai cũng không dám liều mình sơ suất. Bất luận bên nào, chỉ cần có chút sơ suất là sẽ bị tan xương nát thịt, biến thành tro bụi ngay.
Tử Dương Trung Khí chưởng là dùng tiềm lực tập trung quanh mình, hình thành bởi huyền quan canh khí nạp vào trung khí, cho nên trận chiến nay hoàn toàn là nội lực gặp nhau, hao tổn sức lực vô cùng.
Sau nửa giờ giao chiến, hai bên thái dương của Vô Tướng thiền sư mồ hôi chảy ròng ròng, thấm mệt, hai mắt dần nhắm lại. Mai Chưởng Tản Nhân mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầy người, thấm mệt còn hơn Vô Tướng thiền sư.
Đồng thời trên đỉnh đầu hai người hội tụ một vùng khí trắng, nhìn thì biết ngay đó là “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên”. Người luyện võ đạt được trình độ như vậy thật không phải dễ. Nhưng hiện tượng này chưa đến bước mấu chốt cuối cùng, rất khó được xem.
Hai đại cao thủ võ lâm này đã vào giai đoạn cuối của cuộc đấu sinh tử. Ngoài tiếng rít của hai luồng khí cọ vào nhau, chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, thạch thất im lặng.
Y Thánh Đông Phương Tiêu Dao, Thần Thủ Tiên Chỉ Hà Khải Thiên nhìn Tang Bác Cổ một cái, Tang Bác Cổ cười đáp lại, nhưng không nói gì.
Tuyệt Trần thần ni sắc mặt nghiêm nghị, chờ đợi cuộc thế thay đổi. Hoa Tường Tường có điểm không rõ, đến gần Đường Tử Vi hỏi khẽ :
- Người họ Lã nếu là cừu nhân của chúng ta, sao Anh đệ đệ đứng gần hắn thế mà không xuất thủ lấy mạng hắn đi?
Đường Tử Vi biết Hoa Tường Tường không hiểu quy tắc của võ lâm, nên vội giải thích :
- Trong lúc đứng gần nhau, người bên mình muốn ra tay, đó là ám tập, là điều cấm kỵ của võ lâm. Do đó Anh ca ca chỉ có thể đứng quan sát, chứ không dám ra tay giết hắn.
Hoa Tường Tường cho là không đứng, lại nói :
- Báo thù là báo thù, quản gì những quy tắc đó? Ta ở Thiên Đài Hàn Nham, giết người vô số, chẳng ai cấm đoán gì, thế mà muốn giết Lã Chí Viễn lại phải suy nghĩ nhiều như vậy...
Nàng nói chưa xong, đột nhiên nghe thấy “bình” một tiếng.
Hai luồng khói tím thổi mạnh xào xào... lúc sáng lúc tối. Xem thấy chưởng thế của Vô Tướng thiền sư tiến nhanh, chưởng thế của Lã Chí Viễn lùi nhanh, luồng khí tím của Vô Tướng thiền sư từng bước từng bước tiến dần, chỉ còn cách Lã Chí Viễn ba bước. Lúc này, luồng khí tím của Lã Chí Viễn đã bị ép nén thành một vòng, nhỏ dần dần và sắp tiêu tan.
Lã Chí Viễn đã đến bước đường cùng, chòm râu bạc rung động, mồ hôi vã đầy lưng, thở phì phò, chỉ cần chưởng thế của đối phương tiến thêm ba bước, tất hắn sẽ bị thịt nát xương tan.
Nhưng Lã Chí Viễn ba mươi năm giấu thân nơi hải ngoại nghiên cứu một bí lục của Nga Mi tuyệt truyền, chuyên tâm nghiên cứu đêm ngày, lão ta muốn báo thù vì một luân của Vô Tướng thiền sư, lão ta vì thề phải bắt được sư muội Mai Phụng Quyên (tức Tuyệt Trần thần ni), ba mươi năm như một ngày, chưa bao giờ gián đoạn nên trừ luân chiêu, địch chiêu, lão đã nhuần nhuyễn Nga Mi tuyệt học. Nếu không thì lão ta đâu dám trở lại Nga Mi, hai lần gây chiến?
Thế cuộc hôm nay, Lã Chí Viễn tuy dùng Tử Dương Trung Khí chưởng, so với Vô Tướng thiền sư hơi kém một chút, nhưng lão ta không cho đó là thua, không cam chịu bị diệt.
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, Lã Chí Viễn rung vai đẩy một cái, lúc đó chưởng thế phản công ba thước, lão ta thừa lúc luồng khí tiến lên, vặn mình tùy chưởng thế tràn sang ngang hai trượng, động tác rất nhanh, đó chính là vô thượng thân pháp “Hóa Ảnh Ẩn Thân” - một tuyệt học bí truyền của phái Nga Mi, mà Vô Tướng thiền sư vừa mới dùng.
Vô Tướng thiền sư đường đường là một vị Chưởng môn, quang minh chính đại, tính tình lương thiện, không ngờ đến bước đường cùng mà Lã Chí Viễn vẫn còn sử dụng tuyệt kỹ, tránh được chưởng thế. Do đó luồng khí màu tím thô như mặt bàn không bị ngăn cản nữa, tiếp tục thổi mạnh về phía trước, làm ọi người đứng cạnh đó sợ hãi tránh xa. Lão thiền sư võ thuật siêu quần, thế chưởng đã đạt đến trình độ thu phát do ý muốn, bèn thu Tử Dương Trung Khí chưởng về. Nhưng trong lúc lão thiền sư thu chưởng, Lã Chí Viễn xoay tay tung ra Kim Mai Hạc Chưởng, một chiêu “Mai Hoa Đóa Đóa Chưởng Mãn Thiên” dùng thủ pháp cực nhanh, chụp xuống khắp người Vô Tướng thiền sư.
Thiền sư trở tay không kịp, Đường Chấn Anh vung Nhật Nguyệt song luân, bốn đại đệ tử cùng hợp sức vung trường kiếm, tiếp ứng đúng lúc, nhưng họ vừa mới hành động, liền nghe một tiếng hô vang lên, tiếp đó là bóng người lướt qua.
Hai tiếng keng keng vang lên, Kim Mai Hạc Chưởng bị gạt ra, thì ra người mới đến là Tuyệt Trần thần ni. Thần ni công liền ba đòn, chiêu thức kỳ ảo khó đoán, buộc Lã Chí Viễn phải lùi về bảy bước.
Thần ni vì nghe những lời nói của Đường Tử Vi, nên coi Lã Chí Viễn là kẻ thù ghi xương khắc cốt, do đó nhân cơ hội này mới ra tay. Lã Chí Viễn không kịp hoàn kích, địch ảnh loáng qua một cái theo thức “Nữ Oa Bổ Thiên” bổ xuống đầu, lão không dám chậm trễ, tung người nhảy sang một bên. Tuyệt Trần thần ni hơi rung hai vai, lực như bóng đi theo hình, vung thần địch, cười lạnh một tiếng, nói :
- Lã Chí Viễn, nộp mạng đi!
Một chiêu “Tước Phụng Khai Bình” hóa ra rất nhiều địch ảnh, lúc này Lã Chí Viễn bị vây ở giữa. Thần địch với chiêu “Linh Dương Quải Giác” một lúc điểm vào ba yếu huyệt tử của Lã Chí Viễn là “Thần Chí”, “Tương Đài” và “Kỳ Môn”.
Lã Chí Viễn vì đã dồn hết sức lực vào lần đấu nội lực với Vô Tường thiền sư, nên đã hao tổn nhiều nguyên khí, làm sao mà chịu được đòn công kích nhanh như điện của Tuyệt Trần thần ni? Huống chi, thần ni xuất thủ toàn là tuyệt chiêu, nhưng sinh tử trước mắt, hắn không dám chậm trễ, đành cắn răng tung Kim Mai Hạc Chưởng, sử chiêu “Phát Cán Thám Trảo”, miễn cưỡng ứng tiếp một kích.
Chỉ nghe thấy tiếng “keng”, Kim Mai Hạc Chưởng lập tức rời khỏi tay. Lã Chí Viễn kêu “hỏng rồi!” rồi xoay người chạy đi. Tuyệt Trần thần ni xoay cổ tay, sử chiêu “Linh Xà Cửu Khúc, quát lên :
- Tiếp chiêu!
Thất Khổng thần địch nhằm huyệt Thái Dương bên phải của Lã Chí Viễn điểm đến, xem ra mạng hắn sắp chầu trời.
- Xin hãy tạm hạ thủ lưu tình!
Đường Chấn Anh, Lăng Ba Nhất Yến, và các tiểu bối cùng lúc hốt hoảng kêu lên.
Tuyệt Trần thần ni nghe thấy vậy liền chùn tay lại, từ huyệt “Thái Dương” đổi sang “Khoa Bảng” huyệt. “Bình” một tiếng, Lã Chí Viễn đứng không vững, lùi xa hơn một trượng, vai phải bị đánh trúng.
Tuyệt Trần thần ni quay đầu hỏi :
- Tại sao phải lưu tình?
- Đệ tử muốn tự tay giết chết tên cừu nhân đã sát phụ, bức mẫu...
Đường Chấn Anh chưa nói xong, Lăng Ba Nhất Yến đã tiến lại, vung một kiếm “Vọng Lương Đoạn Hồn”, cánh tay phải của Lã Chí Viễn liền bị đứt lìa.
- Lăng thư đừng giết hắn...
- Ta còn muốn giải hận đây...
Lăng Ba Nhất Yến muốn kết liễu sinh mạng của Lã Chí Viễn, nhưng do các đệ muội nhao nhao nói, đành phải đứng sang một bên.
Lã Chí Viễn quả xứng đáng là một nhân vật nổi danh, tuy bị đứt cánh tay, nhưng không hề kêu một tiếng, vội vận khí bế huyệt cầm máu. Đường Tử Vi đã nhận lại Thất Khổng thần địch từ tay Tuyệt Trần thần ni, thừa lúc Lã Chí Viễn vận khí phong bế huyệt, nàng ra một chiêu “Thần Tiễn Xuyên Dương” đánh thẳng vào đầu hắn.
Lã Chí Viễn vội né đầu, nhưng chậm một chút, cây địch sạt qua má trái, lập tức máu chảy đầy mặt, hắn lấy tay sờ thử thì mới phát hiện tai trái đã không cánh mà bay.
Lã Chí Viễn định lùi lại, nhưng cảm thấy có luồng gió lạ nổi lên phía sau lưng, vội bước sang ngang một bước. “Bùng” một tiếng, chân phải của hắn bị trúng một Hạc chưởng, đó là Bạch Thu Hồng gây ra. Sự việc xảy ra trong nháy mắt, Lã Chí Viễn bị một kiếm, hai địch, một chưởng, mất một tai, đứt một tay. Lão hét một tiếng, âm thanh như xé vải, rướn người lùi về hai trượng, lấy lại sức, dùng tay trái che ngực, đề phòng.
Đúng lúc đó, Đường Chấn Kiệt và Đường Chấn Anh xông tới.
Đường Chấn Kiệt quát một tiếng, dùng Kim Mai Hạc Chưởng đánh vào ngực Lã Chí Viễn.
Lã Chí Viễn cười lạnh, tay trái vung mạnh, tay áo cuộn lấy Kim Mai Hạc Chưởng của Đường Chấn Kiệt, quét chúng rơi xuống đất.
- Nguy rồi!
Đường Chấn Kiệt hốt hoảng kêu lên một tiếng, định rút lui.
- Chạy đi đâu!
Lã Chí Viễn xuất chiêu “Kim Ấn Phục Ma”, tay trái nhanh như cắt đã điểm huyệt Bối Tâm của Đường Chấn Kiệt. Hắn ta định kết liễu sinh mạng Chấn Kiệt để rửa hận, đột nhiên một đạo kim quang lóe lên, chụp xuống đỉnh đầu hắn.
Đường Chấn Anh rung động Nhật Nguyệt song luân, định tiến lên thì thấy đệ đệ bị giữ nên không dám xuất chiêu, sợ Lã Chí Viễn sát thương đệ đệ, đành phải thu lại thế công.
Hoa Tường Tường, Lăng Ba Nhất Yến, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng vừa hô vừa gọi, lần lượt chạy đến vây lấy Lã Chí Viễn.
Lã Chí Viễn tay trái nắm chặt huyệt Bối Tâm của Đường Chấn Kiệt, hai mặt đảo nhìn một lượt, đột nhiên phá ra cười :
- Bọn ngươi ai dám hại lão phu, lão phu sẽ kết liễu tính mạng tên oa nhi này trước.
Đường Chấn Anh lạnh lùng nói :
- Lấy người để bắt bí thì không coi là anh hùng. Lã Chí Viễn, ngươi nếu đúng là đại trượng phu thì đánh với ta ba trăm hiệp để phân thắng bại.
Đường Tử Vi nói :
- Ngươi hãy bỏ đệ đệ của ta ra, ta có lời thương lượng.
Lã Chí Viễn lộ vẻ mặt hung ác, nói :
- Các ngươi miệng lưỡi liến thoắng, nói huyên thuyên, trước khi ta chưa ra khỏi thạch thất, muốn ta thả tên này thì e rằng còn khó hơn bay lên trời.
Lăng Ba Nhất Yến bực tức, lông mày dựng ngược, mắt trợn trừng, nhưng nàng chỉ lo lắng vô ích, vì chẳng có biện pháp gì.
Hoa Tường Tường lại càng như bị lửa đốt, nàng nóng lòng chuẩn bị xuất thủ cướp lại Kiệt đệ đệ, Đường Tử Vi nhìn thấy rõ điều đó nên vội giữ Hoa Tường Tường lại.
Bạch Thu Hồng tay nắm Kim Mai Hạc Chưởng, lúc nâng lúc hạ, nhưng không dám manh động.
Đường Chấn Kiệt tuổi tác tuy nhỏ nhưng bẩm sinh gan dạ, cứng cốt, tuy kề cận cái chết, nhưng chẳng sợ sệt gì. Chàng quét mắt nhìn mọi người, rồi nói :
- Ca ca, thư thư, không phải lo lắng cho đệ. Hãy mau ra tay băm vằm lão tặc, phanh ngực mổ tim để an ủi linh hồn phụ mẫu. Đệ dù có chết cũng vui lòng...
Nói chưa hết, chàng đã bị Lã Chí Viễn điểm nhẹ một cái, bỗng cảm thấy huyết mạch nhộn nhạo, hoa mắt nhức đầu, lời nói gián đoạn giữa chừng. Mấy huynh đệ trong lòng lo sợ, lại nhìn Đường Chấn Kiệt, chỉ thấy mắt chàng nhắm nghiền, mặt tái đi, hai dòng máu tươi rỉ ra hai bên mép.
- Đệ đệ...
Lã Chí Viễn cười lạnh một tiếng, nói :
- Chẳng qua lão phu cho hắn nếm thử một chút đau khổ, chứ chưa hề kết liễu tính mạng hắn. Các ngươi hốt hoảng la gọi cái gì?
- Thiện tai! Thiện tai! A di đà Phật!
Vô Tướng thiền sư niệm Phật hiệu, bước đến nói :
- Lã Chí Viễn, ngươi vốn có oan kết với ta, tại sao lại làm khổ tiểu hài nhi đó? Hãy mau mau buông tay, bần tăng quyết một trận thắng bại với ngươi.
Tuyệt Trần thần ni cũng tiến đến, nói :
- Bần ni vốn muốn để ngươi sống. Lã Chí Viễn, ngươi sát hại phụ mẫu người ta, chẳng còn một chút tính người, giờ lại muốn hại luôn hậu nhân của người ta sao?
Một tăng một ni vừa nói vừa tiến đến gần Lã Chí Viễn.
Đột nhiên một bóng người lướt qua, nhanh như cắt, giơ tay giữ Võ Lâm song tôn đứng lại ngay trước mặt Lã Chí Viễn, cười ha hả một trận, thì ra đó là Võ Lâm Vạn Sự Thông Địa Công Bất Lão Tang Bác Cổ.
Lã Chí Viễn vội giữ chặt Đường Chấn Kiệt, trợn tròn hai mắt, nói :
- Tại sao lão lại cười?
Tang Bác Cổ lắc lư người mấy cái rồi nói :
- Ta cười bọn họ, đến ý đồ của ngươi mà họ cũng không nhận ra. Chỉ biết tranh luận với ngươi về cổ đạo hiệp phong, hây hây, cho nên nghe không lọt, tựa như đàn gảy tai trâu.
Lời nói của Tang Bác Cổ bên ngoài là nói mấy tiểu bối và Võ Lâm song tôn, nhưng bên trong lại là chửi rủa Lã Chí Viễn, lời nói bóng gió, thật là khéo.
Lã Chí Viễn làm sao mà không nghe ra được lời lẽ đó, nhưng hắn chỉ im lặng, vờ như không biết, ậm ừ nói :
- Lão nói ta có ý đồ gì?
Tang Bác Cổ vuốt râu, đáp :
- Trước mặt người thật thà mà nói lời giả dối, ý đồ của ngươi ta mà đoán không ra thì cũng uổng danh là Vạn Sự Thông.
- Cứ nói thẳng ra, xem lão đoán đúng hay không đúng?
- Ý đồ của ngươi là lấy tiểu oa nhi đó làm lá chăn che thân để chạy trốn, ha ha, giỏi tính toán quá đó.
Tang Bác Cổ nói xong, không cứu Đường Chấn Kiệt, ngược lại lắc cổ tay một cái làm hiệu, ý là muốn mấy tiểu bối và Võ Lâm song tôn đang vây chung quanh lùi lại, khiến vòng vây dãn ra. Đường Chấn Anh và mấy người không hiểu lão giở trò gì, hơi chần chừ một lát, nhưng sau đó cùng lùi lại, mở đường cho Lã Chí Viễn.
Lã Chí Viễn nhìn Tang Bác Cổ, hơi có chút do dự, nói :
- Nếu lão muốn lừa dối ta thì đừng trách ta lòng lang dạ thú, tiểu oa nhi này sẽ là kẻ bỏ mạng đầu tiên.
Tang Bác Cổ cười ha hả :
- Ý của Vạn Sự Thông ta là để ngươi an toàn thoát ra khỏi thạch thất, làm gì có sự lừa dối? Đây hoàn toàn là thiện ý!
Lã Chí Viễn không trả lời, bèn đẩy Đường Chấn Kiệt đi trước về phía Tam bảo, Tam môn, Nhị động, v. v... Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan bước lên đầu tiên, đưa những ngón tay ngọc ngà khẽ véo má Đường Chấn Kiệt một cái, rồi nói :
- Rõ khổ cho tiểu đệ đệ!
Đường Chấn Kiệt mở mắt, nhổ một bãi nước bọn văng vào đầu và mặt Kim Tiểu Lan, rồi quát :
- Đồ không biết xấu hổ, cút đi!
- Tiểu oan gia ghê gớm thật!
Ngọc Diện Yêu Hồ lấy tay áo lau nước bọt, không bực bội mà ngược lại cười một trận, nói :
- Đệ đừng lo, có ta đảm bảo cho đệ bình an vô sự.
Lăng Ba Nhất Yến, Hoa Tường Tường, Đường Tử Vi chưa bao giờ thấy một nữ nhân vô sỉ như vậy, không kìm chế được phẫn nộ. Họ định nhảy lên thì bị Tang Bác Cổ giữ lại, khẽ nói :
- Ngọc Diện Yêu Hồ là bảo phiếu của Đường Chấn Kiệt. Có nàng, Lã Chí Viễn sẽ không dám ra tay độc ác.
Đường Chấn Anh nói :
- Chúng ta phải cướp lại động đồ mà nàng đang giữ.
Tang Bác Cổ phất tay một cái, nói :
- Lã Chí Viễn chính vì Kim Tiểu Lan đang giữ động đồ nên mới chịu hợp tác. Nếu chúng ta lấy lại động đồ bây giờ, hai người bọn chúng sẽ lập tức phân ly. Đến lúc đó thì tính mạng của Kiệt nhi sẽ nguy hiểm.
Trong lúc mọi người đang trao đổi chuyện trò, Tam đại bảo chủ, Tam đại môn chủ, Thái Cực Cuồng Sấu, Thiền Cực đầu đà và Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba tất cả đều đứng cùng một chỗ với Lã Chí Viễn.
Lã Chí Viễn quan sát mọi người một lượt, nói rất khẽ với Ngọc Diện Yêu Hồ :
- Mau theo động đồ mà tìm cửa ra. Chúng ta ra khỏi thạch thất này rồi nói chuyện sau.
Thiền Cực đầu đà, Thái Cực Cuồng Sấu, và Ôn Nhu Lãng Tử lập tức nói :
- Bần tăng còn muốn thay sư đệ mà báo thù.
- Ta cũng thay Ngũ lộ bang chủ của ta mà báo thù.
- Nữ nhi họ Hoa giết hai đồ đệ của ta. Lam Nhất Ba ta quyết đòi nợ máu mới thôi.
Lã Chí Viễn thấy ba người nộ khí bừng bừng, bước lên một bước dùng truyền âm nhập mật nói với họ :
- Lực chiến không bằng trí thủ. Chúng ta nay đã lấy được động đồ, sau khi ra vẫn có thể phong bế thạch thất. Đó chẳng phải là diệu kế, huyết không thấm đao mà vẫn nhốt được tất cả bọn chúng vào trong Phi Phi cổ động hay sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.