Thiên Thế Khúc

Chương 18: (Chương Cuối)




Chương cuối rồi, tạm biệt Chiêu Hoa, tạm biệt Thẩm Như Như!
Cảm ơn mọi người đã đi cùng chúng mình suốt 18 chương!
#Vy
___***___
#trans: Mạt Họa
Tròng mắt Thẩm Như Như không kìm được mà sáng lên, ngây người nhìn chăm chú Chiêu Hoa xông vào địa lao. Nháy mắt đầu tiên là run sợ cùng vui mừng, sau đó nàng lại không khỏi lo lắng cho Chiêu Hoa, nhìn phía sau Chiêu Hoa, quả nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân huyên náo sau lưng hắn.
"Có người đuổi theo." Thẩm Như Như nhắc nhở.
Chiêu Hoa không nói một lời, đang chuẩn bị mở cửa phòng giam của Thẩm Như Như, bên kia Thẩm Nghị trầm giọng nói một câu: "Có ít nhất mười người."
Ngón tay Chiêu Hoa ngừng một lát: "Thẩm Nghị?"
Thẩm Như Như lập tức nói: "Ngươi mang sư phụ ta đi trước, thân thể ta yếu, cử động không nổi, làm trễ nãi thời gian, ngươi mang bọn họ đi, cơ hội ra ngoài được sẽ nhiều hơn một chút." Cách mà nàng nói, lúc này cũng lóe lên trong đầu Chiêu Hoa, nhưng mà...
Dưới ánh lửa của địa lao, Chiêu Hoa nhìn sắc mặt vàng vọt của Thẩm Như Như, đang lúc lòng hắn chua chát đau đớn, thì lại có một cổ sức mạnh khống chế cơ thể hắn, khiến hắn phải đi về phía phòng giam bên kia của Thẩm Nghị, phá vỡ phong ấn trên phòng giam.
Thẩm Nghị muốn cứu Thẩm Như Như, mà lúc này truy binh đã theo tới, bây giờ đem thả Thẩm Như Như ra, không thể nghi ngờ sẽ khiến mọi người đều khó khăn, hơn nữa... cũng không có cách nào đem Thẩm Như Như thả ra ngoài.
Truy binh rất nhanh đã bao vây ba người, Thái Hi kiếm của Chiêu Hoa động một cái, ánh sáng rực rỡ bắn ra tứ phía, phá vỡ vòng vây truy binh chặn đường, hắn mang Thẩm Nghị và Thẩm phu nhân cùng nhau ra ngoài, từ đầu đến cuối, ngay cả quay đầu nhìn một cái cũng không có.
Thẩm Như Như đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cả người vô lực nằm trong nhà giam, đây là chủ ý của nàng, là nàng lựa chọn, là chuyện đương nhiên phải làm.
Nhưng khi Chiêu Hoa đi dứt khoát như vậy, khi toàn bộ đều trở nên tối tăm, trong địa lao tràn ngập địch ý chỉ còn mình nàng, nàng vẫn cảm giác được sợ hãi cùng... khổ sở.
Quả nhiên, mạng của nàng đã định phải tận ở nơi này, hai mươi năm trước không chết được, bây giờ rốt cuộc cũng phải chết rồi.
Thẩm Như Như nghĩ như vậy, nhưng nàng không ngờ, Cảnh Vương hậu không định để nàng chỉ lặng lẽ chết đi trong địa lao như vậy.
Thân là huyết mạch cuối cùng còn sống của tiên vương, Cảnh Vương hậu chụp cho nàng tội danh phản bội, chọn ngày giờ, đem nàng lên hình đài cao cao, Vương Hậu định xử trảm nàng trước ánh nhìn của toàn bộ Ma giới, giết gà dọa khỉ, đập tan ý chí của quân phản loạn.
Thời điểm Thẩm Như Như bị áp giải lên hình đài, thật ra đã gần như sắp chết, thương thái trong trận pháp rừng Thải Độc còn chưa được xử lý thích đáng, sốt cao mấy ngày chưa dứt, cả thế giới của nàng đều là mơ hồ.
Nàng bị người ta trói chặt, kéo lên hình đài, không cần người đạp đầu gối đã khuỵu xuống, trực tiếp quỳ trên đất, cúi thấp đầu như cây hương bồ khom lưng, yếu đuối đến nhường nào.
Mặt trời như như ngọn lửa nóng rực trên đỉnh đầu, cả người nàng đều là mồ hôi, bên tai có người tuyên đọc tội trạng của nàng, đao phủ đứng ở một bên, cái bóng dưới chân thu lại thành một điểm nhỏ nhất.
Chính Ngọ đến. Âm thanh tuyên đọc tội trạng cũng dừng lại, thẻ bài cắm sau lưng nàng bị người ta lấy xuống, Thẩm Như Như nhìn xa xăm, phía dưới là người Ma giới đang vây xem, xa xa ngoài Sương Thành là núi cao cùng mây bay.
Tất cả cứ mờ ảo hư vô như vậy, mà chính tại lúc thiên địa hoảng hốt này, Thẩm Như Như thoáng nhìn thấy xa xa có một đạo kim quang phá khoảng không mà tới.
Phảng phất tựa như bổ ra núi sông, chém rách chân trời, ánh sáng Thái Hi kiếm đánh thẳng tới đao phủ đứng cạnh nàng trên hình đài.
Trong nháy mắt tiếp theo, bên cạnh Thẩm Như Như đã đổi thành một người, mỗi bước đi như nở ra sen, mỗi hơi thở tựa như hoa lan, một chiến thần cao cao tại thượng, tựa như lần đầu nàng gặp hắn. Rực rỡ chói mắt nhường nào.
"Ai dám động vào nàng?"
Không có lời dư thừa, không có hành động nào hơn, ngắn ngủi chỉ có bốn chữ này, lại khiến Thẩm Như Như thoáng chốc không giữ được cánh cửa trong lòng, nước mắt mãnh liệt tuôn trào.
Phía sau, Cảnh Vương hậu dứng dậy, quan viên giận dữ quát to: "To gan! Kẻ nào dám ở chỗ này hỗn xược!"
Chiêu Hoa nâng Thái Hi kiếm lên: "Cửu Trọng Thiên Chiêu Hoa Thái tử. Các ngươi dám động đến Thái tử phi của ta, là ai hỗn xược đây?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ người Ma giới ở dưới sợ ngây người, ngay cả Thẩm Như Như cũng sợ ngây người, nàng nhìn Chiêu Hoa, chỉ thấy Chiêu Hoa nhìn lướt qua nàng, trong đôi đồng tử không nhìn ra cảm xúc.
Hắn mới vừa nói gì....Thái tử phi?
Có phải nàng bệnh đến mơ hồ, nên nghe lầm rồi chăng?
Thái Hi kiếm vừa động, chém đứt gông xiềng trên cổ tay nàng, Chiêu Hoa bế nàng lên. Thẩm Như Như ngây ngốc nhìn hắn, ở góc độ mà mọi người nhìn không thấy, hắn nghiến răng: "Đừng nhìn ta như vậy."
Đừng nhìn hắn như vậy... càng nhìn, tình yêu trong lòng hắn càng khó mà kiềm chế. Hắn để Thẩm Nhị về Thiên giới giải độc cho mọi người, mà hắn không có cách nào yên tâm để Thẩm Như Như một mình ở Ma giới.
Những ngày qua hắn một mực che giấu thân phận, ở bên ngoài cung che đi khí tức để thăm dò, mà độc trên người hắn vẫn chưa giải.
Ai cũng không thể biết, hắn lúc này phải dùng bao nhiêu khí lực, để có thể phản kháng lại độc tố trong người, mới có thể ôm lấy Thẩm Như Như, mà không phải là đem Thái Hi kiếm cắm vào tim nàng.
Mỗi một khắc hắn chống lại độc dược kia, gần như đủ hao hết tất cả tinh lực.
Phải mau chóng mang Thẩm Như Như rời khỏi nơi này...
"Chiêu Hoa thái tử." Xa xa, Cảnh Vương hậu mở miệng, "Ma giới không biết Chiêu Hoa thái tử giá lâm, không có tiếp đón từ xa mong thứ tội. Nhưng Thái tử dùng Thái tử phi làm cái cớ, đem tội nhân của Ma giới chúng ta đi, Bổn cung, sợ là không thể chấp thuận."
Quân sĩ Ma giới ở phía dưới đều đang nghiêm chỉnh đợi lệnh. Thương giáo trong tay toàn bộ chỉ thẳng vào Chiêu Hoa.
Thẩm Như Như nắm chặt vạt áo của Chiêu Hoa.
"Đừng sợ." Chiêu Hoa nhẹ giọng trấn an một câu, nhưng thần kỳ lại khiến Thẩm Như Như an tâm. Hắn ôm Thẩm Như Như, quay đầu nhìn Cảnh Vương hậu, "Ai nói Bổn vương cần ngươi cho đi?"
Đi cùng với những lời này của hắn, đột nhiên, bầu trời Ma giới mưa gió nổi lên, tiên khí cường đại từ trên trời giáng xuống, Thẩm Như Như thò đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy to lớn, mà trong vòng xoáy, trăm ngàn thiên binh thiên tướng theo thứ tự xếp hàng, sấm trời rầm vang, phu phụ chiến thần từ trong đó bước ra, muốn nghênh đón Chiêu Hoa thái tử trở về Cửu Trọng Thiên.
Chiêu Hoa nhìn Cảnh Vương hậu, kiêu ngạo nhếch môi lên: "Là đi hay ở, cũng không cần ngươi đồng ý." Hắn mang Thẩm Như Như xoay người rời đi, Thẩm Như Như quay đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Cảnh Vương hậu tối sầm, nhưng không dám làm gì chỉ có thể nhìn Chiêu Hoa dưới sự bảo vệ của trăm ngàn thiên binh thiên tướng cùng phu phụ chiến thần, mang Thẩm Như Như rời khỏi Ma giới.
Trên đường rời khỏi Ma giới, Thẩm Như Như đẩy Chiêu Hoa đang ôm nàng một cái: "Ngươi... ngươi thả ta xuống trước đi, để người khác đến nhìn thấy, ngươi ôm ta như vậy, không tốt lắm."
Chiêu Hoa tức giận lườm nàng một cái: "Nàng là Thái tử phi của ta, có gì không tốt?"
Thẩm Như Như ngơ ngác: "Chuyện này định ra lúc này chứ?"
"Mới vừa nãy."
"..."
Hồi cuối.
Thẩm Như Như nằm mơ cũng không ngờ tới, Chiêu Hoa... thế mà lại làm thật, thật sự coi nàng là Thái tử phi của hắn.
Mà người của Thiên giới dường như cũng không có ý kiến gì? Thân phận nữ nhi Ma vương của nàng vẫn còn đó, mà nay thế lực của quân phản loạn Ma giới ngày càng lớn dần, thế cục sau này cũng không ai biết được, nhưng tóm lại, để Chiêu Hoa cùng Thẩm Như Như thành thân, cũng không chút chậm trễ.
Hơn nữa... Chiêu Hoa có thể tìm được người mình thích, quả thật cũng bớt chuyện cho Thiên đế Thiên hậu.
Còn về Thẩm Nghị,... sau khi Chiêu Hoa thả hắn về Thiên giới, hắn trái lại cũng nghiêm chỉnh đem độc của tất cả mọi người trên Thiên giới giải trừ, cũng khiến cho phu phụ chiến thần đem thiên binh thiên tướng đến Ma giới đón Chiêu Hoa về. Nhưng lúc phu phụ chiến thần đi khỏi, phu thê Thẩm Nghị cũng sớm chạy mất không thấy bóng dáng.
Trong lòng Thẩm Nghị hiểu rõ, khiến cho Thiên giới đảo loạn một trận lớn như vậy, nếu như không chạy, nhất định *không còn trái ngon mà ăn.
*nghĩa là không yên bình.
Lần này Thẩm Như Như cũng lười đi tìm hắn, nhưng Chiêu Hoa nhất quyết tìm Thẩm Nghị cho bằng được, bởi vì... độc trên người hắn còn chưa được giải!
Trời mới biết cảm giác hắn nhìn Thẩm Như Như mỗi ngày, có bao nhiêu vặn vẹo.
Một bên vừa muốn thân cận, một bên lại vừa muốn kháng cự... Ngay cả nắm tay nhỏ của nàng, hắn cũng phải tự đấu tranh vặn vẹo thật lâu!
Chiêu Hoa thề, chờ đến ngày hắn bắt được Thẩm Nghị, hắn nhất định khiến tên thần y này hối hận vì đã đến thế gian này.
(*Thái tử muốn nói đánh cho Thẩm Nghị hối hận vì đã được sinh ra)
Mà Thẩm Như Như...
Đại khái sau khi trải qua những chuyện này, nàng là người khôi phục bình thường nhanh nhất, nàng vẫn như trước kia, chế thuốc, đọc sách, duy nhất khác biệt là —— có lúc phải ứng phó với sự quấy rầy của Chiêu Hoa, nhưng mà...
Quấy rầy như vậy, lại luôn khiến môi nàng không kiềm chế được mà mỉm cười.
Cuộc sống hiện tại, thật sự là chưa bao giờ tốt đến vậy.
—— HOÀN ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.