Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 66: Tiểu Mặc thu đồ đệ




Sư phụ lại xem thường hắn?
Vân Tiểu Mặc trong lòng rầu rĩ, dẫn Tiểu Bạch ra khỏi cửa phòng, thấy đứa bé trai kia vẫn như cũ không nhúc nhích quỳ gối tại chỗ, đầu gối của hắn có một chút lay động, nhưng hắn vẫn không có buông tha, âm thầm cắn răng, kiên trì.
Vân Tiểu Mặc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, càng ngày càng đồng tình với hắn. Nếu như hắn biết sư phụ căn bản là không có tính thu hắn làm đồ đệ, cho dù hắn quỳ gãy chân, cũng không có bất kỳ hiệu quả nào, hắn hẳn là thương tâm khổ sở a.
Hắn vuốt ve trán, đa sầu đa cảm thở dài, lòng của hắn luôn mềm yếu, không thể gặp người khác bị thương. Hắn thiện lương như vậy, làm sao cùng mẫu thân ruột thịt một chút cũng không giống thế? (TT: nói xấu mẹ nhé)
“Tiểu Mặc, ngươi thật có thể làm cho hắn bái ngươi làm sư phụ sao?” Tiểu Bạch quơ quơ tiểu móng vuốt, ánh mắt nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, sùng bái mù quáng.
“Ai nha, chút lòng thành thôi! Xem ta thể hiện đây!” Vân Tiểu Mặc tự tin vỗ vỗ bộ ngực, con ngươi linh động đảo quanh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn cười hắc hắc lên.
“Có!”
Sở Thiểu Dương lặng yên quỳ gối dưới gốc cây, hai đầu gối đã chết lặng, hắn cố gắng chống đỡ, hy vọng có thể lấy quyết tâm cùng thành ý của mình đả động Âu Li tiên sinh, để thu mình làm đồ đệ.
Xương bánh chè truyền đến đau đớn thấu xương, hắn cắn chặc hàm răng, tự nói với mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
Muốn thay đổi vận mệnh của mình, nhất định phải trả giá thật nhiều, hắn không bao giờ… muốn nhìn đến mẫu thân bị người khác khi dễ nữa, không bao giờ…nguyện ý bị huynh đệ của mình khinh thị nữa.
Nếu như giờ phút này có người đứng ở phía sau hắn, thấy thân thể nho nhỏ của hắn, kiên quyết chống đỡ như thế, nhất định sẽ bị động tâm.
Xa xa, nghe được một chút thanh âm quái dị, tựa hồ là thanh âm kim loại ma sát với mặt đất, xen lẫn thanh âm người rầm rì.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đi qua, cái gì cũng không có thấy, chỉ nhìn thấy một cái đại đỉnh từ từ di động, hướng tới hắn mà đến.
Di? Đây là cái đỉnh quái dị gì, lại biết tự mình di chuyển?
Hắn nháy mắt mấy cái, rất là kinh ngạc.
Đại đỉnh rốt cục ngừng lại, dừng ở chỗ cách hắn không tới mười bước. Lúc này, một cái thân ảnh nho nhỏ, từ sau lưng đại đỉnh vòng đi ra ngoài, hắn đưa tay nhỏ bé lau mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đang thở hồng hộc, mệt mỏi không ngừng.
Người này còn có thể là ai? Tự nhiên là Tiểu Mặc vừa đáng yêu vừa giảo hoạt của chúng ta.
“Ngươi đang ở đây làm cái gì đó?” Sở Thiểu Dương tò mò hỏi.
“Ngươi nhìn rõ ràng nga, cái này rất lợi hại, ở trước mặt người khác ta cũng không có biểu diễn qua đâu.” Vân Tiểu Mặc hướng Tiểu Bạch vẫy vẫy tay, một cái ánh mắt ý bảo, Tiểu Bạch phấn đấu quên mình nhảy vào trong đại đỉnh.
Cũng không lâu lắm, bên trong đại đỉnh toát ra ánh lửa, đó là ngọn lửa vô cùng nóng bỏng, mang theo màu vàng tinh khiết, thần thánh mà cao quý.
Sở Thiểu Dương ngạc nhiên trợn to hai mắt, cẩn thận xem xét, tạm thời quên mất đau đớn trên đầu gối.
Lúc này, thân thể Vân Tiểu Mặc nhẹ nhàng như chim yến nhảy lên, đan chân mà đứng, đứng dọc theo Đại Đỉnh. Hai tay của hắn treo ở trên bầu trời làm thành hình bán cầu, tại mi tâm tràn ngập nghiêm túc, âm thầm vận lực, sau đó...... Kỳ tích liền xảy ra!
Trong đại đỉnh ngọn lửa phốc một cái bay ra, kèm theo tư thế tay của Vân Tiểu Mặc phiên chuyển, hiện lên trên không trung, ngọn lửa kia liền treo trên bầu trời dừng ở phía trên đỉnh đầu của hắn.
“......” Sở Thiểu Dương thấy vậy sợ ngây người, lại còn có thể như vậy?
Hai tay Vân Tiểu Mặc từ từ biến hóa, hình dáng cùng độ sáng của ngọn lửa cũng từ từ biến hóa theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ở cạnh ánh lửa thấp thoáng, từ từ trở nên đỏ bừng.
“Tiểu Mặc, ngươi giỏi quá nga!” Tiểu Bạch đứng ở trong đại đỉnh, lại bắt đầu sùng bái mù quáng.
Vân Tiểu Mặc liếc nhìn Sở Thiểu Dương, thấy thần sắc khiếp sợ trên mặt hắn, làm cho lòng tự tin của tăng vọt, bắt đầu đắc ý.
Đúng vậy, hắn chính là muốn dùng thực lực của mình đi khuất phục tên này, để Sở Thiểu Dương cam tâm tình nguyện bái Vân Tiểu Mặc làm sư phụ.
Trong lòng vui thích mà nghĩ, ánh mắt Vân Tiểu Mặc mang ý cười, chưởng lực trong tay khống chế độ mạnh yếu của ngọn lửa cũng tăng lên vài phần, hình dáng ngọn lửa, bắt đầu biến hóa chồng chất, đẹp không sao tả xiết.
Một ngọn lửa lớn, chia ra làm hai, hai chia thành bốn, bốn chia thành tám, cho đến khi biến ảo thành nhiều ngọn lửa nhỏ linh tinh, giống như ở trên bầu trời bắn pháo hoa, quanh sân cũng là những ngọn lửa nhỏ bắn tung tóe.
Có câu, vui chơi quá trớn!
Hắn bên này là chơi vui vẻ, nhưng là gốc cây duy nhất trong viện cũng là bị lửa đốt, cành lá suýt nữa bị cháy.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì thế? Xiếc ảo thuật sao?” Cổ của Sở Thiểu Dương đông cứng quay đầu nhìn một chút trên đỉnh cây đại thụ, vừa quay đầu lại nhìn một chút Vân Tiểu Mặc đứng dọc theo đại đỉnh, đột nhiên toát ra một câu nói như vậy đủ để đả kích Vân Tiểu Mặc làm cho hắn hộc máu.
Mồ hôi hột đọng ở trên trán Vân Tiểu Mặc, muốn rớt xuống cũng không xong.
Thật tốt nha, hắn ở đây bận việc lâu như vậy, cư nhiên bị người khác cho là xiếc ảo thuật, quá khi dễ người rồi!
Vân Tiểu Mặc bẹt cái miệng nhỏ nhắn, rất là bị nhục, thôi vậy, đây là tài nghệ tốt nhất mà sư phụ truyền thụ cho hắn, làm hắn tự hào, ai ngờ trong mắt đối phương, lại trở thành xiếc ảo thuật...... Điều này làm cho tâm tình hắn làm sao chịu nổi?
“Cái này gọi là điều khiển lửa, có hiểu hay không?”
“Tiểu Mặc, đừng để ý đến hắn! Hắn không biết! Điều khiển lửa cũng đều không hiểu, còn muốn học luyện khí, căn bản là không thể nào!” Tiểu Bạch nhảy khỏi đại đỉnh, rơi vào đầu vai Vân Tiểu Mặc, an ủi.
Trên trán Sở Thiểu Dương, cũng đổ mồ hôi lạnh, khi hắn nhìn soi mói, đại đỉnh lại hoạt động nữa, giống như lúc đầu nó nhẹ nhàng mà đến, thì bây giờ nó cũng nhẹ nhàng mà rời đi, mang theo một gió thu cuốn hết lá vàng.
“Tiểu Mặc, đừng thương tâm khổ sở nữa! Tên đần kia, mới không có tư cách làm đồ đệ của ngươi đâu, sau này chúng ta tìm một người thông minh, không tìm hắn.” Tiểu Bạch ôn nhu an ủi.
Vân Tiểu Mặc sờ cằm, con ngươi linh động di chuyển.
Đinh!
Ánh mắt của hắn đột nhiên lóe sáng như lưu tinh, trong lòng lại có một chủ ý mới.
Hắn mở ra bắp chân, hướng Sở Thiểu Dương, đi tới.
“Chúc mừng ngươi nga! Mặc dù sư phụ không có chính thức quyết định thu ngươi làm đồ đệ, nhưng là lão nhân gia nói, sau này ngươi có thể đi theo ta học thuật luyện khí, sư phụ dạy cho ta tất cả kiến thức, ta cũng sẽ nhất nhất chuyển dạy cho ngươi.” Vân Tiểu Mặc uốn cong khóe môi, đáy mắt cũng là ánh sáng giảo hoạt chớp động.
Ánh mắt Sở Thiểu Dương sáng lên, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: “Có thật không? Ta thật có thể học tập luyện khí thuật?”
“Ừ, đương nhiên là thật! Bất quá sư phụ lão nhân gia nói, thuật luyện khí là của bổn môn, không truyền ra ngoài. Cho nên mỗi lần trước khi ngươi học thuật luyện khí, đều phải hướng về phía sư phụ lão nhân gia hành lễ dập đầu, bày ra một tư thái tôn trọng.” Vân Tiểu Mặc đứng chắp tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy giọng nói tiểu đại nhân nói với Sở Thiểu Dương.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề! Âu Li tiên sinh chịu truyền thụ cho ta thuật luyện khí, đó chính là ân sư của ta, cho dù bảo ta ngày ngày hướng về phía hắn dập đầu hành lễ, ta đều nguyện ý.” Sở Thiểu Dương kích động nói.
Vân Tiểu Mặc híp mắt, lại nói: “Bất quá, sư phụ lão nhân gia đã nói, sau này hắn không bao giờ thu đồ đệ nữa, cho nên hắn không cách nào xuất hiện trước mặt ngươi, tiếp nhận ngươi dập đầu hành lễ.”
“Vậy làm sao bây giờ?” vẻ mặt Sở Thiểu Dương có chút mờ mịt.
Vân Tiểu Mặc làm khó hếch lên lông mày nói: “Ai, không có biện pháp, ta chỉ có thể chịu thiệt một chút, tạm thời thay sư phụ tiếp nhận ngươi dập đầu hành lễ đi.”
“Vậy làm sao được?” Sở Thiểu Dương không ngốc, lúc này đã nghe được mùi vị âm mưu trong đó, hắn lắc lắc đầu nói, “Tuổi của ngươi so với ta còn nhỏ hơn, tại sao có thể tiếp nhận của ta quỳ lạy dập đầu? Ngươi không sợ giảm thọ sao?”
“Giảm thọ? Có sao?” Vân Tiểu Mặc mê hoặc trừng mắt nhìn, được rồi, không quỳ không dập đầu, cũng không có gì là không được, “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Sở Thiểu Dương, còn ngươi?”
“Ngươi hỏi đại danh của ta, hay là nhủ danh?” Vân Tiểu Mặc nói.
“Kia đại danh là cái gì, nhủ danh lại là cái gì?” Sở Thiểu Dương liếc xéo hắn, chỉ cảm thấy hắn rất phiền toái, tên thì là tên, tại sao còn phân đại danh cùng nhủ danh?
Vân Tiểu Mặc ho nhẹ, vô cùng trịnh trọng nói: ” Trước tiên ta đây nói về đại danh của ta! Ta họ Thi, thi trong thi từ, tên một chữ phu.”
“Thi phu?” Cái tên này làm sao kỳ quái như thế? Sở Thiểu Dương lâm vào rối loạn.
“Ai! Ta ở đây!” Vân Tiểu Mặc rất vui vẻ ứng thanh.
“Thi phu? Sư phụ! Ha ha, ha ha......” Tiểu Bạch mừng rỡ.
Sở Thiểu giương nhìn một người một thú sủng, càng xem càng cảm thấy quỷ dị.
“Ngươi thật họ Thi, gọi Thi phu?”
“Ai, ta chính là Thi phu, ta còn có một nhủ danh, tên là Vân Tiểu Mặc, sau này ta sẽ dạy ngươi thuật luyện khí.” Vân Tiểu Mặc Tiếu híp mắt, đối phương một tiếng”Thi phu”, làm cho hắn rất vừa lòng.
“Vân Tiểu Mặc? Ngươi rốt cuộc là họ Thi, hay là họ Vân?” Sở Thiểu Dương càng cảm thấy quỷ dị.
Vân Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói: “Hắc hắc, thật ra thì ta cũng không họ Thi, cũng không họ Vân, họ chân chính của ta, là theo họ của cha ta, ta họ Long!”
Sở Thiểu Dương bị hắn làm cho hoàn toàn mê hoặc.
“Được rồi, ngươi đã nhận sư phụ, cũng đừng quỳ nữa. Đi, sư phụ ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút, biết thêm kiến thức.” Vân Tiểu Mặc tiến lên, nhiệt tình đưa từ trên mặt đất Sở Thiểu Dương kéo lên.
Sở Thiểu Dương bởi vì thời gian dài quỳ xuống đất, lúc đứng lên, hai đầu gối nhịn không được phát run, thân thể hắn nghiêng một chút, tựu tại đầu vai Vân Tiểu Mặc.
“Thi phu, cám ơn ngươi! Ta nghĩ sở dĩ Âu Li tiên sinh thay đổi chủ ý, cũng là công lao của ngươi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ ghi ở trong lòng, ngày sau nếu ngươi cần ta, ta nhất định sẽ không thoái thác!” Sở Thiểu Dương chân thành nói, bởi vì lúc nhỏ bị không ít khuất nhục cùng khổ nạn, cho nên hắn so sánh với bất kỳ hài tử cùng tuổi nào cũng trưởng thành sớm hơn, trong lời nói, đều có thể làm cho người khác cảm giác được hắn thành thục.
Vân Tiểu Mặc cười hì hì, vừa vịn hắn, vừa lắc đầu nói: “Không có gì, sau này chúng ta là bạn tốt, nếu sư phụ dạy tài nghệ cùng kiến thức cho ta, ta sẽ toàn bộ chuyển dạy cho ngươi, hi vọng ngươi có thể sớm ngày thực hiện nguyện vọng của mình, để mẫu thân vui vẻ.”
Vành mắt Sở Thiểu Dương đỏ lên, cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc so với hắn thấp hơn nửa cáí đầu, khoác một cái tay lên đầu vai hắn bất động, một cái tay khác cũng đi theo đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy, thanh âm khàn khàn nói: “Cám ơn Thi phu, thật cám ơn ngươi! Sau này ta sẽ là bằng hữu tốt nhất của ngươi, bằng hữu trung thành nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ ngươi!”
“Ta cũng vậy!” Vân Tiểu Mặc cũng khó được đỏ mắt, cảm động vì lời nói chân thành của hắn, đột nhiên đáy lòng toát ra đau lòng nho nhỏ.
Hai hài tử, mới biết nhau chưa tới một canh giờ, lại hết sức hợp nhau.
Sau khi nói chuyện với nhau, cùng đi trên đường lớn, thuận tiện còn rủ thêm Đoan Mộc Tĩnh, một nhóm ba người, thoải mái nhàn nhã. Đây là lần đầu tiên Vân Tiểu Mặc ra cửa đi dạo phố, hắn bảo là muốn dẫn người ra ngoài đi dạo một chút, biết thêm một chút kiến thức, mà kì thực chính hắn hoàn toàn, từ đầu, đến cuối không biết đường. Cũng là Sở Thiểu Dương thuở nhỏ đều ở Sở Diệp thành lớn lên, liền bắt đầu làm chủ nhà, phụng bồi Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh ở trên đường lớn du ngoạn.
Ở phía sau ba người, xa xa, hai người Mộ Cảnh huy cùng Lam Mộ Hiên âm thầm đi theo. Từ khi bọn họ bắt đầu rời đi, hai người cũng đã đuổi theo rồi, hiện tại vợ chồng Long Thiên Tuyệt không có ở đây, an nguy của Vân Tiểu Mặc là chuyện quan trọng nhất được bọn họ quan tâm, cho nên mọi người có bận rộn hơn nữa, cũng sẽ thay phiên nhau trông chừng an toàn của Vân Tiểu Mặc. Không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của bọn trẻ, cho nên bọn họ chẳng qua là âm thầm bảo vệ an toàn của ba người.
“Đây chính là địa phương phồn hoa nhất Sở Diệp thành, Sở Diệp thành mặc dù là thành nhỏ, cũng là nơi tụ tập luyện khí sư nổi tiếng. Ở tại Sở Diệp thành chúng ta, phần lớn mọi người nguyện ý đem đứa trẻ nhà mình đưa đến chỗ luyện khí sư bái sư học nghệ, nhất là những người danh môn vọng tộc, bọn họ càng thêm nguyện ý chi rất nhiều bạc cho những luyện khí sư kia, hi vọng bọn họ có thể thu con của bọn hắn làm đồ đệ, ngày sau có thể trở thành một luyện khí sư chân chính.” Sở Thiểu Dương đem hai người Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh dẫn tới khu vực trung tâm phồn hoa nhất Sở Diệp thành, tinh tế giải thích, đạo lý rõ ràng.
“Nhưng sư phụ đã nói, trên đời này người có được thiên phú luyện khí chân chính xác thực rất ít, có đủ thuộc tính hỏa của cả dung hợp lực, tinh thần lực và linh hồn lực thì mới đủ tư cách, thiếu một cái cũng không được. Tại sao nơi này nhiều người có thiên phú luyện khí cao như vậy?” Vân Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Này là bởi vì trong Sở Diệp thành phần lớn là người Sở gia, tổ tiên Sở gia, đã từng là một vị luyện khí sư có thiên phú cực cao, cho nên rất nhiều hậu nhân của hắn cũng kế thừa thiên phú luyện khí của hắn, gần trăm năm nay Sở gia phát hiện ra rất nhiều cao thủ luyện khí, làm cho Sở gia nở mày nở mặt. Từ nay về sau, người Sở gia lợi dụng việc trở thành một gã luyện khí sư ưu tú, làm cho bọn họ vượt trội, phục hưng vinh quang của gia tộc.”
“Nga, vậy ngươi là người Sở gia, cho nên cũng muốn trở thành một gã luyện khí sư ưu tú, đem lại vinh quang cho gia tộc?” Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nói.
“Ừ! Trong gia tộc, ở trong tất cả hài tử ta có thiên phú luyện khí cao nhất, nhưng cũng bởi vì vậy không có nhiều bạc đi bái sư học nghệ, cho nên đến bây giờ, ta cũng không có học xong gì cả. Có một lần ta nghe các trưởng bối đang nói chuyện, nói đến Âu Li tiên sinh, nói hắn là một gã Luyện Khí Tông sư, ở trong tất cả luyện khí sư, là lợi hại nhất. Từ đó về sau, ta liền một mực chú ý tin tức của Âu Li tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được hắn......”
“Mặc dù Âu Li tiên sinh không có đáp ứng muốn đích thân truyền thụ cho ta tài nghệ luyện khí, nhưng ta đã rất cảm kích. Mẹ ta từng nói, mỗi người nên có một tấm lòng tốt, như vậy ngươi mới có thể không làm thất vọng lương tâm của mình, làm đến nơi đến chốn.” Nói đến mẹ ruột của hắn, ánh mắt Sở Thiểu Dương liền lập tức sáng lên, lấp lánh hữu thần, là quyến luyến cùng ấm áp.
“Ngươi đừng nản chí, sau này chỉ cần ngươi thật tình học tập, sư phụ sẽ từ từ thích ngươi.”
Ba người đi lại, đi tới trước cửa một tửu lâu, mùi thơm thức ăn từ bên trong bay ra, đem ba người hấp dẫn.
“Thơm quá a! Không bằng chúng ta đi vào ăn một chút gì đi?” Vân Tiểu Mặc đề nghị.
Sở Thiểu Dương do dự, ngượng ngùng nói: ” Thức ăn ở đây rất đắt tiền, trên người của ta không có nhiều bạc như vậy ”
Mặc dù hắn cũng là đệ tử danh môn vọng tộc, nhưng hưởng thụ đãi ngộ rất kém, bản thân không tìm ra mấy lượng bạc, ngay cả xiêm y hắn mặc trên người, cũng cực kỳ bình thường. Vải đã có dấu hiệu bạt màu, là do giặt quá nhiều lần gây nên.
“Không có chuyện gì, đi vào trước rồi hãy nói.” Vân Tiểu Mặc không sao cả nói, phải biết rằng hắn là điển hình Tiểu tài chủ, ăn bữa cơm ở đây còn không được sao? Chỉ bất quá để cho hắn bỏ tiền đài thọ, thật là có chút ít đau lòng.
Sau khi ba đứa trẻ vào tửu lâu, đưa tới vô số đạo ánh mắt vây xem, Sở Thiểu Dương ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ bé tuấn tú hơi đỏ lên, cúi thấp đầu, hơi có chút tự ti. Nghĩ lại lúc hắn quỳ cầu xin bái Âu Li tiên sinh làm sư phụ, đều là ngẩng cao đầu, cũng không cúi đầu, hiện tại vì chút ngân lượng, hắn phải tự ti cúi đầu. Cho nên nói, từ xưa đã truyền lưu một câu nói như sau, anh hùng thân cao bảy thước cũng có khi vì năm đấu gạo mà cúi mình.
Vân Tiểu Mặc thì biểu hiện rất bình tĩnh, đừng nói hắn là Tiểu tài chủ, cho dù trong túi quần không có một đồng nào, hắn cũng tự nhiên, tuyệt sẽ không vì thế mà cảm thấy tự ti, thậm chí trong tự điển của hắn, không có hai chữ “Tự ti”. Hắn rất có hình tượng đi qua các bàn ăn, tay nhỏ bé còn thuận tiện nắm tay Đoan Mộc Tĩnh khả ái, bộ dáng kia cực kỳ giống hoàng tử trong các bộ phim truyền hình, chẳng những là người giàu có lại đẹp trai, bên cạnh còn có người đẹp.
Đúng rồi, còn có tiểu thú sủng đang ngồi xổm trên đầu vai hắn.
“Ba vị Tiểu khách quan, là muốn một gian phòng, hay là tại đại sảnh dùng cơm?” Tiểu nhị của ửu lâu nhìn ba đứa trẻ khí chất bất phàm, nhất làtiểu nam hài hơi thấp này, chẳng những có sủng vật, còn có cô bạn gái nhỏ, đáy lòng suy đoán, hắn nhất định là hài tử trong nhà có tiền, hài tử như vậy, dễ dàng làm thịt nhất.
Tiểu nhị cười đến phá lệ rực rỡ, nhìn ba người, thật giống như đang nhìn ba con cừu nhỏ đang đợi làm thịt.
“Gian phòng là miễn phí sao?” Vân Tiểu Mặc không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Tiểu nhân thu một chút phí bao gian.” Tiểu nhị sợ hù đến bọn hắn, tận lực chú ý tìm từ.
“Vậy tại đại sảnh là miễn phí sao?” Vân Tiểu Mặc tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Đại đường là miễn phí, bất quá đại đường quá nhiều người, quá mức huyên náo.” Tiểu nhị nói.
Vân Tiểu Mặc bình tĩnh lắc đầu: “Không sao a! Nhiều người huyên náo, ta đây đem cả đại đường bao hết, dù sao cũng là miễn phí, đại đường so sánh với gian phòng muốn rộng rãi hơn nhiều.”
Lời Vân Tiểu Mặc nói kinh người, thoáng cái đã đem tiểu nhị làm cho hóa đá rồi, như vậy cũng được?
Trên trán Sở Thiểu Dương, xuất hiện mồ hôi lạnh, thật rất muốn rời xa hắn, cùng hắn phủi sạch quan hệ, bọn họ tuyệt đối không phải đi cùng nhau, không nhận ra!
“Tiểu Mặc ca ca thật thông minh nga! Nhưng là chúng ta đem đại đường bao hết, vậy những người khác làm sao ăn cơm?” Nơi này lại còn có một người sùng bái mù quáng, Sở Thiểu Dương cùng tiểu nhị đồng thời bị đánh bại.
Người sùng bái mù quáng thứ hai cũng lên tiếng nói: “Tiểu Mặc Mặc thiện lương nhất, chắc chắn sẽ không đem bọn họ đuổi đi.”
Vân Tiểu Mặc vắt lông mày trầm tư, nói: “Vậy cũng được, ngươi đi nói cho mọi người, hôm nay đại sảnh ta bao, mọi người muốn tiếp tục ăn cơm, có thể lưu lại cùng nhau ăn cơm, bất quá tiền thức ăn phải tự mình trả nha.”
Tiểu nhị hung hăng lau mồ hôi, tốt nha, này nói cho cùng là tại đại sảnh ăn, hết thảy không thay đổi, lại làm cho hắn có được một cái nhân tình thật to, thật giống như những người khác ở đây ăn cơm, là chiếm tiện nghi cùng ân huệ của hắn.
Tiểu nhị nhất thời mộng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, ba người đã đi thẳng tới một cái bàn trước, tự mình ngồi.
“Tiểu Tĩnh, muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời khách.” Vân Tiểu Mặc ngồi ở trên ghế dài tương đối cao lớn, quơ chân nhỏ hỏi. Ở trước mặt Đoan Mộc Tĩnh, cho tới bây giờ hắn đều ra vẻ người lớn, nguyện ý cùng nàng chia xẻ.
Đoan Mộc Tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ừ...... Tiểu Mặc ca ca ăn cái gì, ta liền ăn cái đó.”
Vân Tiểu Mặc lập tức cho nàng một ánh mắt tán dương, bây giờ nếu đổi lại là Anh Tử, nàng nhất định sẽ gọi món này một chút, món kia một chút, bọn họ căn bản ăn không hết, vừa xa xỉ vừa lãng phí. Cho nên hắn tới bây giờ cũng không mời Anh Tử ăn cơm, cũng không còn cơ hội mời nàng ăn cơm, bởi vì người ta bây giờ là công chúa rồi, ăn cơm căn bản là không cần đến tiệm ăn.
“Thiểu Dương, còn ngươi?” Ở trong lòng Vân Tiểu Mặc nhận định Sở Thiểu Dương là đồ đệ của hắn, nên cho dù tuổi của hắn có lớn hơn mình bao nhiêu, thì hắn cũng gọi thẳng tên của đối phương, dù sao người ta cũng đã gọi hắn là “Thi phu” vài lần rồi. Cái này không sao, việc này vừa bắt đầu tuy có lẽ là giả dối, hoàn toàn không phải sự thật, nhưng làm sao biết được, sao này sẽ trở thành sự thật thì sao?
Ừ, vì có thể làm cho sư phụ đối với hắn nhìn bắng một ánh mắt khác, hắn sẽ không dễ dàng buông tha!
“Ta...... tùy tiện.” Sở Thiểu Dương còn đang bị vây trong việc hắn có ít tiền, không dám tùy tiện gọi loạn thức ăn.
Vân Tiểu Mặc cũng cho hắn một ánh mắt tán dương, lặng yên gật đầu, thật tốt a, sau này mời khách ăn cơm, chính là phải mời người như vậy, không gọi loạn, không xa xỉ, còn không có chủ kiến.
“Được rồi! để ta gọi cho! Ta muốn một......” Vân Tiểu Mặc bằng vào trí nhớ của mình, học bộ dáng mẫu thân trước khi gọi thức ăn, nhất nhất chọn món ăn mà mình thích ăn nhất, tổng cộng có ba cái khay.
Phút cuối cùng, hắn hướng về phía hai người cười cười, nói: “Những thức ăn này cũng là ta thích ăn nhất, ta mãnh liệt đề cử các ngươi cùng nhau ăn nha.”
“Ừ, nhất định ăn thật ngon.” Đoan Mộc Tĩnh nói ngọt.
Sở Thiểu Dương cũng đi theo khẽ mỉm cười, hắn đem món ăn mình thích nhất đề cử cho bọn hắn ăn, có thể thấy được hắn dụng tâm lương khổ, trong lòng hơi có chút cảm động.
Không thể không nói, Vân Tiểu Mặc thật sự là gặp được hai đồng bạn tốt, cái gì cũng không chọn, cái gì cũng không kén lựa, thành thực đáng tin, vừa thay hắn tiết kiệm bạc, bằng hữu như thế không kết giao, còn kết bằng hữu nào nữa đây?
“Ta gọi thêm hai món ăn nữa nga.” Hắn nho nhỏ cảm động, muốn bù đắp lại chút gì, nhưng Sở Thiểu Dương đã ngăn cản.
“Chúng ta ba người, ăn ba món ăn như vậy đủ rồi, đừng lãng phí bạc nữa.” Hắn là không xác định trên người Vân Tiểu Mặc có đem nhiều bạc không, vạn nhất không phải, thì chút ít bạc vụn trên người hắn, còn chưa đủ mua một món ăn. Vạn nhất bị người tửu lâu biết được, như vậy đến lúc đó chuyện này nhất định sẽ truyền đi ra ngoài, để cho người trong nhà biết hắn ở trong tửu lâu ăn cơm chùa, trả không nổi bạc, không chỉ một mình hắn bị khinh bỉ, còn có thể liên lụy đến mẹ ruột của hắn.
Vân Tiểu Mặc thật là cảm động a, có bằng hữu tốt như vậy, thay hắn tiết kiệm bạc, sau này khi hắn tiêu xài, hoàn toàn không cần lo lắng.
Ba người ăn, cười cười nói nói, cũng không biết đã qua bao lâu, từ ngoài cửa tửu lâu đi tới một nhóm người, kết bè kết đảng đi chung, có sáu người, cũng là chút ít nam hài từ mười tuổi trở xuống, quần áo gọn gàng, đừng xem bọn họ tuổi còn nhỏ, đã ra vẻ người lớn mười phần.
Mọi người vây quanh một gã nam hài lớn tuổi nhất, vào tửu lâu, cũng không biết là người nào phát hiện bàn Vân Tiểu Mặc đầu tiên, hướng phương hướng bọn họ chỉ chõ, sau đó một nhóm người hướng bọn họ đi tới.
“Sở đại thiếu gia, đây không phải là cái đồ bỏ đi nhà các ngươi Sở Thiểu Dương sao? Hắn lại cũng tới tửu lâu ăn cơm, mặt trời hôm nay có phải hay không mọc ở phía tây?”
“Người của hắn nghèo kiết xác, ta thật hoài nghi, hắn có đủ bạc trả hay không?”
“Này còn phải hỏi sao? Mẹ hắn ở phủ thành chủ là tiểu thiếp không được sủng ái nhất, ngày thường còn không bằng một hạ nhân, làm sao sẽ có bạc ăn cơm?”
“Di? Lại còn có người cùng đồ bỏ đi ăn cơm, vật họp theo loài, không cần phải nói, khẳng định bọn họ cùng kẻ bất lực cũng như nhau, thật không biết đến lúc tính tiền bọn họ làm sao trả.”
“Ha ha ha ha......”
Đối mặt tiếng cười nhạo của mọi người, tay Sở Thiểu Dương nắm chặt lại, hai mắt hắn như điện trừng mắt nhìn bị mọi người vây quanh, nhưng không có lên tiếng, Sở Thiểu Thông vẫn duy trì tư thái cao ngạo của Sở đại thiếu gia, đáy lòng của tràn đầy tức giận. Bình thường mình đã nhẫn nhịn hắn, hiện tại lại còn làm trò trước mặt bằng hữu mình mới nhận biết nhục nhã mình như thế, thật không thể nhịn được nữa.
“Sở Thiểu Thông, xin rời đi! Ta cùng bằng hữu của ta, còn muốn tiếp tục ăn cơm.”
“Ăn cơm? Tiểu thiếp sinh nhi tử cũng cần ăn cơm? Ha ha ha ha......” Sở Thiểu Thông nghênh ngang phá lên cười, ánh mắt nhìn Sở Thiểu Dương tràn đầy miệt thị cùng khinh thường, hắn mới là con trai lớn đích thực của phủ thành chủ, hắn coi Sở Thiểu Dương là thứ gì, cũng dám ở trước mặt hắn khiêu chiến?
“Hai người này là bắng hữu ngươi mới quen sao? Hừ, cũng không có gì đặc biệt.” Sở Thiểu Thông đánh giá hai người Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh, mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt xẹt qua quang mang hâm mộ ghen tỵ với. Nhất là thấy khuôn mặt Đoan Mộc Tĩnh, tầm mắt của hắn thật lâu dừng lại, còn chưa từng thấy qua nữ hài tử đáng yêu mỹ lệ như vậy, nhưng tại sao nữ hài phải xuất sắc như vậy, hết lần này tới lần khác cùng đệ đệ hắn xem thường nhất kết giao bằng hữu? Hắn rất là bất mãn cùng không cam lòng, trong lòng cũng ê ẩm.
“Chúng ta đang ăn cơm, các ngươi vây xem như vậy, sẽ làm chúng ta rất khó ăn.” Vân Tiểu Mặc bình tĩnh nói, đáy lòng đã sinh ra tức giận, bọn họ chẳng những vũ nhục đồ đệ của hắn, còn dùng ánh mắt như vậy đánh giá Tiểu Tĩnh của hắn, quá đáng ghét!
Sở Thiểu Thông không vui híp mắt lại, một người phía sau hắn vội vàng tiến lên mắng chửi: “Tiểu tử! Đại nhân đang nói, ngươi xen vào làm cái gì?”
Vân Tiểu Mặc vô tội nhún vai nói: “Thật rất chán nha, ta vừa rồi không có nói láo, các ngươi không tin, có thể hỏi những người khác chung quanh, bọn họ có chán hay không?”
Mấy bàn chung quanh mọi người đều biết Đại thiếu gia của phủ thành chủ, nào dám đắc tội với hắn? Mọi người cúi đầu, phối hợp ăn cơm, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy.
Sở Thiểu Thông quét một vòng, lúc này mới hài lòng ngoắc ngoắc thần, nói: “Nghe nói ngươi đi thành Đông bái luyện khí sư mới tới làm sư phụ, kết quả bị cự tuyệt, ta thật là thay ngươi cảm thấy bi ai. Giống ngươi thân phận ti tiện như vậy lại cũng muốn trở thành luyện khí sư, thật là si tâm vọng tưởng!”
“Hừ, thiên phú cao thì thế nào? Thiên phú cao, nhưng không quyền không thế lại không tiền, còn không phải sư phụ tốt thì không bái? Ta khuyên ngươi hay là sớm một chút bỏ đi ý niệm muốn trở thành luyện khí sư trong đầu, Sở gia chúng ta còn nhiều luyện khí sư ưu tú, căn bản không thiếu. Nếu như ngươi muốn tại Sở gia hảo hảo mà sinh tồn, thì an phận một chút cho ta, đừng cứ mãi trèo cao, nghĩ muốn trở thành luyện khí sư, từ đó ở Sở gia phát triển. Ta cho ngươi biết, ta vĩnh viễn cũng là trưởng tôn của Sở gia, tương lai là người thừa kế thành chủ, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng. Chỉ cần một ngày ta còn sống, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không có ngày nổi danh!”
Sở Thiểu Thông âm tàn nhìn chằm chằm hắn một cái, lạnh lùng nói.
Những người chung quanh rối rít âm thầm lắc đầu, không nghĩ tới Đại thiếu gia phủ thành chủ, tuổi còn nhỏ, mà lòng dạ độc ác như vậy, sau này khi lớn lên còn như thế nào? Bất quá bởi vì thế lực phủ thành chủ uy hiếp, bọn họ giận mà không dám nói gì.
“Vì để cho ngươi hoàn toàn hết hy vọng, ta liền để cho ngươi lãnh giáo bản lãnh của ta. Hừ, Bổn thiếu gia đi theo Hạc sư phụ học thuật luyện khí, đã có chút thành tựu, trong đó Bổn thiếu gia sở trường nhất đó là khống hỏa (điều khiển lửa). Hôm nay sẽ làm cho ngươi mở rộng tầm mắt, cái gì mới thật sự là thiên phú luyện khí!”
Sở Thiểu Thông giơ lên tay, phía sau hắn lập tức đã có người xua tan đám người chung quanh, làm cho Sở thiếu gia một khoảng không.
Ba người Vân Tiểu Mặc nghe được”Khống hỏa” hai chữ, nhất tề quay đầu, liếc lẫn nhau một cái, sau đó buông xuống bát đũa, kéo quai hàm, bắt đầu xem cuộc vui.
Khó được có người biểu diễn”Xiếc ảo thuật”, không nhìn rõ ràng thì không được!
Các thực khách còn lại chung quanh cũng rối rít trợn to hai mắt, không muốn bỏ qua tiết mục đặc sắc như vậy.
“Hừ, các ngươi xem cho kỹ đây.” tay phải Sở Thiểu Thông cuốn, thầm vận nội công, chỉ nghe “Xuy” một thanh âm vang lên, lòng bàn tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa màu lam. Màu sắc ngọn lửa có chút đục, cũng không phải là màu lam thuần túy, có thể thấy được công lực của hắn vẫn chưa đến nơi đến chốn, so với số tuổi của hắn hiện nay, cũng đã tốt rồi.
Vân Tiểu Mặc thấy vậy ngạc nhiên, hắn mới đi theo sư phụ học thuật luyện khí, trước mắt còn dừng lại ở giai đoạn khống hỏa, còn không có tiếp xúc đến kỹ năng giống Sở đại thiếu gia này có thể làm phát ra ngọn lửa, bởi vì sư phụ nói, học thuật luyện khí, cái cơ bản là trọng yếu nhất, mà khống hỏa chính là kỹ năng cơ bản nhất của thuật luyện khí. Mặc dù hắn từ lúc mới bắt đầu cũng đã học được rất tốt rồi, sư phụ để cho hắn không ngừng mà luyện tập, cho đến khi trình độ của hắn đã tốt hơn nữa.
“Ngọn lửa Màu lam! Không tệ a không tệ, xem ra thuật luyện khí của Sở đại thiếu gia đã đạt tới trình độ cấp hai.”
“Lấy niên kỉ của Sở đại thiếu gia, có thể đem thuật luyện khí tu luyện tới trình độ cấp hai Lam Diễm, đích xác là thiên phú dị bẩm a.”
“Còn phải nói sao? Đều nói Sở gia thiên tài luyện khí sư có thừa, quả nhiên không giả, rất giỏi a......”
Trong thực khách có mấy người biết điều, biết được cấp bậc thuật luyện khí của Sở đại thiếu gia, những lời ca ngợi của họ lọt vào trong tai Sở đại thiếu gia, làm cho hắn vô cùng hưởng thụ.
“Đây chỉ là bình thường, chân chính lợi hại còn đang phía sau!” Sở Thiểu Thông đắc ý cười cười, hai tay cầm thành hình bán cầu, kèm theo động tác của hắn, ngọn lửa màu lam cũng từ từ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, bay tới giữa không trung.
Một màn này rất là quen thuộc, Sở Thiểu Dương quay đầu nhìn Vân Tiểu Mặc một chút, đây chính là lúc nãy Vân Tiểu Mặc đứng ở trên đại đỉnh, cho hắn xem tiết mục biểu diễn, hắn còn tưởng rằng đó là “Xiếc ảo thuật”, hiện tại mới hiểu được, thì ra là đây chính là khống hỏa.
Đã nhìn kỹ càng tài nghệ khống hỏa của Vân Tiểu Mặc, hiện tại quay đầu lại nhìn Sở Thiểu Thông khống hỏa, cảm giác này giống như là sau khi nhìn một đại sư phụ vẽ tranh, lại nhìn một kẻ giả đại sư học vẽ xấu, trong lúc này cách biệt giữa hai người là trên trời dưới đất, căn bản không cùng một tầng.
Đừng nói là kỹ thuật khống hỏa, chính là ngọn lửa cũng xấu xí vô cùng, căn bản không có cách nào cùng so sánh với ngọn lửa màu vàng tinh khiết trong tay Vân Tiểu Mặc. Giống như một người là hàng vỉa hè, một người là hàng cao cấp, nhìn đều giống nhau, kì thực hoàn toàn không thể so sánh.
Oanh!
Ngọn lửa màu lam chia ra làm hai, hóa thành hai luồng.
Người theo đuôi Sở Thiểu Thông rối rít vỗ tay lên, các loại thanh âm ca ngợi, bên tai không dứt.
“Thấy được chưa? Đây chính là thuật khống hỏa!” Sở Thiểu Thông càng đắc ý hơn.
“Thật là lợi hại nga! Thì ra là đây chính là thuật khống hỏa a, thoạt nhìn thật giống như rất huyền diệu.” Vân Tiểu Mặc nâng quai hàm, ca ngợi nói, “Ca ca, vậy ngươi có thể khiến nó chia ra làm hai nữa hay không? Ta muốn nhìn nha.”
Sở Thiểu giương cúi đầu cười trộm, cho hắn một ánh mắt nghi ngờ, hắn làm sao không nhìn ra tiểu bất điểm này phúc hắc như vậy? Thanh âm ngọt ngào đáng yêu như thế!
Chậm đã, lúc nãy hắn có lừa gạt mình hay không? Cố gắng hồi tưởng, cố gắng hồi tưởng......
” Chia ra làm hai nữa?” Sở Thiểu Thông có chút chần chờ, đối với hắn mà nói, có thể đem ngọn lửa chia ra làm hai, cũng đã là rất kỳ tích rồi, hắn chưa bao giờ thử qua lại đem ngọn lửa chia ra làm hai, nói cách khác chia ra làm bốn. Bất quá nếu hắn không làm theo, chẳng phải là để cho bọn họ chế giễu?
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nâng cao hàm, trả lời: “Dĩ nhiên có thể! Các ngươi xem kỷ đây!”
Mọi người nín thở quan sát, chỉ thấy hắn hít sâu vài hơi, thầm vận nội lực, tập trung tinh thần.
Oanh!
Lại là một tiếng động khổng lồ.
Hắn lại thành công!
Hai luồng ngọn lửa riêng chia làm hai nửa, thoáng cái xuất hiện bốn đoàn ngọn lửa, kỳ tích a ——
Đối với lần đầu tiên Sở Thiểu Thông nếm thử mà nói, đích xác là kỳ tích!
“Ha ha ha ha, thấy được hay không? Đây mới thực sự là thiên phú, thiên tài chân chính!” Sở Thiểu thông đắc ý cười dài, các loại ca ngợi truyền vào bên trong tai của hắn, để cho cả trái tim hắn không ngừng đập liên hồi, cũng không biết muốn đập tới khi nào.
Lúc này, tiếng ca ngợi còn lớn hơn nữa, rơi vào trong tai của hắn.
“Thật lợi hại! Cái này có bao nhiêu ngọn lửa? Ta tới đếm, một, hai, ba...... Trời ạ, tổng cộng có ba mươi hai ngọn lửa! Ba mươi hai ngọn lửa!”
“Thật sự là ba mươi hai! Tức là so sánh với Sở đại thiếu gia hơn hai mươi tám ngọn, đây mới thực sự là thiên tài a!”
“Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!”
“......”
Sở Thiểu Thông lúc trước còn tưởng rằng những tiếng ca ngợi này là dành cho hắn, ai ngờ sau khi nghe càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Ừ?
Tầm mắt của hắn từ từ vòng vo đi qua, khi tầm mắt hắn chống lại người đứng ở trên bàn, hai tay tùy ý vui đùa với các ngọn lửa, sau một khắc, mắt hắn choáng váng, cả người ngây ra ngay tại chỗ, lộ ra thần sắc không thể tin được. Không chỉ hắn như thế, phía sau hắn đồng bọn cũng cùng đồng dạng thần sắc như hắn.
Những người trong nghề, ở bên ngoài xem náo nhiệt, các nam hài cùng Sở Thiểu Thông cũng học thuật luyện khí, tự nhiên biết học thuật khống hỏa khó khăn như thế nào, mới vừa rồi Sở Thiểu Thông có thể đột phá đem một ngọn lửa phân hoá thành bốn, đã là vô cùng kỳ tích, vô cùng rất giỏi rồi, bây giờ thấy Vân Tiểu Mặc tùy ý chơi đùa với ngọn lửa, giống như chơi trò chơi, vừa dễ dàng vừa khoái trá, mọi người bọn họ lộ ra thần sắc gặp quỷ.
Đây là người sao? Coi như là sư phụ của bọn họ, cũng chưa chắc có thể có tài nghệ khống hỏa như vậy.
Sở Thiểu Dương quay đầu xem Vân Tiểu Mặc một chút, lại quay đầu xem huynh trưởng của mình một chút, lúc này mới rốt cục hiểu tài nghệ chênh lệch giữa hai người bọn họ.
Ai là thiên tài, ai là xuẩn tài? Phân rõ cao thấp.
Khi hắn quay đầu nhìn về phía Vân Tiểu Mặc lần nữa, đáy mắt chiết xạ ra ánh lửa hưng phấn khác thường, đây chính là sự khác biệt giữa danh sư cùng sư phụ bình thường, cũng chỉ có tông sư lớn giống như Âu Li tiên sinh như vậy, mới có thể giáo ra thiên tài tuyệt thế!
Việc này càng thêm làm cho hắn càng thêm kiên định quyết tâm muốn vào sư môn của Âu Li tiên sinh.
Thi phu? Sư phụ?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, lúc này rốt cục hiểu ra, lúc trước thì ra là mình thật sự bị tên này đùa bỡn, không công gọi hắn sư phụ nhiều lần mà không biết.
Hắn là người thông minh, tuyệt đối không giống đại ca của hắn như vậy ngu xuẩn, vừa không biết, vừa tự đại.
Sau khi hiểu rõ tận tình chân tướng sự việc, trong lòng hắn liền có ý niệm, Âu Li tiên sinh không chịu thu hắn làm đồ đệ, không chịu làm trái với nguyên tắc của mình, nên cho dù hắn quỳ gãy hai chân, cũng nhất định không thể đả động đến đối phương. Vân Tiểu Mặc nhất định là thương mình, cho nên muốn tìm phương pháp xử lí, để cho hắn không cần bái sư, cũng có thể từ chỗ Âu Li tiên sinh học được tài nghệ luyện khí. Chẳng qua là tài nghệ bổn môn không truyền ra ngoài, cho nên hắn mới hao hết tâm tư, để cho hắn gọi hắn”Thi phu”.
Hiện tại tinh tế nghĩ đến, nội tâm của hắn cảm động nho nhỏ, Vân Tiểu Mặc chẳng những giúp hắn thực hiện nguyện vọng có thể học thuật luyện khí, còn vì hắn cố ý thi triển thuật khống hỏa, đả kích huynh trưởng của hắn, báo thù cho hắn. Mặc dù có chút trêu chọc, nhưng hắn tin tưởng lòng Vân Tiểu Mặc muốn giúp hắn thật sự. Đã như vậy, sao hắn không đâm lao phải theo lao, nhận tên này này làm “Thi phu”?
Nghe giống như là thầy trò quan hệ, thật ra thì cũng vừa là thầy vừa là bạn, hắn một chút sẻ không để ý lỗ lả, hơn nữa hắn đã bắt đầu từ từ thích cùng bội phục vị này”Thi phu” này.
“Tiểu Mặc ca ca giỏi quá nga!”
“Tiểu Mặc Mặc đương nhiên là giỏi nhất, đệ nhất thiên hạ!”
Một người một thú sủng này hết thuốc chữa, trừ sùng bái mù quáng, thì cũng sùng bái mù quáng.
“Tốt! Thi phu biểu diễn thật xinh đẹp!” trong lòng Sở Thiểu Dương nhiệt huyết sôi trào, cũng đi theo cao giọng hoan hô lên.
Sở Thiểu Thông càng xem, đáy lòng lửa giận càng tăng, thậm chí quên mất, giờ phút này song chưởng của mình, còn có bốn đoàn ngọn lửa đang thiêu đốt. Hắn vừa phân tâm, bốn ngọn lửa đột nhiên mất đi khống chế, cắn trả đến lòng bàn tay của hắn, ngọn lửa nóng bỏng làm bị thương đến bàn tay của hắn, đau đến hắn không nhịn được la hoảng lên.
“Sở đại thiếu gia!” Đồng bạn thấy tình huống như vậy, cũng nóng nảy theo, ngọn lửa này không giống tầm thường, nhiệt độ so sánh với nhiệt độ của ngọn lửa tầm thường cao hơn, hơn nữa còn là cấp bậc càng cao, nhiệt độ của nó lại càng cao.
Hai ngọn lửa màu lam Sở Thiểu Thông biểu diễn, mặc dù không coi là cao đẳng, nhưng đối với cái tuổi này của bọn hắn, cũng đã vô cùng cao rồi.
Sở Thiểu Thông nhìn tay mình từ từ phát ra mùi khét, gấp đến độ hắn xoay quanh, vừa lúc bắt gặp trên bàn Vân Tiểu Mặc mới bưng lên ba chén canh, hắn không chút nghĩ ngợi liền xông tới, hai tay đột nhiên hướng trong canh bỏ vào.
Một tiếng kêu sợ hãi thê thảm hơn ở trong tửu lâu vang lên tựa như giết heo.
Vốn chỉ là bàn tay bị thương, hiện tại tốt, hai cái tay ngón tay cũng bị bỏng đến sưng đỏ giống móng heo, Sở đại thiếu gia không nhịn được đau đớn tận xương này, rốt cục hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Những đồng bạn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chung quanh tán loạn, có người chạy về Sở gia, có kẻ lôi kéo tiểu nhị tìm đại phu, có kẻ nhát gan liền trực tiếp chạy một mình.
“Ách, ta vừa định nói cho hắn biết, súp là vừa mới mới bưng lên, ngàn vạn không thể đụng vào......” Vân Tiểu Mặc vô tội nháy mắt mấy cái, đối với Sở đại thiếu gia ngất đi rất là đồng tình.
Sở Thiểu Dương bộ dạng phục tùng nhìn đại ca mình, đôi môi nhếch lên, tâm tình không khỏi vui sướng.
“Đi thôi, đi thôi! Vạn nhất người nhà của ngươi tới, bị bọn họ phát hiện ngươi ở nơi này, ngươi nhất định sẽ rất thảm.” Vân Tiểu Mặc lôi kéo Sở Thiểu Dương, muốn nhanh chạy đi, nếu không để cho sư phụ biết hắn tại bên ngoài gây chuyện, sư phụ nhất định sẽ trách phạt hắn.
Sở Thiểu Dương chần chờ lắc đầu, nói: “Các ngươi đi trước đi! Bọn họ đều biết ta, cho dù ta tránh được hôm nay, cũng tránh không khỏi ngày mai. Hơn nữa, nếu như ta không có ở đây, bọn họ chỉ biết bắt nạt mẫu thân của ta, ta không thể để cho mẫu thân thay ta chịu trách nhiệm.”
“A? Thật xin lỗi, có phải ta làm cho ngươi rước lấy phiền phức không?” Vân Tiểu Mặc xin lỗi gãi gãi đầu, lúc này mới ý thức được, mới vừa rồi mình trêu đùa dễ chịu, sảng khóai rồi, nhưng không có suy nghĩ đến hậu quả.
“Không có quan hệ! Nhiều lắm chính là trở về chịu đánh một trận, hoặc là phạt quỳ mấy ngày, có thể thấy hắn bị bêu xấu, cho dù đánh nhiều, phạt quỳ mấy ngày, ta đều nguyện ý.” Sở Thiểu Dương bỗng nhiên liếc mắt, mỉm cười.
“Sư phụ, cám ơn ngươi!” Hắn chân thành nói, lần này, trong lòng hắn mặc niệm đúng là hai chữ sư phụ, mà không phải là Thi phu.
“Ta hại ngươi bị phạt, ngươi còn cám ơn ta? Không bằng ta với ngươi cùng nhau trở về đi, chỉ cần có ta cùng Tiểu Bạch, không người nào có thể khi dễ ngươi!” Vân Tiểu Mặc đột nhiên linh quang chợt lóe, chủ động đề nghị.
“Việc này không được đâu? Gia giáo Sở gia chúng ta rất nghiêm, ngươi nếu đi đến, có thể cũng sẽ chịu trừng phạt.” Sở Thiểu Dương lắc đầu, không chấp nhận đề nghị này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.