Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 97: Vân Khê ghen?!




“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng Long Hựu Đình có chút chấn động
“Long sư huynh, ngươi làm sao vậy?” tiểu sư đệ bên cạnh thấy hắn không thích hợp, cũng không khỏi nhìn chăm chú nhìn về người phía trước.
Bóng lưng phía trước cũng đột nhiên chấn động. Long Thiên Tuyệt từ từ quay đầu, khi hắn thấy rõ người đang tới, trên khuôn mặt từ trước đến giờ bình tĩnh lạnh lùng, rốt cục không ức chế được toát ra thần sắc kích động.
“Ngươi...ngươi là Cửu thúc?”
Trí nhớ khi bé từ từ hiện ra trong đầu hắn. Bao lần hắn vấp ngã, một đôi tay ấm áp đỡ hắn, cho hắn điểm tựa cùng dũng khí đứng lên. Bao lần hắn bị xem thường, bị chế giễu, hai cánh tay không tính là rộng lớn nhưng ấm áp vô cùng, bao dung ôm lấy cho hắn lòng tin. Một đoạn thời gian dù rất ngắn, nhưng khiến hắn nhận định ở trong gia tộc này trừ mẫu thân, còn có một người duy nhất cho hắn ấm áp, cho hắn yêu thương, Cửu thúc. Tuổi của bọn hắn chẳng qua chỉ hơn kém ba bốn tuổi, nhưng kém một bối phận. Nhưng điểm này không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của bọn họ. Cửu thúc giống như trước luôn là bạn chí thân của hắn, cho dù cách xa nhau mười mấy năm, tình cảm chân thật này hắn không thể nào quên được.
“Cháu là Tiểu Tuyệt? Thật sự là Tiểu Tuyệt sao?” Giọng Long Hựu Đình đột nhiên cao vút, hai mắt nhìn chằm chặp Long Thiên Tuyệt, đưa từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, càng ngày càng rưng rưng.
“Cửu thúc, ta là Tiểu Tuyệt!”
Hai người cơ hồ là đồng thời bước tới, đồng thời mở ra hai cánh tay ôm nhau thật chặc. Hơn mười năm rồi, vật đổi sao dời, nhưng là thời gian cùng không gian cũng không có kéo xa khoảng cách bọn họ. Giờ phút này, cái ôm vẫn quen thuộc mà thân thiết như cũ.
“Tiểu Tuyệt, cháu còn sống, thúc......thúc thật là…. thật cao hứng!”
“Cửu thúc, ta còn sống, ta hết thảy mạnh khỏe. Còn thúc? Người có khỏe không?”
“Tốt! Gặp lại cháu thật sự là rất tốt.”
Thanh âm hai người nghẹn ngào, trong bầu trời đêm càng thêm thắm thiết. Tiểu sư đệ đứng ở bên người bọn họ cũng nhịn không được nữa, đỏ mắt, phất tay áo lau nước mắt.
Vân Khê thấy Long Thiên Tuyệt đột nhiên quay đầu rời đi, nói là có người theo dõi, trong lòng nàng không yên lòng, quyết định cùng đi xem, vạn nhất có tình huống đặc thù, nàng có thể giúp. Bóng đêm dầy dặc, xa xa nàng chỉ có thể đại khái thấy rõ đường viền hai người, đó là hai người ôm nhau ở chung một chỗ, xiêm y một đen một trắng. Vân Khê nhận ra thân ảnh Long Thiên Tuyệt, cũng nhận được xiêm y của chàng, chẳng qua là.... Tại sao chàng lại cùng một người mặc quần áo trắng ôm nhau? Người nọ là ai? Là nam hay nữ? Trong lòng Vân Khê không khỏi sinh ra cảnh giác. Thiên Tuyệt cũng không phải người lăng nhăng, nhất là sau khi cùng nàng thành thân, sẽ không còn gặp hay đi gần nữ nhân khác, hắn sẽ không cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp. Song...... Này thân ảnh màu trắng ưu nhã mà phiêu dật, tóc dài ở trong bầu trời đêm gió lay, duy mỹ mà nhẹ nhàng, không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ có một bên mặt làm cho người ta khó mà phân biệt nam hay nữ.(TM: tỷ sợ ca là gay sao hắc hắc)
Bạch y nam tử bỗng nhiên giơ lên cánh tay phải, ôn nhu xoa tóc mai Long Thiên Tuyệt, khuỷu tay đang lúc mơ hồ lộ ra khuôn mặt hé mở đẹp như bích ngọc, như ánh trăng nhạt, mỵ hoặc nhưng thanh nhã.
Từ góc Vân Khê nhìn ra, một ít mỵ nhã thì càng thêm như ẩn như hiện, trái tim nàng lúc này rơi lộp bộp, thật sự là nữ nhân?! Lửa giận đáy lòng thoáng dâng lên. Tốt, Long Thiên Tuyệt ngươi lại vụng trộm bên ngoài? Ngươi đáng chém ngàn đao!
“Long Thiên Tuyệt, tốt lắm! Ngươi lại dám......”
Vân Khê hấp tấp hướng đó chạy tới. Khuỷu tay rơi xuống, một khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như ngọc hiện ra. Tập trung nhìn, nàng sướng kinh người khi thấy được rõ ràng hầu kết nhô ra nơi cổ họng đối phương, đặc thù cho thấy đối phương chính là nam nhân! Ách, nguyên lai là nam nhân... Trong bóng đêm, mặt Vân Khê thoáng đỏ bừng, lời mắng đã ở nửa đường vội thu trở lại, cực kỳ lúng túng.
Bạch y nam tử quái lạ nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập nghi vấn. Long Thiên Tuyệt lúc này quay đầu, nhìn về phía nàng.
Vân Khê nuốt ngụm nước miếng, lập tức chuyển đổi ngữ điệu, tiếp lời vừa nói: “Lại...... Không mang theo ta cùng đi ngắm trăng, thật là quá đáng mà!”
Vân Khê ngầm lau mồ hôi, lần này nàng lại “dấm chua” quá mức rồi, bất quá, bạch y nam tử dễ nhìn này đến tột cùng là người nào? Tại sao cùng Thiên Tuyệt ấp ấp ôm ôm? Sẽ không phải có ham mê bất lương gì chứ? Chậm đã, trên người hắn mặc hình như là đồ học viện Vạn Hoàng, chẳng lẽ là sư huynh đồng môn? Nhưng có là sư huynh đồng môn cũng không cần ôm thật chặc nam nhân của nàng đi? Khụ khụ, không đúng. Trước hoa dưới trăng, hai người nam nhân các ngươi có thể hay không quá gần rồi? Mang theo ánh mắt điện lực, hung hăng quét mắt bạch y dễ nhìn, Vân Khê đối với hắn rất có thành kiến.
“A! Mỹ nam! Mỹ nam!” tiểu phượng hoàng mới vừa còn đang lim dim trên vai nàng, không biết lúc nào tỉnh, háo sắc kêu lên.
Vân Khê trở tay gõ cho nó một cái, cái gì mỹ nam? Rõ ràng chính là lam nhan họa thủy, người nào biết được hắn vì sao lại hơn nửa đêm chạy tới câu dẫn Thiên Tuyệt của nàng?
“Khê Nhi, mau tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một người!” Long Thiên Tuyệt tâm tình đang kích động khi được ở cùng thân nhân, không có để ý nàng mới vừa thất thố, ngoắt ngoắt tay kêu nàng, có chút vội vàng muốn đem giới thiệu người hắn yêu quý nhất cho Cửu thúc.
Nàng mới không muốn biết một nam nhân đối với nam nhân nàng có ý đồ xấu đâu! Vân Khê đáy lòng khẽ nguyền rủa, dưới chân lại không nghe sai sử liền đi lên trước, thân thể đứng bên cạnh Long Thiên Tuyệt, tâm tình có chút khó chịu.
“Khê Nhi, đây là Cửu thúc, là trưởng bối ta kính yêu nhất.”
“Cửu thúc, Cửu thúc?” Vân Khê mí mắt đột nhiên nhảy lên, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Long Hựu Đình lập tức thay đổi.
Là Cửu thúc? Ha ha, lại là Cửu thúc!
“Cửu thúc a, xin chào, xin chào!” Vân Khê đưa hai tay ra vững vàng bắt tay phải đối phương, hết sức nhiệt tình gọi “Nguyên lai là Cửu thúc, khó trách lại có thể ôn nhã, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, kinh tài phong dật, tài mạo song tuyệt......”
Vì biểu đạt nàng nội tâm xin lỗi, Vân Khê vắt hết sức suy nghĩ, đem hết trong đầu bao nhiêu từ ngữ có thể nghĩ đến để hình dung mỹ nam vơ vét một lần, thao thao bất tuyệt.
Long Thiên Tuyệt cùng Long Hựu Đình liếc nhau một cái, đều có chút ít không hiểu.
Long Hựu Đình không hiểu nữ nhân này rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Mới vừa còn một bộ dạng hung hăng, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, này trong nháy mắt liền biến thành một … bộ dáng khác, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Long Thiên Tuyệt thì nhìn chằm chằm Vân Khê nắm tay Long Hựu Đình, bên tai còn có vô số từ ngữ nàng ca ngợi nam nhân khác, đầu đầy hắc tuyến. Hắn tự tay tách ra hai người đang nắm tay ra, hướng Long Hựu Đình ý không tốt cười cười: “Cửu thúc, đây là thê tử ta, Vân Khê. Nàng...nàng trong ngày thường không phải như thế.”
Vân Khê cũng ý thức được mình hơi nhiệt tình quá rồi, cười hắc hắc nói: “Đúng, ta trong ngày thường cũng không phải như vậy!”
Long Hựu Đình xem hai vợ chồng một chút, tự nhiên cười khẽ lại nhìn Vân Khê một chút, vẻ tỉnh ngộ “Thì ra là cháu là thê tử Tiểu Tuyệt. Ừ, trời đất tạo nên, quần anh tụ hội, không tệ!”
Vân Khê nghe ra trêu chọc trong lời hắn nói thì càng đỏ mặt, may mà có bóng đêm che giấu, nếu không nàng thật không biết nên trốn đi chỗ nào. Chuyện xấu lớn như vậy, đem Cửu thúc Thiên Tuyệt ngộ nhận là tiểu tam, cũng may nhờ nàng dừng kịp thời, không đem cả câu nói ra, bằng không nhất định sẽ làm Thiên Tuyệt cười cả tối.
Nàng ho nhẹ mấy tiếng, cố gắng nói sang chuyện khác: “Cửu thúc làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là vì Kỳ Lân xuất thế mà đến?”
“Đúng vậy a, mới vừa người tựa hồ là theo dõi chúng ta......” Long Thiên Tuyệt cũng tò mò hỏi.
Long Hựu Đình cười một tiếng, nói: “Ta đích xác là theo dõi các cháu, nhưng không có ác ý. Ta đích xác là vì Kỳ Lân xuất thế mà đến, nhưng bởi vì Thanh Lân học viện ngày mai sẽ có càng nhiều cao thủ đến, ta một mình một người không cách nào được việc, cho nên muốn tìm người liên thủ ngăn cản Thanh Lân học viện nhận được Kỳ lân thần thú. Ta liền men theo chân của các ngươi tới, ai ngờ... Ai ngờ để cho ta gặp được các ngươi! Ta nghĩ, này có lẽ chính là ý trời sao.”
“Cửu thúc, ngươi là nói, ngày mai Thanh Lân học viện còn sẽ có những cao thủ khác đến?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Đúng vậy! Kỳ Lân thần thú chính là thần thú giữ nhà của học viện Thanh Lân, liên quan đến tương lai Thanh Lân học viện, bọn họ dĩ nhiên rất coi trọng, sẽ phái ra cao thủ chủ chốt trong học viện đến đây. Nhưng Thanh Lân học viện những năm gần đây nhất biểu hiện ra dã tâm càng ngày càng nặng. Bọn họ chẳng những lẻn vào các học viện không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để chiêu dụ nhân tài, thuyết phục bọn họ gia nhập Thanh Lân học viện, còn ngầm khích lệ học sinh tu tập ma công, dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó những người không phục Thanh Lân học viện. Nếu để cho bọn họ chiếm được Kỳ Lân thần thú, ngày sau thập đại học viện càng khó có ngày yên tĩnh.” Long Hựu Đình nghiêm nghị nói.
“Ta đã sớm không vừa mắt người Thanh Lân học viện rồi! Một đám người nam không nam, nữ không nữ, tu luyện ma công không nói, hôm nay còn làm Thiên Tuyệt bị thương, khoản nợ này sớm muộn gì cũng phải tính toán với bọn hắn!” Vân Khê tức giận nói, đầu ngón tay giương lên, “Cho dù bọn họ có cao thủ thì thế nào? Chúng ta sẽ cướp Kỳ Lân thần thú! Võ không lại thì chúng ta sẽ dùng trí, đấu trí khôn với bọn họ!”
“Vân sư muội quả nhiên là cô gái dũng cảm!” Long Hựu Đình nhợt nhạt cười, trong lời nói ý vị thâm trường.
Vân sư muội?
Vân Khê nhìn lại sau đó phát hiện xiêm y trên người hắn, đúng rồi, trên người hắn mặc là không phải là đồ của học viện Vạn Hoàng sao? Như vậy nói cách khác, hắn là học sinh học viện Vạn Hoàng, hơn nữa xuất hiện ở Côn Luân tiên cảnh, lại là Long gia người. Trong đầu Vân Khê lập tức hiện lên một cái tên xa lạ – Long Hựu Đình! Hắn chính là một trong mười học sinh cao quý của học viện Vạn Hoàng – người duy nhất không lộ mặt. Như thế tính ra, từ góc độ học viện Vạn Hoàng mà nói, hắn một mặt là sư huynh của nàng, về mặt khác cũng là một phần dưới địa vị của nàng, Này quan hệ..... thật đúng là đủ phức tạp!
Bất quá bất kể thế nào, thấy Thiên Tuyệt bởi vì gặp người thân vui vẻ như thế, tâm tình của nàng cũng vui vẻ theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.