Thiên Tài Tướng Sư

Chương 234: Ăn Tết




- Quỷ ở đâu vậy? Giữa ban ngày ban mặt cũng dám ra đây sao?

Một lúc lâu sau, mấy thanh niên cường tráng cầm dao và côn trong tay, từ trong mấy Tứ Hợp Viện chạy ra, nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy cánh cổng đóng chặt của nhà Diệp Thiên.

- Bác Bảy, bác nhìn lầm rồi?

- Đúng vậy, hay là bác nhìn hoa mắt!

- Không đâu, chị Ngô cũng nhìn thấy mà, cậu hỏi chị ấy xem có đúng không? Một con quỷ mặc một bộ đồ màu trắng!

Một đám người đứng ở đầu ngõ tranh luận, nhưng lại không có người nào dám tới gần Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên kia, không ai muốn cuổi năm còn gặp xui, một lát sau, mấy người gặp quỷ kia cũng chỉ có thể tự nhận không may, chủi đổng đi về nhà.

Diệp Thiên mặc một bộ đồ màu trắng luyện công, lúc này đã sắp đi tới Tứ Hợp Viện của nhà họ Diệp.

Diệp Thiên bây giờ, những chỗ tóc trắng, sớm đã không thấy tăm hơi, một mái đầu tóc đen bóng, sáng loáng, đi trong ngõ hẻm tràn đầy tuyết, dáng vẻ Diệp Thiên có vẻ phiêu phiêu xuất trần.

Trải qua chuyện ma quái vừa rồi, Diệp Thiên đã búi tóc lại thành cái bím tóc ở sau ót, tuy rằng có vẻ có chút khó coi, nhưng những năm này, giới thanh niên lại đang lưu hành phong cách này, thật đúng là không có ai cho rằng hắn là quỷ nữa.

Diệp Thiên cùng Mao Đầu – lúc này thân thể đang cuộn thành một vòng vây quanh cổ Diệp Thiên, tất cả mọi người nhìn thấy đều nghĩ đến đó là một cái khắn choàng cổ, không ai nhìn ra đây chính là một con vật.

Không biết có phải vì là động vật biến dị hay không, tuy rằng bộ dạng Mao Đầu rất giống con chồn tuyết, nhưng lại không có cái mùi hôi của loại động vật đó, trên người nó , ngược lại lúc nào cũng mang theo một mùi thơm nhẹ nhẹ.

Hơn nữa tiểu Mao Đầu này cực kỳ thích sạch sẽ, Diệp Thiên bận việc và luyện công, không có thời gian giúp nó tắm rửa, tiểu Mao Đầu kia lại tự nhảy vào trong hồ nước trong hoa viên mà tắm rửa, cá trong hồ nước cũng bị nó làm hại không ít.

- Ông Ngưu, mua đồ ăn sáng ạ? Cho ngài chúc mừng năm mới!

- Bác Vương, cây này chắc chịu không nổi với bác đâu! Hàng tết đã mua đủ cả rồi ạ?

Dọc trên đường, Diệp Thiên không ngừng chào hỏi cùng láng giềng, tới gần cuối năm, trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười, từng đám trẻ con kết thành đoàn mà đi trên phố. Sáng sớm đi ra mà chỗ nào cũng thấy tiếng pháo.

- Ôi, là Diệp Thiên à? Mấy tháng không gặp cháu rồi. Cháu đi đâu vậy?

Có những người già buổi sáng thường xuyên cùng Diệp Thiên tập thể dục. Nhìn thấy Diệp Thiên đều rất ngạc nhiên, sôi nổi hỏi han.

- Ha ha. Cháu đi ra ngoài mấy tháng, sức khỏe các ông các bà vẫn tốt chứ ạ?

Diệp Thiên thuận miệng đáp vài câu, đã sắp đi đến trước cổng nhà cũ.

- Tiểu Thiên?

Đang dọn dẹp tuyết đọng trong Tứ Hợp Viện, Diệp Đông Mai giương mắt nhìn Diệp Thiên, vội vàng ném chổi, nói:

- Đứa nhỏ này, gần như vậy, cũng không sang thăm cô, sao lại ác như vậy hả?

Ba tháng này, ngoại trừ Diệp Đông Bình cứ nửa tháng lại đem thịt, đồ gia vị đến, mấy người phụ nữ nhà họ Diệp cũng chưa đến đó. Lúc này, vừa thấy Diệp Thiên, nước mắt Diệp Đông Mai liền rơi xuống .

- Anh, anh ăn mặc thật sự là thời thượng đấy, Mao Đầu, để cho chị ôm nào, thực nhớ muốn chết!

Nghe được lời của mẹ, Lưu Lam Lam cũng từ trong phòng chui ra, giương nanh múa vuốt đưa tay túm lấy Mao Đầu trên cổ Diệp Thiên.

- Chít chít!

Mao Đầu buông lỏng người, đứng ở vai Diệp Thiên, ánh mắt lộ ra một tia hung dữ, nhanh như chớp chìa móng vuốt lao đến Lưu Lam Lam.

Được Diệp Thiên nuôi thả hơn ba tháng ở Tứ Hợp Viện, hình thể dáng người của Mao Đầu đã không khác Thiểm Điện trưởng thành là bao, hơn nữa cũng bị cưng chiều thành ra ngỗ ngược, bình thường Diệp Thiên ở trong viện bị nó cắn không ít.

Nhất là khi Mao Đầu cáu, lông trên đầu đột nhiên dựng đứng lên, tăng thêm vài phần hung ác, khiến Lưu Lam Lam nhất thời kinh người, liền lui về phía sau né tránh.

- Đừng!

Diệp Thiên bị động tác của Mao Đầu làm cho hoảng sợ, tay phải vội vàng đưa ra ngoài, chắn trước mặt Lưu Lam Lam, động tác của hắn thoạt nhìn không nhanh, nhưng trước khi Mao Đầu túm được Lam Lam, hắn đã chặn được móng vuốt của nó.

Một lực ngầm bắn ra, móng vuốt sắc bén của Mao Đầu túm vào quấn quán Diệp Thiên, vội trở lại vị trí cũ, ngay sau đó trên đầu nó bị Diệp Thiên gõ một cái:

- Không cho phép mi đả thương người, biết không? Ở đây mà còn dám cắn người, bắt nạt người, ta đem mi ném về Tuyết Sơn đấy!

- Chít chít!

Bị Diệp Thiên giáo huấn một phen, trong mắt Mao Đầu tràn đầy vẻ oan khuất, tội nghiệp giơ hai cái chân trước chụm lại một chỗ, liên tục chắp tay hướng về phía Diệp Thiên.

- Anh, đừng bắt nạt Mao Đầu!

Lưu Lam Lam đã quên chuyện vừa rồi thiếu chút nữa bị túm lấy, tiến lên ôm Mao Đầu vào trong lòng, con chồn vừa mới bị Diệp Thiên cảnh cáo, cũng không dám từ chối.

Diệp Thiên cầm lấy chổi từ tay cô, lại tức giận khiển trách: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Lam Lam, sức khỏe cô không tốt, sao em không giúp quét tuyết, chỉ biết chơi!

Nhưng nhìn sắc mặt Diệp Đông Mai, đã hồng hào hơn so với một thời gian trước, phẫu thuật hơn hai năm, cũng không còn xảy ra phản ứng bài xích như trước, tuy rằng vẫn không thể làm việc nặng, nhưng bình thường như quét rác nấu cơm chẳng hạn, đã không có gì khó khăn.

Nhìn thấy cháu đang lên lớp con gái mình, Diệp Đông Mai chỉ cười ha ha, con cái bây giờ đâu hiểu chuyện được như trước? Cả đám đều là cơm đến thì há mồm, quần áo đưa cho thì đưa tay ra.

- Diệp Thiên, có lạnh hay không cháu?

Diệp Đông Mai đột nhiên thấy cháu chỉ mặc quần áo luyện công, không khỏi lo lắng hỏi.

- Cô, không lạnh, sức khỏe của cháu rất tốt ạ!

Diệp Thiên cười cười, công lực của hắn hiện nay đã sắp luyện đến luyện khí Hóa Thần, khí huyết cả người có thể khống chế tự nhiên, chút khí lạnh căn bản là không thể xâm nhập vào trong cơ thể hắn.

Nếu nói riêng về cảnh giới, chính là một vài Tông sư luyện được quyền pháp, cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên, đương nhiên, kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Diệp Thiên quá ít, sử dụng công phu quyền cước, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được những người đó.

- Cô, trong khoảng thời gian này trong nhà không có việc gì chứ ạ?

Diệp Thiên quét tuyết ở trong sân, hai mẹ con Diệp Đông Mai cũng không vào nhà, liền ở bên ngoài nói chuyện cùng hắn, hơn nữa bên tai thường vang lên tiếng pháo, khiến Diệp Thiên cũng tràn ngập không khí ấm áp.

- Ba, ba dậy rồi ạ?

Mới vừa quét dọn xong Tiền viện, Diệp Đông Bình liền từ trung viện đi ra, thấy con về, trên mặt lộ vẻ vui vẻ, nhưng lập tức lạnh băng, giáo huấn:

- Luyện công luyện liên tục nhiều năm như vậy à? Hôm nay mà không ra, ta lại phải đi tìm ...

Mấy tháng này Diệp Đông Bình sống cũng không được dư giả, vốn lưu động trên tay hắn tất cả đều cho con trai dùng, hơn nữa, mỗi tháng luyện công Diệp Thiên đều cần tiêu phí hai ba vạn đồng, Diệp Đông Bình phải vay mượn khắp nơi, mới không để Diệp Thiên thiếu thịt để ăn.

Làm kinh doanh đồ cổ là như thế, mặc dù là gia tài bạc vạn, nhưng có đôi khi cũng túng quẫn vô cùng, nếu không phải trước đó không lâu Kỷ Nhiên giúp đỡ hắn mua món đồ sứ Thanh Hoa thời Ung Chính, chỉ sợ Diệp Đông Bình chẳng còn tiền ăn tết .

Đương nhiên, thấy con trai hiên ngang đi ra, trong lòng Diệp Đông Bình vẫn rất cao hứng, nhưng uy phong bậc làm cha luôn cần giữ khoảng cách, chỉ vào tóc Diệp Thiên, Diệp Đông Bình lại lên lớp:

- Đầu tóc kia còn ra thể thống gì nữa? Nhanh cút đi cắt tóc cho ta!

- Đông Bình, sắp đón Tết rồi còn mắng mỏ Tiểu Thiên làm gì? Còn để cho người ta ăn tết hay không?!

Diệp Đông Bình nói chưa dứt, Diệp Đông Lan liền tiến vào trong viện, mang theo một chồng giấy hồng và đèn lồng. Tục ngữ nói: vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thấy Diệp Đông Lan, Diệp Đông Bình uy phong không nổi.

- Bác, bác mua cái gì vậy ạ?

Nhìn thấy Diệp Đông Lan đi vào, Diệp Thiên vội vàng nghênh đón, nhận những thứ trên tay bác, nhìn cha một cái, nói:

- Giấy hồng này là cho ba viết câu đối ạ?

Đón năm mới trong nhà đều phải dán câu đối và đèn lồng màu đỏ, hiện tại ít người sử dụng bút lông, chủ yếu đều là mua câu đối được viết sẵn, nhưng ở Diệp gia, từ trước đến nay đều là mua giấy hồng về tự mình viết.

- Được rồi, con đã về rồi, lát nữa ăn sớm một chút rồi cho con viết!

Diệp Đông Bình nghe vậy mặt già đỏ lên, từ năm con trai lên mười tuổi, hắn cũng không còn ra tay viết, câu đối trong nhà đều là Diệp Thiên viết .

- Vâng, để con viết!

Diệp Thiên cũng không còn khiêm tốn, đột phá được luyện tinh hóa khí, Diệp Thiên cũng chưa kịp nhận thấy có cái gì thay đổi, hắn cũng muốn viết mấy thứ gì đó.

- Ăn cơm, ăn cơm thôi, cơm nước xong xem anh viết câu đối!

Thấy Diệp Thiên trở về, người phấn khích nhất có lẽ là Lưu Lam Lam, ôm Mao Đầu lôi anh vào nhà ăn.

Thấy Diệp Thiên uống hết bát canh đậu xanh, ăn hai bánh quẩy liền buông đũa xuống, Diệp Đông Lan không vui, mở miệng nói:

- Diệp Thiên, ăn nhiều một chút, trước kia lượng cơm của cháu lớn như vậy, bây giờ làm sao lại ăn ít như vậy?

- Bác, thương thế của cháu đã hồi phục, đương nhiên không cần ăn nhiều như vậy.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, công pháp đạt tới giai đoạn luyện khí Hóa Thần, bước đầu đã có thể khơi thông nguyên khí Thiên Địa dùng cho bản thân, năng lượng mà thân thể tiêu hao, không cần phải nữa dùng thực phẩm để bổ sung nữa.

Cả nhà ăn xong bữa sáng, chuyển cái bàn tới trong viện, đều vây quanh nơi này xem Diệp Thiên viết câu đối.

- Vận dụng ngòi bút mạnh mẽ, hành văn liền mạch lưu loát, được lắm!

Nhìn thấy cổ tay con khẽ động, chữ viết hiện ra như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, Diệp Đông Bình nhịn không được khen một câu, nhưng khi hắn nhìn về phía giấy hồng, không khỏi trợn tròn mắt,

- Con ... con viết cái gì thế này?

Vừa nhìn tập giấy hồng, hiện ra bảy tám ký hiệu mà ai nhìn cũng không hiểu, thật ra chính là những lá bùa đạo sĩ sử dụng để bắt quỷ, sắc mặt Diệp Đông Bình tối lại.

- Ha ha, ba, thứ này còn tốt hơn cả câu đối ấy chứ, lát nữa trên mỗi cánh cửa đều dán một tờ!

Cảm thụ được dòng chuyển nguyên khí trong những lá bùa Trấn Trạch này, Diệp Thiên rất vừa lòng, tuy rằng không phải dùng chu sa viết, nhưng loại thiếp vàng cũng có công hiệu khai thông linh khí, không hề thua kém so với dùng chu sa viết ra.

Mặc dù biết khả năng của con, nhưng Diệp Đông Bình vẫn trừng mắt với Diệp Thiên, nói:

- Phù thủy, mau chóng viết mấy câu đối Cát Tường thường dùng dịp Tết đi, rồi đi cắt tóc đi, chiều nay cả nhà bác hai cũng qua đây, sẽ ở đến Mùng Một mới đi!

Chồng của người bác hai của Diệp Thiên cũng đã qua đời, mấy năm nay đón Tết đều là tụ tập cùng một chỗ, nhưng mấy năm trước, lại đều thiếu Diệp Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.