Thiên Tài Tướng Sư

Chương 53: Sa ngã




Lại dạo một vòng quanh trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa xong, Diệp Thiên tìm thấy Phong Huống đang trốn ở sau sạp bán hạt dưa.

-Diệp Thiên, thế nào rồi, có nhìn ra cái gì không?

Mặc dù Diệp Thiên không nói với Phong Huống suy nghĩ của hắn, nhưng Phong Huống cũng đoán ra được đôi chút, e rằng Diệp Thiên muốn phá phong thủy của Đới Tiểu Hoa, từ đó khiến cho hắn gặp phải vận đen.

-Anh Phong, phong thủy ở trạm thu mua của hắn vô cùng tốt, hơn nữa xung quanh cũng không có sát khí, rất khó làm…

Trên mặt Diệp Thiên không nở một nụ cười, cách trạm thu mua này không xa là con đường chính náo nhiệt nhất huyện thành, hơn nữa đường được xây dọc sông, ứng với cục phong thủy "Bối thủy diện nhai", là một nơi buôn bán thịnh vượng.

Cho dù Diệp Thiên có thể nhìn thấy phân bố của hai khí âm dương nơi đây, dùng một vài thủ đoạn nhỏ khiến cho âm dương của nó mất cân bằng, cùng lắm chỉ có thế làm cho tài vận gần đây của trạm thu mua này không được tốt, chứ không thể giải quyết vấn đề một cách triệt để.

Còn về việc dùng thủ đoạn mạnh hơn để thay đổi toàn bộ bố cục phong thủy xung quanh, Diệp Thiên hoàn toàn không nghĩ đến, mặc dù hắn biết làm thế nào, nhưng loại bố cục đó phải thay đổi đôi chút cảnh vật xung quanh, thậm chí phải dỡ bỏ một vài phòng ốc kiến trúc, điều này rõ ràng không phải là việc mà Diệp Thiên có thể làm được.

-Diệp Thiên, vậy… vậy thì phải làm thế nào? Lẽ… lẽ nào trạm thu mua của chúng ta phải bị tên khốn kia làm sụp đổ sao? Nguồn truyện: Truyện FULL

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Phong Huống tức đến nước mắt cũng sắp trào ra.

Mặc dù mấy ngày nay Phong Huống đều ra ngoài thu phế phẩm, nhưng kiếm được ít hơn so với mấy ngày trước không nói, có hai lần còn gặp phải bọn người của ĐớiTiểu Hoa, nếu không phải hắn trốn nhanh, không chừng lại bị cho ăn đập rồi.

Diệp Thiên cũng không nghĩ đến là mình đang nói quá, nhưng gặp phải tình huống thế này, cũng chỉ đành an ủi Phong Huống, nói:

-Anh Phong, đừng vội, nhất định sẽ có cách mà…

Diệp Thiên có trưởng thành thế nào cũng chỉ là đứa bé, mà thứ hắn dựa vào cũng chỉ là khối kiến thức về phong thủy trong đầu, nếu không tìm được biện pháp gì từ đó, thì hắn cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

-Có thể có cách gì chứ? Hắn là người trong thành, lại có thân thích làm quan lại, chúng ta có thể làm gì được hắn?

Phong Huống căm tức nhìn cửa lớn của trạm phế phẩm, ra sức nhổ nước bọt về hướng đó.

-Đúng rồi, anh nói hắn ta có thể hoành hành bá đạo, nguyên nhân cũng đều là do bác của hắn? Tối nay dò la ra nơi ông ta ở đi…

Diệp Thiên sực nhớ đến một chuyện, Đới Tiểu Hoa ở trong trạm thu mua này, Diệp Thiên không dễ ra tay, nhưng người làm quan kia nhất định không phải ở chỗ này đúng không?

Nghe ý của Phong Huống, người làm quan đó chính là người chống lưng cho kẻ họ Đới kia, nếu ông ta xui xẻo thì Đới Tiểu Hoa nhất định cũng sẽ không được tốt đẹp gì, hơn nữa thay đổi âm trạch phong thủy của nhà ở dễ hơn nhiều so với thay đổi phong thủy của mặt đường, cửa tiệm.

-Có lẽ vậy, nếu không thì tại sao sở cảnh sát không bắt hắn chứ? Diệp Thiên, em yên tâm đi, một lát nữa anh sẽ đi hỏi thăm…

Phong Huống nghe vậy gãi gãi đầu, những điều này đều do Diệp Đông Bình suy đoán ra, hắn cũng không biết bác của Đới Tiểu Hoa rốt cuộc là làm quan gì, đối với một kẻ ở nông thôn mới vào thành không lâu như hắn mà nói, hương trưởng là chức quan lớn nhất, không thể lớn hơn được nữa rồi.

Tiếp tục ở đây cũng không có kết quả gì, Phong Huống đưa Diệp Thiên về trạm thu mua trước, hắn thì đi ra ngoài tìm Vương Doanh, hết cách rồi, muốn dò la nơi ở của Đới Vinh Thành, tìm mấy kẻ nhặt rác kia cũng không có ích gì.

-Ba, ba đã về rồi…

Diệp Thiên còn chưa bước vào sân thì đã thấy cửa sân đang mở, đưa đầu vào trong xem, Diệp Đông Bình đang ngồi bên giếng nước, chau mày lại, không biết đang nghĩ ngợi gì.

-Lại chạy ra ngoài rồi? Thằng quỷ nhỏ này không thể ngoan ngoãn mấy ngày à, cho rằng ta không đánh con hay sao?

Thấy con trai bước vào, Diệp Đông Bình càng chau mày lại, nhìn đằng sau Diệp Thiên, hỏi:

-Anh Phong của con đâu? Lại đi thu mua phế phẩm rồi sao? Không phải bảo nó tạm dừng vài ngày sao?

Diệp Đông Bình cũng biết việc Phong Huống ra ngoài đụng phải bọn người của Đới Tiểu Hoa, đám người đó đánh không nương tay, lần này nếu chịu thêm một trận nữa, ông ta thật không có cách nào ăn nói với cha mẹ của Phong Huống.

-Anh Phong đi tìm chị Doanh Doanh rồi, ba cũng đừng quá lo lắng, sư phụ nói rồi, ác nhân ắt có ác báo, đám người đó đắc ý không được bao lâu đâu…

Nhìn thấy sắc mặt của ba tiều tụy đi rất nhiều, Diệp Thiên cũng hơi đau lòng, hắn biết ba hắn cũng vì để hắn đi học mới đến huyện thành, nếu như vẫn sinh sống ở sơn thôn nhỏ, chắc ba sẽ vui hơn rất nhiều.

-Ôi, ác nhân nếu có ác báo, vậy thì thế gian cũng không có nhiều người dám làm điều ác rồi…

Diệp Đông Bình lắc đầu, có điều nghe xong lời của Diệp Thiên, trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng, có lẽ thật đúng như Lão Đạo nói thì sao?

Hơn một tiếng sau, Phong Huống cũng từ ngoài trở về, đứng quay lưng lại với Diệp Đông Bình, đưa mắt ra hiệu với Diệp Thiên, rất rõ ràng, hỏi dò mấy câu từ người đơn thuần như Vương Doanh, Phong Huống vẫn có thể làm được.

Huyện ủy huyện chính phủ của thành này nằm ở thành Nam, mặc dù chỉ cách thành Đông có một con sông, nhưng lại là nơi mà các loại đơn vị chính phủ tụ hội, nhân khí đương nhiên cũng thịnh vượng nhất trong cả huyện thành rồi.

Đằng sau huyện ủy có một đại viện được tường cao bao bọc, trên tường mọc đầy dây leo màu xanh, trong tiết trời mùa hạ oi ả toát ra một cảm giác thanh mát.

Phòng trong đại viện không nhiều, chỉ có hơn mười nhà, đều là nhà có hai tầng, ở giữa mỗi nhà mọc nhiều cây cối cao lớn, cùng với tường vây ngăn cách tiếng ồn ào, huyên náo bên ngoài.

ĐớiVinh Thành sống trong đại viện huyện ủy này, không giống với mọi khi, mỗi ngày gần như không đến nửa đêm là không về nhà, mấy ngày nay, Đới Vinh Thành cứ đến giờ tan sở liền trở về nhà sớm.

-Lão Đới, mấy ngày nay ông sao vậy, không có việc gì cứ ở lì trong thư phòng, mấy bức tranh cũ này có gì đáng xem chứ?

Một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bưng một ly Mao Sơn Thanh Phong vừa pha, mở cửa phòng sách, sau khi đặt trà lên bàn, cũng bắt đầu xem xét bức tranh đang trải trên bàn sách.

Đới Vinh Thành năm nay năm mươi bảy tuổi, trán rộng, chải kiểu đầu đang thịnh hành thời đó, trừ vài cọng tóc mai hơi bạc ra, tóc tai đen nhánh, trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật, nhìn có vẻ tướng mạo đường đường.

-Đàn bà như bà, tóc dài mà kiến thức nông cạn thì biết cái gì? Đây là tranh của Văn Chinh Minh đời Minh, có tiền cũng mua không được…

Nghe xong lời nói của vợ, ánh mắt Đới Vinh Thành lộ ra sự chán ghét, sự khiêm tốn trước mặt lãnh đạo và thuộc hạ mọi ngày không còn nữa, bực mình hất tay nói:

-Ra ngoài, sau này không được phép vào thư phòng của tôi, đúng rồi, chuyện về mấy bức tranh chữ này, cấm không được hó hé gì với bên ngoài…

Sau khi nhìn thấy thân hình hơi mập mạp của bà vợ bước khỏi thư phòng, Đới Vinh Thành chau mày lại, trong đầu nghĩ đến cái thân hình thon thả, uyển chuyển trong phòng hồ sơ của huyện ủy kia, không khỏi rạo rực trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.